XXVII: 葛 ー

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XXVII: 葛 ー
[Vạn nhất]
"Ván bài lụm toàn rác lại ù. Một ăn cả, hai ngã về không."
___

Koyasuki nghiêng đầu nhìn ảo cảnh do lãnh địa tạo nên. Họ bảo vệ y, che chở y, coi y như một đứa trẻ.

"Cái chết em đánh đổi cho tôi là để bảo vệ mọi người."

Nhưng y là kẻ bất tài, vô dụng.

Thật nực cười thay, trong cái ảo cảnh địa ngục nhỏ bé khép kín này, kẻ nắm quyền sinh sát lại là một gã vô năng bẩm sinh không có chú lực tưởng chừng vô hại của cái nhà hạ đẳng kia. Gã đẩy tất cả sang một bên, một tay gã cầm cây Du vân đánh tất cả, ánh sáng từ mặt trời giả dối, soi rọi thảm cảnh biển một màu đỏ lòm lênh láng.

Gã là kẻ chiến thắng, y chỉ có thể dùng chút lời nguyền ít ỏi y có từ việc Nakano bám theo mình mà phá tan cái vòm trời giả tạo này.

 Y nghĩ mình yếu đuối đến khùng điên, và y hỏi một ai đó.

"Tôi yếu thật sao?" Sau khi chúng biết y có nó, mỗi khi y hỏi bất kì ai trong tư gia, rằng thuật thức của y có yếu quá không? Và y biết rõ họ sẽ trả lời là không, tiểu thư mạnh lắm. Lúc đấy, y lại kinh tởm nó tới tận đáy lòng. Một lũ chỉ biết nịnh hót.

Cứu và cứu, không hơn không kém. Y bị kiềm hãm, bởi năng lực của chính y.

Thật chướng mắt, thật chướng mắt. Y lảo đảo tiến tới bên cạnh gã phú sĩ, không nói không rằng, một tay dùng đầu nhọn của cung tên quẹt ngang qua cổ gã. Vết cào hằn đỏ lên rồi rỉ máu ra. Hình như "dây thanh quản" của gã Nguyên hồn đặc cấp nọ bị "đứt" rồi? Con búp bê hình thù kinh tởm y xách cổ há miệng to ra như muốn hét vậy, nhưng rốt cuộc chẳng có một âm thanh nào thành tiếng.

Và gã tan biến, vì Nguyền hồn hình thành từ chú lực, nhưng trước đôi mắt đục ngầu của y không tồn tại chú lục, nên gã đã chết, một cách vô lý hơn gã nghĩ.

- Tôi ghét ông nên tôi sẽ không cứu ông.

Y châm chú chữa cho Maki, và mặc xác ông già kia. Xong việc y để Maki ở đó cho người hỗ trợ lo, vì có vẻ Fushiguro sẽ không ổn cho lắm khi bị gã đàn ông lạ mặt kia xách cổ đi.

Dạ dày của y nhộn nhạo, một thứ dịch vị kinh tởm hình như đã đẩy lên cuống họng y. Khó chịu, quá khó chịu. Y muốn nôn ra mọi thứ. Chú lực không đủ.

[Rin, ở tư gia có những ai?] Y ngồi xổm xuống gọi điện cho cô bé hầu ở nhà.

[Dạ, trừ cô chủ, ông, Takeo thiếu gia, Nakano tiểu thư thì đủ hết ạ.]

[Giết hết và đốt nhà. Là lệnh của gia chủ hiện tại.]

...

Y thẫn người nhìn về phía trước. Y bây giờ đơn thuần chỉ là một con búp bê. Một con rối.

Cách nói hoa mỹ này có lẽ chưa phù hợp lắm... Chắc chính xác thì là...

Một công cụ.

Không được yêu thương. Không được mơ mộng. Không được cười cợt. Một công cụ, chỉ đơn giản là một món đồ cho người khác sử dụng mà thôi. Mọi cảm xúc và những thứ không liên quan, đừng nghĩ tới, đừng chạm đến. Nếu không y đã chết. 

Tokyo đã vào thu.

Bầu trời những ngày tháng chín thật trong trẻo làm sao. Những gợn mây mỏng bạc hờ hững trôi qua theo chiều gió lộng, những chiếc lá đã ngả màu đỏ cam rụng rời rơi xuống. Và trên ngọn đồi ngoại ô cách Cao chuyên không xa, Koyasuki lặng yên đón lấy từng hương hoa nhài cu cũ của một đồi hoa tĩnh lặng và nét cổ xưa của đồng cỏ lau xa xa mà hít vào vòm phổi, nhắm mắt khẽ khàng tận hưởng sự yên bình này.

- Koyasuki.

