2 : Ganko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cót két ... tiếng bước chân trên nền sàn gỗ cũ vang vọng khắp hành lang , ngoài kia tuyết đã tạnh phủ trên nền đất 1 lớp tuyết dày mặt trời không mọc mà mây đen lại phủ kín cả bầu trời " có vẻ sắp mưa rồi nhỉ " .

Mưa ! lại nghĩ đến những thứ không nên nghĩ nữa rồi , NAOYA kẽ trở mình trên giường nhìn ra khung cửa sổ bị tấm rèm dày che kín , có lẽ tuyết đã tạnh , gió cũng chả thổi nữa nhưng cái không khí lạnh đến thấu xương này lại làm cậu nhớ đến ngày mẹ mất .

Khi mẹ mất cậu bao nhiêu tuổi nhỉ ? .
Hình như là 8 tuổi thì phải cái tuổi mà những đứa trẻ khác có thể ngây thơ cười đùa , vô tư vui buồn mà nói ra những suy nghĩ và ý thích của mình trong khi cậu lại phải ngày đêm tập luyện đến mệt lả đi với sự kì vọng của cha , giấu nhẹn đi cảm xúc của mình luôn phải nở nụ cười trên môi vì yêu cầu của mẹ .

Nhưng lúc đó cậu lại không cảm thấy bất mãn hay chán ghét những yêu cầu vô lý của cha mẹ mà lại vui vì mỗi khi cậu làm tốt 1 việc gì đó họ sẽ xoa đầu cậu mà nói
[ con giỏi lắm NAOYA ]
cậu vui khi có thể cảm nhận được cậu có ích đối với cha mẹ . Cậu không muốn vì mình mà cha mẹ bị cả gia tộc dị nghị .

Nhưng mà bức tường toàn hoa mà cậu dựng lên , lớp mặt nạ mà cậu đã đeo suốt 8 năm cuối cùng cũng bị dỡ bỏ , sụp đổ hoàn toàn vào ngày mẹ mất . Trước ngày mẹ mất bà đã cho gọi cậu vào phòng ...
[ con đã vất vả nhiều rồi . NAOYA ]
sao mẹ lại nói vậy
[ con biết không NAOYA , gia tộc ZENIN với tư tưởng truyền thống " coi trọng sức mạnh chú lực là trên hết" suốt hàng nghìn năm qua đã luôn để vuột mất những chú thuật sư cũng như các phi thuật sư mang sức mạnh mạnh đến mức có thể gần như làm đảo lộn cả giới chú thuật sư . con biết không ]

sao mẹ lại kể với con những điều này .
[ ta đã từng là 1 chú thuật sư , mang trong mình thuật thức gia truyền của nhà MUSAKI < từ ngữ nguyền rủa > ]
từng nghĩ rằng bản thân mình có thể chống đối lại những tập tục truyền thống được truyền từ đời này sang đời khác , nghĩ rằng mình đã đủ mạnh để có thể bay đi nhưng đấy chỉ là những suy nghĩ viển vông của ta trước khi gặp cha con NAOBITO ZENIN người đã tát cho ta 1 cú đau điếng để rồi ta bị vỡ mộng , người đã cắt đi đôi cánh của ta .

Đến khi kịp nhận ra thì ta đã không còn là SUGI MUSAKI mà là SUGI ZENIN bên cạnh ta không chỉ còn 1 mình nữa mà đã có thêm 1 gia đình từ đó ta chấp nhận lùi lại đứng sau lưng NAOBITO đảm nhận cũng như làm tròn bổn phận của 1 người vợ , 1 người mẹ .
[ từ đó ta cũng phải đeo lên mình hàng nghìn lớp mặt nạ đến mức ta quên mất bản chất thực sự của mình là gì ]

mẹ à ! mẹ đang muốn nói với con điều gì vậy
[ ta đã chẳng thể thoát ra , đã chẳng thể tự mình phá bỏ sợi xích đó mà lại còn đeo thêm gông lên cổ tự ràng buộc trói chặt mình mà chẳng thể làm gì . vì ta sợ , sợ rằng mình sẽ mất hết tất cả và ta cũng sợ , sợ chính bản thân mình khi đã chót lòng yêu người đó...... ]

người đó là cha hả mẹ ?
haha , có lẽ là vậy chăng

bà ấy cười , nụ cưới ấy đẹp thật mà chính bản thân tôi cũng không nhớ rõ lần cuối mẹ cười là khi nào ?
[ mẹ sợ nhiều thứ nhỉ ? con có thấy vậy không NAOYA ]
/ con thấy bình thường mà , có sợ thì mới biết giữ chứ /
haha , mẹ lại cười nữa rồi , sao hôm nay mẹ cười nhiều vậy . Bà đưa tay nhẹ xoa đầu tôi
[ NAOYA à , sau này đừng có để bản thân mình trở thành 1 người như mẹ ]
/ đừng có trở thành 1 người như mẹ là sao ạ /

