5 : Tsubaki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[mày có vẻ thích hoa sơn trà đỏ nhỉ ]
Tiếng ai nói vậy ? đây là trong mơ sao ? cậu không thể nhìn rõ mặt người đó nhưng khung cảnh xung quanh thì lại nhìn rõ hơn bao giờ hết /khu vườn phía sau nhà chính /

Đứa bé mới chỉ có 5 tuổi khoác trên mình bộ kimono sáng màu , quàng thêm chiếc khăn len màu đỏ gạch dày ụ gần như che hết gương mặt của nó . Ngoài trời lạnh căm đến cả hồ nước trước nhà còn đóng 1 lớp băng dày mà nó vẫn mặc kệ cứ như vậy ngồi trước khóm hoa sơn trà mới nở lứa hoa đầu trong đông .

Người con trai lớn tuổi đứng sau lưng nó mà hỏi , nhưng nó không quay lại trả lời mà vẫn nhìn chằm chằm vào khóm hoa đến khi có tiếng / xột xoạt / vang lên " có lẽ người đó đi rồi "  người sau lưng cũng không để ý xem đứa bé có trả lời hay không mà quay gót rơi đi , đến khi đi đến mái hiên thì có tiếng đứa bé gọi với lại .

[ tôi không có thích hoa sơn trà ] nhìn qua đứa bé đã đứng dậy [ nhưng mẹ từng nói sơn trà đỏ là minh chứng cho sự trân trọng nếu hái 1 bông cài lên ngực trái của người muốn tặng thì họ sẽ thành bạn nên ....]

" rồi sao nữa " người con trai trầm giọng hỏi , đứa bé lưỡng lự 1 lúc thì dứt khoát đưa tay hái đi bông sơn trà đẹp nhất trên cành quay lại bước từng bước lớn đến trước mặt người đó đưa bông hoa lên mà nói " ta làm bạn được không " mặt đứa bé đỏ bừng lên nhưng không phải vì lạnh mà vì ngại đây là lần đầu nó bắt chuyện làm bạn với ai đó .

Giơ tay 1 lúc mà không thấy người đó đáp lại hay đỡ lấy bông hoa mà nó đưa đứa bé ngẩng mặt lên . xuất hiện trước mắt nó là khuôn mặt hờ hững đến vô cảm nhìn nó bằng đôi mắt đen vô hồn đến trống rỗng nhưng sâu bên trong là sự mỉa mai đến khó chịu và ngay lúc đó cậu cũng nhìn được rõ mặt của người đó .

Ngạc nhiên chính là cảm xúc duy nhất còn tồn đọng lại trong cậu . Kẻ đó đưa tay xoa đầu đứa bé " làm bạn sao , tao với mày liệu có thể làm bạn không nhỉ ? " đứa trẻ nhíu mày lại [ sao lại không được ]

" tại sao nhỉ ? tao cũng không biết nữa ? " người đàn ông kì cục , không muốn làm bạn với mình thì nói thẳng ra đi còn vòng quanh khi đứa bé định rụt tay lại thì có 1 bàn tay to dày đầy những vết chai sần trong lòng bàn tay do sử dụng vũ khí lâu ngày bắt lấy cổ tay nhỏ của nó đưa tay lấy đi bông hoa trà " hiện tại tao với mày chưa thể làm bạn nhưng biết đâu tương lai lại có thể nên tao tạm giữ bông hoa này cho lần gặp sau "

Đứa bé thả lỏng cái nhíu mày nhưng sau đó lại nhíu trở lại [ lần sau gặp là khi nào ] người con trai lấy bông hoa đút vào phía trong áo rồi đứng dậy bước trở lại vào nhà " không biết , có thể là vài tháng hay cũng có thể là vài năm ai biết được lần gặp sau là khi nào "

hả ? không để cho đứa bé kịp thắc mắc người con trai đã khuất bóng sau cánh cửa / xoạch ! cạch ! / đứa bé bước nhanh đuổi theo khi bước chân vừa chạm bậc thềm " này , chờ đã " không gian bỗng chốc ngưng đọng phía trên đầu NAOYA bầu trời bỗng nứt toát ra những tiếng răng rắc vang lên mọi thứ đổ sụp và vỡ vụn từng mảnh vỡ phản chiếu lại những kí ức cũ kĩ như 1 thước phim quay chậm .