Một tiếng gọi khẽ khàng cất lên. Giọng cậu hôm nay không có bằng bằng vô tình như mọi hôm, mà thay vài đó là một tông giọng trầm lắng, pha loãng chút ngạc nhiên lẫn mệt mỏi.

Y ôm chầm lấy Fushiguro, y cứ ôm nhau mà cười như thủ thỉ đôi ba điều, dù chẳng ai nói với ai câu nào. Cậu cũng không nhớ là lúc ấy thời gian đã kéo dài bao lâu, cậu chỉ nhớ trong cái ánh trăng nhẹ nhàng ấy, điểm tô lên những tầng lá xanh non giữa gió ngày hạ ngày y ngồi trên cây ban đêm, cậu đã ôm lại y, và khẽ thút thít.

Và rồi, Fushiguro Megumi tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

Cậu mơ thầy, một điều sẽ không xảy ra, là ảo mộng của cậu, là một tương lại mịt mù thiếu y.

"Fushiguro, tớ đã chết."

Cậu mơ thấy khoảng chừng mấy ngày sau, như những gì người thanh niên họ gọi một tiếng thầy đó ghi chép, y đã chết. Không phải vì Nguyên Hồn, không phải vì Nguyền sư, và là vì người mà y coi hệt anh trai.

Lúc đấy, cậu mới có thể nhận thức được rõ ràng tiếng "chết". Nó thật nặng nề, thật đáng sợ. Nó không nhẹ nhàng như những gì cậu có thể mường tưởng, có thể thốt ra, có thể đã làm với kẻ khác. Lúc đấy, cậu đoán cậu trông thấy y thở phào nhẹ nhõm, buông xuôi.

- Ủa, Fushiguro, sao nằm đây vậy?

- Hả? Sukuna đâu.

Cậu bật dậy, nhìn dáo dát xung quanh.

Y cười trừ nhìn cậu. Ban nãy mém xíu nữa cái đầu này rớt xuống chỉ vì đi ngang gã Chúa nguyên, gã gâm những ngón tay nhón hoắc vào hòm cổ trắng của y, hằn cả vết bầm đến bây giờ vẫn còn. Và y chắc mẩm rằng nếu y không ở đó thì có lẽ gã đã triển khai lãnh địa để giết hết hàng ngàn con người chỉ để giết con Mã tướng.

May ghê.

_____________

Dạo này siêng quá nè. Khen i, khen i.

Tuyến thời gian chương này nhảy bước nên hơi rối, giải thích tí nha:

Từ đầu đến "cái vòm trời giả tạo này." là lúc ở trong lãnh địa của cái con tôm hùm gì đó.

Từ "Y nghĩ mình yếu đuối đến khùng điên, và y hỏi một ai đó." đến "bị gã đàn ông lạ mặt kia xách cổ đi." là đoạn Jogou xuất hiện và đốt mặt nhóm Zen'in.

Sau dấu ... đến "cậu trông thấy y thở phào nhẹ nhõm, buông xuôi." là giấc mơ của Fushiguro lúc gục sau ghi triệu hồi Mã tướng.

Còn lại là quá trình sau năm phút ngồi hồi sức rồi cướp xe đạp của dân mà đi kiếm Fushiguro và gặp Sukuna. Tuy nói y giúp được nhưng thực chất sau khi y rời đi thì Mã tướng vẫn xuất hiện lại, và Sukuna vẫn triển khai lãnh địa.

Nói chung, là cái chết vẫn bê bết thế thôi. Rất nhiều người chết.

Giải thích tên chương:

Đây là bài ù Vạn nhất của mạt chược trong văn hóa Hongkong, trong Nhật là thập tam yêu, gồm các quân bài Nhất vạn, Nhất văn, Nhất sách, Cửu vạn, Cửu văn, Cửu sách. Mỗi loại quân một cây, kèm theo bảy cây bày là: Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung, Phát Bạch. Chính vì quy tắc này, nên thường những ván bài nào chỉ lụm được toàn rác thì người chơi mới sự dụng được cách này để thắng bài. Gom đủ 13 cây bài nêu trên kia và tự lật 14 cuối cùng trung với 1 trong 7 cây bài cuối: Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung, Phát Bạch.

Vì khó nên có thể hiểu là một ván cược, một thắng ăn cả hai thua ngã về không.

Nên đồng nghĩa với việc Tomoe chọn việc giết hết tất cả người mang dòng máu Koyasuki giống như một ván bài, một thắng là chết hết, hai là Thượng tầng biết và y là kẻ chết. Và y cũng phải lượm nhặt những "quân bài" để "ù", từ việc chết, công bố Vô nguyền nhãn, đến Shibuya cùng ông và em,... Trung tựu lại là tính trước hết rồi

Tầm hai chương nữa là kết, kết sẽ vui một nữa nhe, yên bình lém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net