Bà tiến lại gần ôm tôi vào lòng mà xoa nhẹ lưng tôi , khi mẹ ôm tôi , tôi có thể ngửi thấy người bà có mùi rất thơm khi đó tôi cũng không biết thứ mùi đó là gì và kể cả sau này khi lớn lên tôi cũng không muốn tìm xem thứ mùi đó là gì . Vì tôi không muốn nhớ đến lời dặn lúc đó của mẹ

[ đừng để bản thân mình trở thành 1 con rối cho gia tộc tùy ý sử dụng để rồi đến khi con rối hết giá trị sử dụng sẽ bị vứt bỏ ]
Vì sao con rối lại bị vứt bỏ NAOYA nhỉ ?
tôi chợt nhận ra là mẹ đang hỏi tôi
[ vì con rối chỉ là thứ đồ bị lợi dụng nên khi hết giá trị lợi dụng sẽ bị vứt bỏ ạ ]

vậy nếu là con , con sẽ làm gì ?
[ trước khi trở thành con rối thì hãy biến những kẻ khác thành con rối cho mình tùy ý sử dụng ạ ]
ồ đó cũng là 1 ý hay đó , nhưng mà vẫn còn nhiều cách khác lắm . con biết không ?
[ là sao ạ ]

bà ôm chặt tôi vào lòng hơn , giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn
[ lớn lên thêm 1 tý nữa là con sẽ hiểu ý của mẹ thôi ]

hử ! khó hiểu thật đấy , mẹ muốn con hiểu cái gì mới được chứ ...
cạch ! cạch ! cạch ! rầm ! ù !ù ! ù
cơn gió mạnh phá bung cánh cửa sổ gió ùa vào phòng thổi tung tấm mành che mang cái lạnh buốt nuốt chửng đi sự ấm áp ngập trào trong phòng . Nghe thấy tiếng động lớn hai nữ hầu canh cửa vội bước vào

" SUGI-SAMA có chuyện gì vậy ạ "
" không có gì cả . cánh cửa sổ bật mở thôi "
" ra ngoài đi ta tự đóng được "
" dạ vâng "
họ lùi ra cùng lúc đó mẹ cũng lên tiếng
[ NAOYA . về phòng đi cũng muộn lắm rồi đó ]
tôi nhìn bà mà trong đầu vẫn suy nghĩ câu nói vừa nãy của bà là sao nhỉ ?
Trước khi kịp bước chân ra khỏi phòng bà đã nói với tôi
[ NAOYA , hãy nhớ thật kĩ bài học hôm nay ta dạy con ]
Bài học mẹ dạy con đương nhiên con vẫn sẽ nhớ chứ ạ . Nhưng mẹ ơi trước khi con kịp hiểu rõ thứ mẹ muốn dạy con thì chính bản thân con đã trở thành 1 kẻ tồi tệ thừa hưởng những suy nghĩ truyền thống của gia tộc mà mẹ ghét nhất rồi .

Vì chẳng có ai chỉ dẫn 1 đứa trẻ 8 tuổi phải làm sao để bộc lộ cảm xúc cả thứ duy nhất con học được trong suốt 8 năm qua là 1 nụ cười giả tạo và thứ cha chỉ dạy cho con sau ngày mẹ mất chỉ có kĩ năng chiến đấu và nguồn chú lực mạnh mẽ , mạnh mẽ đến vô cảm đến mức khi đau con chẳng thể kêu khóc , khi vui con chẳng thể nở 1 nụ cười thật lòng và khi khóc con cũng không biết cách làm sao có thể khóc .

Lặng lẽ lui ra , trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại tôi ngoảnh đầu nhìn lại nhưng thứ nhìn được chỉ có tấm mành lớn che kín cả giường của mẹ . cánh cửa hoàn toàn khép lại .

Ngày hôm sau như thế nào tôi hoàn toàn không nhớ thứ duy nhất tôi chỉ nhớ là lời thủ thỉ của cha khi uống say
[ nếu như thời gian có thể quay ngược lại ta nhất sẽ nói với mẹ con rằng " ta yêu bà ấy rất nhiều " ] .

Ngày đó tuyết cũng rơi , mưa cũng đến mà mặt trời lại chẳng lên .

NAOYA cứ nhìn mãi về phía khung cửa sổ mà không để ý người ngủ bên cạnh đã tỉnh dậy rồi phải đến khi có cánh tay chạm nhẹ vào eo cậu mới nhận ra " tên đáng ghét chết tiệt dậy rồi " .

cre : twitter inc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net