Test 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.By Nao.
©naonaoka.wordpress.com

Yuuji tỉnh dậy trên giường mình lúc nửa đêm. Bầu trời thoáng đãng lấp lánh những vì sao có thể nhìn thấy được từ khung cửa kính để mở đối diện chỗ cậu nằm. Gió đêm lùa vào phòng mang theo cái lạnh khiến Yuuji rùng mình. Cậu rúc người trong chăn, tâm trí dẫu mơ màng nhưng lại không dễ rơi lại vào giấc ngủ. Yuuji trở mình, nhìn chằm chằm mảng tường ố vàng theo năm tháng bên dưới tấm poster in hình cô gái tóc vàng trong bộ bikini tạo cho người xem cảm giác nóng bỏng hơn cả nắng hè bao quanh cô trên bãi biển. Yuuji tự hỏi Megumi đã ngủ hay vẫn còn đang thức. Sự im lặng bao trùm lên khu kí túc nhanh chóng cho cậu câu trả lời. Cũng giống như cậu, Megumi mệt lã vì nhiệm vụ và kiệt sức vì mất máu. Yuuji nhớ đến phần cổ tay trắng sứ in đầy vết thương hình trăng khuyết. Máu lẫn vào đất cát, đông lại thành mảng đen trên vết thương, lúc được Ijichi dùng khăn sạch cẩn thận lau đi, Yuuji mới rùng mình nhận ra vết thương trên hai cổ tay Megumi sâu đến mức nào.

Yuuji lầm bầm, lật người sang phía khác. Lần này, đã không còn mảng tường nào thu hút sự chú ý của Yuuji. Cậu hoàn toàn không buồn ngủ. Ánh mắt hổ phách vô định nhìn vào hư không, hờ hững lướt qua từng món đồ trong phòng mà chẳng có lấy một chút chủ đích thật sự nào. Yuuji vật lộn trong trạng thái biếng lười nửa tỉnh nửa mơ, nửa muốn rơi vào giấc ngủ, nửa lại muốn cứ tiếp tục thế này. Cho đến khi cuối cùng cậu cũng kéo được ánh mắt có phần mệt mỏi của mình ra khỏi những cái nhìn vô định. Yuuji ngước mặt lên, vô thức nhìn chằm chằm vào hộc tủ đầu tiên của tủ gỗ đầu giường. Tay phải được Ieiri chữa lành, đã không còn bất kì vết thương nào nữa vươn ra đặt trên phần tay nắm tủ. Một tia giằng xé vụt qua trong đôi mắt màu hổ phách, trước khi Yuuji nhẹ nhàng kéo ra ngăn tủ, tay đưa vào trong rồi rụt lại, cậu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn lại cầm lên lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt quen thuộc trên những ngón tay mình.

Yuuji nằm nghiêng trên giường, hai đầu gối co lúc cậu rúc trở lại vào trong chăn. Tấm chăn dày phủ kín qua đầu cậu. Yuuji chăm chú nhìn lọ thủy tinh nằm gọn trong lòng bàn tay phải, nơi đã từng có một vết cắt dài và sâu ngay ở giữa. Chất lỏng, máu con nguyền hồn, được chứa trong lọ vẫn còn đầy. Yuuji cũng chỉ dùng một giọt vào lần trước, theo đúng lời giải thích của Ieiri. Cậu nuốt nước bọt, đầu gối càng thêm co lại, áp sát ngực mình. Yuuji lắc nhẹ lọ thủy tinh trên tay, trong chăn tối om không còn ánh sáng để phản chiếu lên thành lọ. Cậu nghĩ về Gojo. Về cảm giác lúc được thầy bế lên ôm vào trong ngực, khiến cậu không cách nào ngăn lại suy nghĩ rằng mình thật sự rất được cưng yêu. Dẫu cho có lẽ không phải chỉ mỗi mình cậu có được loại đặc quyền lớn lao đó. Yuuji nhíu mày, siết chặt lọ thủy tinh giữa hai ngón tay mình, chìm trong suy tưởng. Rồi như đột nhiên nhận ra điều gì, cậu vội vàng thả lỏng tay ra, hoảng sợ kiểm tra kĩ càng trên thành lọ. Sau khi xác nhận lọ thủy tinh vẫn còn vẹn nguyên không vết nứt, Yuuji mới nhẹ nhõm mà thở ra. Cẩn thận điều chỉnh lực trên những ngón tay mình, nhẹ nhàng như thể đang cầm báo vật trên tay. Cậu miết ngón cái lên thành lọ rồi lắc nhẹ, chất lỏng trong suốt hòa lẫn vào bóng tối trong chăn, cách một lớp thủy tinh va vào tay cậu.