Nhắm mắt lại cậu không muốn nhìn thấy những kí ức đó ,  tiếng khóc của đứa bé nào đó lại vang lên nó vừa khóc vừa gọi mẹ " mẹ ơi ! mẹ ! người dậy đi . sao người lại nắm ở đó " lúc đầu chỉ là tiếng thút thít nhưng về sau là tiếng gào thét như muốn xé nát mọi thứ ra vậy " không đừng mà , mẹ vẫn nằm ở đó mà sao các người lại đốt lửa chứ . không , cha ơi bảo họ dừng lại đi cha à . con xin cha đó, cha ơi , bảo họ dừng lại đi mà , cha ơi "

Đáng lẽ cậu không lên mở mắt , không lên nhìn và không lên nhớ lại ngẩng mặt lên thứ đập vào mắt cậu là tang lễ của mẹ . khốn khiếp !
tiếng khóc vẫn còn đó nó như những lưỡi dao găm sâu vào trái tim cậu vết thương cũ đã lành nay lại bị xới lên đào lại làm cậu đau , đau trong chính trái tim của mình mà không thể tự chữa lành .

NAOYA ngồi thụp xuống lấy hai tay che tai mình lại mắt mở to cố không để những giọt nước mắt rơi xuống nhưng xem kìa những giọt nước làm mắt cậu cay xè đi kia vẫn rơi " đừng ! đừng mà , quên đi , quên đi đừng nhớ lại naoya , naoya quên đi " 

Rồi tiếng khóc biến mất , khung cảnh tang lễ lại vụn vỡ lần nữa không gian bị bóng tối bao trùm NAOYA từ từ bỏ tay khỏi tai chậm rãi ngẩng mặt lên đôi mắt vàng cát ngập nước nhìn vào màn đêm vô định cậu thẫn thờ ngồi bệt xuống " giấc mơ khốn khiếp " biết rõ nó là mơ nhưng lại không thể tỉnh lại .

" NAOYA ! NAOYA tỉnh lại . NAOYA " từ xa trong không gian tối đen có tiếng gọi vọng lại . ai đó đang gọi cậu , có lẽ đến lúc tỉnh giấc rồi !

Kịch ! chiếc xe đi vào từ cổng lớn dọc con đường dẫn vào khu nhà chính của gia tộc GOJO hai bên đường trồng đầy là hoa sơn trà đỏ , thay vì nhìn đâu đâu cũng là màu trắng xóa nhạt nhẽo đến vô vị của tuyết thì màu đỏ của sơn trà lại tạo điểm nhấn nổi bật trong khuôn hình trắng xóa đó , không chỉ đẹp những cây sơn trà như những cây đèn lồng đỏ rực dẫn lối người đi .

NAOYA lấy tay dụi mắt mơ màng nhìn ra ngoài [ sơn trà đỏ sao ] khàn giọng mà hỏi người ngồi bên cạnh " đến nơi rồi hả " MAKI đáp " ừ " cậu dùng tay chống cằm nhìn ra cửa kính bên ngoài " tao ghét hoa sơn trà lắm ! đặc biệt là sơn trà đỏ "
hả ? cái tên này sau 1 giấc ngủ dậy ngu người luôn hả . NAOYA nhắm rồi lại mở mắt ra giọng nói thể hiện rõ sự khó chịu " nhìn đau hết cả mắt ! chỉ muốn đốt trụi hết chúng nó đi thôi "
vậy sao !

Loài hoa này khiến tên điên này nhớ đến ai sao ? MAKI ngồi sát vào phía cửa kính bên kia tay chống lên cửa gác đầu lên , hai chân vắt chéo vào nhau nâng mặt lên nhìn NAOYA . [ sau buổi họp phải bảo MEGUMI trồng thêm hoa sơn trà trong vườn với quanh nhà mới được ] chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến lòng cô rạo rực lên rồi . nghĩ đến NAOYA bị chọc cho tức đến xù lông lên , a a a muốn nhìn thấy cảnh đó quá / nội tâm gào thét / khi cả hai mỗi người 1 ý nghĩ kẻ thì vui người thì khó chịu chiếc xe cũng đi hết dãy hoa sơn trà dẫn vào nhà chính .

Từ xa sau hàng bóng cây rẻ quạt xuất hiện 1 biệt phủ nó mang đậm chất truyền thống và cổ kính do được xây dựng từ lâu nhưng có vẻ đã được thay đổi rất nhiều từ vị gia chủ đương nhiệm nhưng lại vẫn không mất đi được vẻ đẹp của các biệt phủ vốn có được xây dựng theo lối kiến trúc thời Edo . Trước cửa có 2 người đang đứng là MEGUMI và bà quản gia của nhà KAMO ( bà zaki ) có lẽ họ ở đây để chờ MAKI cùng NAOYA  .

Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa chưa để tài xế kịp xuống xe mở cửa hộ MAKI đã tự mở cửa xuống trước vòng lại phía bên kia chào hỏi qua bà zaki và gật đầu nhẹ với MEGUMI  . MEGUMI cũng tiến lên 1 bước mở cửa xe cho NAOYA  cúi người đưa tay ra phía trước ý bảo muốn đỡ NAOYA , nhìn thấy cánh tay chìa ra NAOYA cũng không ngần ngại mà đưa tay nắm lấy .

Xuống khỏi xe , bà zaki muốn tiến lên đỡ cậu thay MEGUMI nhưng MAKI lại đưa tay ngăn cản " không cần đâu tự tôi với MEGUMI sẽ đưa anh ấy vào " bà zaki lưỡng lự " nhưng mà ... " lúc này NAOYA mới nhìn lên . vẻ mặt lạnh lùng cùng đôi mắt vàng cát đậm màu nhìn xoáy vào người quản gia trước mặt làm bà có cảm giác lạnh sống lưng như ngay lập tức sẽ có 1 con sói từ góc tối nhảy ra cắn xé bà vậy , nhưng ánh nhìn cùng vẻ mặt đó chỉ thoáng qua ngay lập tức khuôn mặt dịu hiền lại quá đỗi mềm yếu của NAOYA được dựng lên " bà cứ vào trước đi tôi theo ngay sau thôi "

" dạ vâng " bà quản gia cúi người chào . khi bà ta đi khuất bóng ngay lập tức lớp mặt lạ được hạ xuống . MAKI mở miệng đầu tiên " giới diễn viên nhật bản nợ ngươi 1 giải diễn viên xuất sắc nhất đó . NAOYA " NAOYA quay sang " tao biết tao giỏi rồi không phải khen " vậy sao " nếu vậy, đã mất công diễn suốt 8 tháng qua rồi thì hôm nay diễn nốt cho đạt đi để vai con cừu non được hạ màn và vai con sói nham hiểm được lên ngôi "

" không cần mày nhắc " lúc này NAOYA mới để ý đến người bên cạnh mình chỉ có 8 tháng không gặp mà nó đã thay đổi khá nhiều từ ngoại hình cho đến khí chất [ a a a cảm giác thỏa mãn này là sao . khi hạt giống độc ác do chính tay mình gieo trồng lên trong tâm hồn đứa nhóc ngày càng lớn lên . được nhìn ngắm thành quả của mình ] . " hoàn hảo " MEGUMI nhìn sang " có gì sao " âm giọng từ tính trầm khàn .

" không , chỉ là không ngờ gia chủ đương nhiệm của nhà ZENIN lại đích thân ra đây đón tiếp 1 kẻ như tôi thôi "

" một kẻ như tôi " MAKI nói " một kẻ như tôi là kẻ mang lên mình lớp mặt lạ của kẻ yếu nhưng lại đứng sau dựt dây tất cả mọi chuyện sao  ZENIN-SAMA " ô kìa . 1 con quỷ lại đang kinh bỉ cách làm của 1 kẻ nghìn lớp mặt nạ . buồn cười làm sao

" vậy sao . tao không biết mình là người như thế đó " MAKI-DONO ~~~" ngả ngớn làm sao !!! đủ rồi đó 2 người thay vì châm biếm cũng như nói móc nhau lúc này thì nên tập trung vào cuộc họp trước mắt đi . NAOYA nhún vai .
" vậy thôi . hòa nhé "
" tạm chấp nhận "
" nhưng mà sau buổi họp khi quay trở lại thì ta có việc để nói với nhau đó . maki-chan "
" ừ . tất nhiên rồi 2 ta có rất nhiều việc để nói đó . Anh họ à ~"

Cánh cửa " két ! két ~~~ " kẽ mở ra ngập trong không khi là tàn dư chú lực nồng nặc . cả 3 cùng bước vào lãnh địa của nhà GOJO tiếng chuông trong tiềm thức của mọi người ở khoản khắc đó đều vang lên . cuộc chiến bắt đầu rồi !

khu nhà chính của gia tộc Gojo

sự thay đổi rõ rệt của Megumi về ngoại hình cũng như khí chất
* trước


* sau

có ai đoán được người trong giấc mơ của Naoya không

cre : kihara432


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net