Yuuji nhớ về mùi hương của Gojo, sạch sẽ và dễ chịu đến mức khiến cậu không chịu được mà tham lam vùi gương mặt lấm lem vào trong hõm cổ thầy. Cảm giác buồn nôn gây nên bởi vị máu tanh nồng trong miệng, bởi mùi ẩm mốc và mùi hôi của chất thải tràn ngập khắp nơi, lại dễ dàng được mùi hương trên cơ thể Gojo làm cho dịu xuống. Bàn tay thầy lướt đi trên lưng cậu, qua lớp vải áo đồng phục bẩn thỉu bởi máu của cả cậu và gã đàn ông, nồng đậm tàn uế sau khi thanh tẩy lời nguyền. Mỗi lần Yuuji bật ra cơn ho vì máu chảy vào trong cổ họng, bàn tay to lớn đó lại ngay lập tức nhẹ nhàng khẽ vỗ. Trước khi dịu dàng đặt sau gáy cậu, giữ cho đầu Yuuji yên vị trên vai thầy. Cơ thể của một thiếu niên đang tuổi trưởng thành như cậu, lại có thể dễ dàng được Gojo ôm gọn trong lòng vỗ về an ủi. Cảm giác khi đó, khiến Yuuji vừa xấu hổ lại vừa khao khát muốn được nhiều hơn. Thậm chí lúc bản thân chìm nổi trong ý thức đang dần trở nên không còn sáng rõ, Yuuji vẫn có thể nhớ được mình đã luyến tiếc mùi hương và cảm giác lành lạnh khi cơ thể nóng rực của mình áp sát vào lồng ngực Gojo, lúc thầy đặt cậu vào trong băng ghế sau của chiếc xe màu đen quen thuộc. Yuuji ngồi đó, ngóng nhìn bóng lưng Gojo quay trở lại kho hàng.

Cửa sau xe để mở, Ijichi khom người chui vào trong xe, lo lắng đặt lòng bàn tay lên trán cậu. Yuuji nhíu mày, đều cùng là hình dáng một bàn tay, nhưng cảm giác bây giờ lại hoàn toàn khác hẳn. Không còn mùi hương của Gojo, cảm giác tanh tưởi và vị mặn của máu tràn ngập trong khoang miệng và cổ họng lúc này, lại lần nữa khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Ijichi đưa chai nước khoáng về chỗ cậu. Yuuji chật vật uống từng ngụm nước, súc miệng mình thật kỹ, trước khi vụng về lách khỏi Ijichi. Cậu chồm một nửa người mình ra khỏi cửa xe sau, nhả máu và đất cát lẫn trong ngụm nước vừa uống ra ngoài. Sau đó lại ngửa cổ, lặp lại quy trình thêm lần nữa. Khi vị mặn tanh nồng và cảm giác lạo xạo trong miệng mình cuối cùng cũng giảm bớt đi, Yuuji quay trở lại ngồi yên trên băng ghế, để mặc Ijichi xử lí vết thương trên má và tay phải của mình. Ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú về phía cửa kho hàng, trông ngóng được nhìn thấy Gojo. Cuối cùng thân hình cao lớn quen thuộc cũng hiện ra, với một Megumi bất tỉnh nằm gọn trên hai cánh tay thầy. Yuuji thở hắt ra, tim trong lồng ngực đập loạn lên, vừa phấn khích vừa đau đớn. Ánh mắt cậu rơi xuống cơ thể Megumi trong lòng Gojo, đôi hàng mi khẽ chớp. Một cánh tay Megumi buông thõng xuống người mình, phần cổ tay trắng sứ lộ ra bên ngoài tay áo thấm đẫm máu tươi. Ijichi chui ra khỏi băng sau, chừa khoảng trống để Gojo đặt Megumi vào bên cạnh cậu. Đầu Megumi ngã ra trên lưng ghế, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở. Yuuji nhận ra bản thân không thể dứt được ánh mắt mình ra khỏi Gojo. Khi cánh cửa sau xe nặng nề đóng lại, Yuuji cảm thấy chút gì gần như là mất mát. Cậu giương đôi mắt dại đi vì thuốc của mình để nhìn Gojo, người đang bực bội nói chuyện với Ijichi ở bên ngoài. Câu từ đứt quãng lọt vào trong xe, đầu óc Yuuji mơ hồ không cách nào nghe ra cho tròn vẹn được. Cậu nhìn thấy Ijichi cúi gập người, gương mặt nghiêm túc hằn lên sợ hãi, tay vội vã đưa vào túi quần lấy điện thoại ra. Qua khung cửa kính xe được dán một lớp màn phin chống nắng, hình bóng Gojo biến mất khỏi tầm nhìn của Yuuji thêm lần nữa. Rồi xuất hiện trở lại khi cánh cửa bên phải bật mở ra, Gojo chui vào trong xe ngồi ngay cạnh cậu. Yuuji chăm chú nhìn Gojo, đôi mắt màu hổ phách đờ đẫn nhưng vẫn sáng ngời. Lòng bàn tay to lớn lành lạnh của thầy lần nữa nhẹ nhàng áp lên trán cậu. Yuuji dễ chịu mà thở ra, cơ thể nặng nề ngã về phía Gojo. Mùi hương quen thuộc khiến cậu như được trấn an lần nữa.

"Khó chịu sao?"

Gojo hỏi, và Yuuji chỉ có thể lắc đầu. Một tay Gojo vòng qua lưng cậu, trước khi thầy nghiêng người, xoay xở giữa khoảng không gian chật hẹp ở băng ghế sau xe, nhấc bổng Yuuji đặt lên đùi mình. Yuuji hoàn toàn không phản đối, thậm chí còn không chút ngần ngại tựa hẳn người lên ngực Gojo, rồi lại dường như cảm thấy như thế này không đủ. Cậu cựa mình, rướn cổ cao hơn để cằm mình gác lên vai thầy. Mắt lim dim mà nhắm lại.

"Sensei—" Yuuji thì thầm, lưỡi vẫn chưa hoàn toàn linh hoạt lại. Cho nên cách cậu phát âm nghe thật khác với lúc thường ngày. "Sao thầy lại đến đây?"

"Làm nhiệm vụ, tiện đường ghé xem hai đứa thế nào. Bất cẩn quá đấy, thầy không đến kịp thì có khi cả hai về chầu ông bà rồi cũng nên." Gojo nhấc người Yuuji lên rồi đặt xuống, điều chỉnh tư thế của cậu trong lòng mình. Hoàn toàn không chút vất vả bởi sức nặng của cả người Yuuji. "Giờ thì Yuuji ngủ đi."

Gojo đặt một tay sau đầu cậu. Giọng nói mang theo nhiều châm chọc hơn là trách cứ. Yuuji đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng bừng, cậu cúi đầu, vùi mặt mình lên vai Gojo. Từng hơi thở nóng rực phả ra, bàn tay trái không bị thương đưa lên, níu lấy phần vải áo trên ngực Gojo rồi siết lại. Yuuji cuối cùng cũng nhắm mắt, mơ màng rơi lại vào trong giấc ngủ cậu đã không còn khả năng phản kháng.

Ở trong chăn, Yuuji nhìn chằm chằm những ngón tay mình trong bóng tối. Cậu nghĩ về hình dáng và cảm giác thân thuộc của bàn tay Gojo mỗi khi xoa đầu cậu. Yuuji không thường được người khác xoa đầu. Khi còn bé, có lẽ ông nội cũng hay làm như vậy. Nhưng sau khi trưởng thành, Yuuji đã không còn là đứa bé dễ dàng ngồi lọt thỏm trong lòng ông ở hiên nhà như ngày trước. Người ông lớn tuổi của cậu thậm chí còn thấp người hơn cả Yuuji. Sau này, khi ông cậu bắt đầu đổ bệnh, tự bản thân Yuuji phải lo liệu tất cả từ việc đến trường, chăm lo cho ngôi nhà của hai ông cháu, đến bệnh viện thăm ông mỗi ngày sau giờ học. Không phải cậu không có bạn bè hay những người đàn anh đàn chị. Quan hệ của Yuuji với mọi người xung quanh vẫn luôn vô cùng tốt, dẫu là bạn học ở trường hay y tá ở bệnh viện ông cậu nằm điều trị. Nhưng không ai trong số bọn họ xoa đầu Yuuji, càng không ai trong số bọn họ có thể nhấc bổng cậu lên ôm trước ngực mình. Yuuji quá lớn để người khác có thể làm chuyện này với cậu.

Rất nhiều những kí ức nhỏ nhặt trôi qua, hình ảnh bàn tay to lớn của Gojo dường như đều tồn tại song hành trong tất cả. Yuuji co người lại, đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng ran, sống mũi cay xè. Trong khoảng không gian tối tăm bị bọc lại bởi tấm chăn dày, Yuuji để tất cả những cảm xúc của mình tràn ra trong đó, những mộng tưởng và khao khát, quyện lại trong rất nhiều hình ảnh xưa cũ, mà lúc này cậu mới vô tình nhớ ra. Yuuji tưởng tượng đến việc Gojo đang ở phía sau cậu lúc này, cả hai nằm cùng nhau trên giường phòng kí túc chật hẹp của Yuuji, thay vì tấm chăn dày, là lồng ngực rộng lớn của thầy áp vào lưng cậu. Một cánh tay vòng qua eo Yuuji, bàn tay to lớn tìm đến tay cậu rồi nắm lấy. Yuuji nhắm mắt, hơi thở nóng rực trôi qua bờ môi hé mở. Một cánh tay Gojo để cho Yuuji gối đầu. Tim cậu đập nhanh đến không cách nào kiểm soát, cơ thể vô thức lùi lại, nằm gọn trong lòng Gojo. Thầy cười, tiếng cười trầm đục vang lên ngay bên cạnh mình, khiến Yuuji không thể ngừng run rẩy. Cậu nuốt nước bọt, tay phải giơ lên, ngập ngừng trong vài phút. Cảm giác bàn tay vô hình của Gojo trượt theo chiều dài cánh tay cậu, những đầu ngón tay lành lạnh luồn vào trong áo, gãi nhẹ lên phần da trần của Yuuji, khuyến khích việc cậu sắp làm. Cậu run lên, hai ngón tay kẹp chặt lấy phần nắp lọ thủy tinh rồi khẽ vặn. Yuuji ngửa đầu, giữa cảm giác sai trái đã không còn có thể ngăn lại bất cứ hành động nào của bản thân, cậu nuốt lấy giọt chất lỏng rơi xuống từ miệng lọ. Lồng ngực to lớn của Gojo áp vào lưng cậu từ trong tưởng tượng, lại trở nên chân thật đến vô cùng.

"Yuuji."

Từ trong giấc mơ được dệt nên bởi lời nguyền, Gojo nghiêng người hôn lên sườn mặt cậu. Yuuji phát run, đến cả da đầu cũng gần như tê dại. Bàn tay nóng rực áp lên tay thầy, kích thước quả thật là chênh lệch. Yuuji không dám quay đầu để nhìn Gojo. Thay vào đó, cậu để ánh mắt mình rơi xuống bàn tay cả hai nằm trên eo cậu. Yuuji nuốt nước bọt, hoàn toàn không thể tập trung. Khao khát muốn nhìn Gojo bùng lên mạnh mẽ, thôi thúc cậu quay người, đưa tay mình kéo xuống bịt mắt màu đen, để đôi mắt hổ phách nhuốm đầy khao khát dành cho Gojo dễ dàng tan ra trong màu mắt xanh mê hoặc của thầy. Tay cậu sẽ nắm lấy bàn tay to lớn lành lạnh, dẫn dắt nó lướt đi trên cơ thể trần nóng rực mà ve vuốt. Những suy nghĩ đó khiến mắt Yuuji đỏ bừng. Dẫu chỉ là giấc mộng thuộc về riêng cậu, Yuuji vẫn không thể xua được cảm giác tội lỗi cuộn lên trong lòng mình. Cậu nhớ về cậu và Gojo của lần đầu gặp gỡ, trong căn phòng dàn đầy phù chú, ngồi trên hai chiếc ghế gỗ đối diện nhau ở giữa phòng. Cậu nhớ về những ngày hè tháng bảy rực nắng ở sân trường Cao Chuyên, Gojo quay trở về từ chuyến công tác dài ngày, Yuuji không thể khống chế niềm hân hoan lúc chạy ùa đến chỗ Gojo trong ánh nắng. Gương mặt rạng rỡ lấm tấm mồ hôi vì buổi tập, không ngần ngại bật người lên trước ôm ghì lấy cổ Gojo.

Mừng thầy trở về.

Mối quan hệ đơn thuần chưa từng mang theo bất kì ham muốn xác thịt nào giữa cậu và Gojo, từ bao giờ lại trở thành như vậy. Yuuji càng lúc càng khao khát nhiều hơn những cái chạm của Gojo trên người mình. Bắt đầu vô thức nhìn chằm chằm vào bờ môi Gojo mỗi khi hai người đối mặt, trong đầu suy nghĩ đủ mọi hình ảnh không nên. Tuổi dậy thì của thanh thiếu niên quả nhiên phiền phức, Yuuji đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở. Đứng giữa lằn ranh của ham muốn và lí trí, giữa những khao khát không đứng đắn của mình đối với Gojo và việc gìn giữ mối quan hệ thầy trò như trước giờ vẫn vậy. Cậu cắn chặt môi dưới, trong vòng ôm của Gojo, nhắm mắt thở đều. Từ trong những mơ hồ thực thực giả giả của cơn mơ, giữa một Gojo-sensei của thực tại và một Gojo-sensei nằm sau cậu lúc này, cảm nhận bàn tay thầy rời khỏi eo mà trượt dần lên ngực. Lòng bàn tay to lớn áp lên trái tim với những nhịp đập hỗn loạn không cách nào khống chế của Yuuji. Lại một nụ hôn khác nhẹ nhàng rơi trên má cậu. Giọng Gojo trầm, mang theo đầy kiên nhẫn.

"Yuuji vẫn sợ sao?"Mí mắt Yuuji khẽ run lên, những đầu ngón tay trên trái tim cậu ấn nhẹ vào. "Khao khát ai đó là chuyện rất bình thường. Với lại, tất cả cũng chỉ là mơ thôi"

Đúng vậy, tất cả cũng chỉ là mơ thôi.

Yuuji bỏ cuộc. Để mặc bản thân chìm sâu trong vùng nước đen đặc những ham muốn dành cho Gojo. Những ham muốn mà đến chính Yuuji ngày trước, còn chưa từng nghĩ đến mình sẽ có hoặc đã có khi đứng trước người thầy của cậu. Cậu mở mắt, quay đầu nhìn gương mặt bị che đi một nửa bởi bịt mắt màu đen quen thuộc. Đôi môi xinh đẹp của Gojo cong lên, vẽ ra nụ cười chân thật và sống động đến mức, Yuuji hoài nghi việc tất cả những hình ảnh này đều chỉ là thứ được dệt thành bởi cơn mơ. Cậu hé mở miệng trong lúc rướn người lên, đồng thời thôi thúc Gojo cúi xuống mà hôn cậu. Yuuji nhắm mắt, tim đập thình thịch trong ngực mình, nghiêng đầu để mặc Gojo dấn sâu nụ hôn của hai người bọn họ. Tất cả những phân vân ngần ngại giày vò Yuuji trong khoảng thời gian này nhanh chóng bị dập tan đi bên dưới nụ hôn thấm đẫm hương vị của Gojo trên bờ môi cậu. Yuuji không còn có thể nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài sự tồn tại của người trước mắt. Bàn tay trên trái tim cậu trượt dần xuống dưới, điêu luyện luồn vào trong áo. Đầu ngón tay mang theo cảm giác lành lạnh hoàn toàn trái ngược với làn da trần nóng rực của Yuuji, càng khiến những ham muốn cất giấu trong lòng bùng lên dữ dội. Nước bọt chảy từ khóe miệng xuống cằm, Gojo đưa ngón cái gạt đi khi hai người cuối cùng cũng tách được nhau ra. Yuuji rướn người lên lần nữa, chủ động để mình hôn Gojo. Tay đưa lên kéo lấy bịt mắt của thầy. Từ đôi môi xinh đẹp vẫn thường nhếch lên cho những nụ cười châm chọc, tới sống mũi cao thắng, hàng mi dài cong vút, Yuuji đặt nụ hôn của mình lên tất cả, gấp gáp trong nỗi sợ giấc mộng này sẽ nhanh chóng tiêu tan khi bình minh đến. Gojo bật cười, để mặc Yuuji làm bất cứ việc gì cậu thích. Áo phông trên người cậu vén lên cao, tấm chăn dày rơi xuống tự lúc nào. Yuuji cong người giật nảy khi ngón tay Gojo trượt lên ấn vào một bên nhũ hoa căng cứng. Ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy nụ hoa rồi khẽ kéo, từng tiếng gầm gừ bật ra trong cổ họng Yuuji. Cậu thở hắt ra, mắt ngắm nghiền, răng bậm chặt vào môi dưới. Cánh tay vẫn để Yuuji gối đầu cong lên, lòng bàn tay áp vào trán cậu. Hành động mang theo cảm giác thân thuộc bình yên đó, khiến cậu thoải mái thở dài. Yuuji vô thức lùi lại trên giường, một tay níu lấy bàn tay Gojo đùa nghịch trên ngực cậu, cả người nóng rực lọt thỏm vào lòng Gojo. Mắt cậu khép hờ, lim dim như muốn ngủ. Những tiếng rên rỉ dễ chịu bật ra, khi bàn tay trên trán cậu di chuyển dần xuống miệng. Đầu ngón cái miết vào phần môi dưới bị cắn đến đỏ bừng. Yuuji hé miệng, hơi thở nóng rực mang theo đầy nhục cảm phả vào ngón tay Gojo. Thầy nghiêng đầu, áp môi mình lên thái dương Yuuji, những lời thì thầm chẳng khác gì độc dược.

"Ngậm nó đi."

Yuuji không ngần ngại làm theo yêu cầu của Gojo. Ý thức cậu mơ hồ, tất cả tỉnh táo cuối cùng đều rơi lại trên những vuốt ve của bàn tay Gojo trên người cậu. Lưỡi Yuuji quấn lấy ngón tay thầy, nước bọt kéo ra thành chỉ bạc lúc ngón tay Gojo rời đi với đôi phần luyến tiếc. Cảm giác lành lạnh dính nhớp từ khóe miệng kéo xuống yết hầu. Yuuji vô thức mà ngửa cổ, ngón tay Gojo tiếp tục lướt dần xuống dưới, tìm thấy một bên nhũ hoa còn lại. Yuuji thở dốc, bị kích thích hoàn toàn. Đưa tay giữ lấy bàn tay Gojo trên ngực mình. Những ngón tay cong lại, cào mạnh lên mu bàn tay Gojo, theo mỗi lần đầu ngón tay thầy siết lấy nụ hoa trên ngực cậu.

"A— Sensei"

"Thích chứ." Gojo cười, chạm môi lên vành tai cậu. Hơi thở phả ra, mang theo đầy trêu chọc khiến Yuuji không chịu được rùng mình.

"Um— Thích"

Yuuji xấu hổ mà lên tiếng, giọng gần như nức nở. Đầu gối cong lại, ngọn lửa giữa hai chân bùng lên theo từng cái chạm của Gojo trên người cậu.

"Đáng yêu thật."

Cả hai bàn tay đồng thời ve vuốt nụ hoa. Yuuji run lên, yếu ớt giữ lấy cổ tay Gojo, trong lúc nghiêng đầu giấu một nửa gương mặt đỏ bừng vào bắp tay thầy bên dưới.

Gojo nắm cằm Yuuji kéo sang phía mình. Cả người cậu thuận đà quay sang, gương mặt đỏ bừng vùi trong ngực Gojo thổn thức. Cánh tay vòng qua eo thầy rồi siết lại. Bàn tay Gojo quay trở về đặt sau đầu cậu. Yuuji lầm bầm, càng ôm chặt lấy Gojo. Mùi hương thân thuộc nằm sâu trong kí ức trở nên tràn đầy, khiến cậu tham lam mà hít lấy. Cảm thấy cả tâm trí và cơ thể mình đều được lấp đầy hình ảnh Gojo. Cậu nhích đến gần hơn, hàng mi khẽ chớp, e ngại tựa đầu mình lên ngực Gojo. Yuuji nhắm mắt, bàn tay lướt đi trên tấm lưng rộng lớn của thầy, dần dần lên đến bã vai, rồi lại từ vai trượt dần xuống ngực. Trong từng nhịp đập đều đặn vang lên của trái tim nơi lồng ngực trái. Yuuji khắc họa một Gojo sinh động trong tâm trí mình. Để tất cả những âu yếm cậu cảm nhận vào giây phút này, không còn đơn thuần chỉ là thứ mộng tưởng dễ dàng bị đánh tan như bọt biển. Mắt Yuuji ửng đỏ bởi niềm xúc động trào dâng. Không thể ngăn bản thân mình rúc sâu vào lòng Gojo hơn nữa.

Yuuji khao khát Gojo chạm vào mình, dẫu trong cơn mơ hay từ hiện thực. Cậu ngửa cổ, tìm kiếm bờ môi Gojo. Cơ thể căng cứng khi bàn tay Gojo trượt dọc theo đường cong trên eo cậu. Dừng lại trên chỗ hõm vào ở thắt lưng. Trước khi tiếp tục trượt dần xuống dưới, luồn vào trong quần thể thao mặc ở nhà. Yuuji ậm ừ, hé mở miệng mình rộng hơn, vụng về hôn Gojo bằng kinh nghiệm ở mức bằng không của mình. Gojo cười, khiến Yuuji càng thêm đỏ mặt. Cậu nhíu mày, nghiêng người áp đến gần hơn, một nửa cơ thể đè hẳn lên người Gojo trên giường. Khi tay Gojo cuối cùng cũng thôi thăm dò mà bao lấy phần cương lên bên dưới cậu. Yuuji cắn môi, từng tiếng hổn hển khe khẽ bật ra không thể nào kiềm lại được. Yết hầu lên xuống nhấp nhô, khoái cảm ngập đầu khiến cả cơ thể cậu lúc này như chìm nổi trong dòng nước mát. Cậu mở mắt, run rẩy cúi đầu. Nhìn bàn tay Gojo bao quanh cậu, ngón cái thành thục lướt qua phần đầu. Yuuji run bật lên, đầu gối theo phản xạ mà co lại, không dám nhìn thêm nữa. Bàn tay còn lại của Gojo chạm lên vành tai cậu, tìm kiểm điểm nhạy cảm của Yuuji. Cậu ngửa cổ, nhận ra cặp mắt xanh xinh đẹp không mấy ai có cơ hội nhìn gần đang chăm chú theo dõi từng biểu cảm hiện lên trên mặt cậu. Tim Yuuji đập điên cuồng trong lồng ngực, ánh mắt Gojo khiến cậu vừa xấu hổ vừa hưng phấn.

"Sensei—"

Gojo tăng tốc độ trên tay mình, nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Yuuji vùi mặt mình vào ngực Gojo, không còn khả năng ngăn lại tiếng rên rỉ của mình. Cậu xuất ra trong bàn tay Gojo, cơ bắp trên người co chặt rồi giãn ra. Yuuji mệt lã cả người, khóe mắt ẩm ướt vì cơn cực khoái. Gojo chà xát bàn tay dính đầy dịch trắng lên bụng cậu. Yuuji càu nhàu, cầm lấy cổ tay Gojo trong lúc đầu khẽ lắc.

"Đừng mà Sensei. Bẩn."

Gojo cười, tay còn lại giữ sau đầu Yuuji. Cậu thở đều, vòng tay ôm chặt lấy Gojo, rồi lại dường như cảm thấy như thế này không đủ, cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net