Chương 1: Chúng ta là bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn Quýnh Thư là một Omega nam, đây là một điều cực kì hiếm gặp và nó đã gây ra cho em không ít phiền hà, thậm chí còn phiền hà hơn khi cơ thể em lại chính là hiện thân của mọi tội lỗi.

Cái đẹp đến từ những đường cong cơ thể em có thể khiến cho người khác nghẹt thở, mùi hương nơi em có thể khiến kẻ khác say đắm hơn bất cứ loại rượu hảo hạng nào, khuôn mặt xinh đẹp của em có thể khiến kẻ khác quỳ xuống nguyện phục tùng em suốt đời chỉ với một cái nhoẻn miệng. Văn Quýnh Thư, em chính là một Omega đẹp đẽ đến mức đó.

Vậy mà em lại là bạn thanh mai trúc mã với một Alpha thuần.

Sự rắn rỏi từ từng đường nét trên khuôn mặt và cơ thể gã, cũng như sự mạnh mẽ và bản tính hiếu chiến tàn bạo ẩn sâu trong gã đã chứng tỏ điều đó. Khuôn mặt điển trai nam tính, cơ thể đẹp như tượng tạc, giàu có và quyền lực, gã chính là một tượng đài Alpha mà bất cứ một Alpha nào cũng mong muốn được bằng gã.

Đáng lẽ với hai đặc tính như vậy, họ đã phải vượt qua giới hạn bạn bè từ rất lâu rồi, và em cũng ước giá là như thế lắm.

Nhưng vì gã đã có Omega của gã rồi, đó là một cô gái rất xinh đẹp, tuy không giỏi giang cũng chẳng thông minh, lại có phần hậu đậu và ngốc nghếch, nhưng không hiểu vì lí do gì, mà gã lại thích những tính cách đó.

- Chiêu Mỹ, chiều nay em có bận không, anh đưa em đi mua sắm.

- Em rảnh đó, vậy hẹn anh chiều nay nha!

- Ba giờ chiều, sau đó chúng ta sẽ đi ăn tối luôn.

- Vâng.

- Yêu em nhiều.

- Em yêu anh nhiều hơn!

- Haha.

Cúp máy, gã ngả ra ghế rồi hướng mắt qua nhìn Quýnh Thư, định bụng xem xem em có nhìn gã mà cười vì mấy câu sến rện của gã không, kết quả là đến một cái liếc mắt, em cũng không làm nữa.

- Quýnh Thư này.

- Dạ?

- Cậu có... gợi ý chỗ đi ăn nào ngon không?

- Tôi không thường hay đi ăn nên tôi không biết, thưa ngài._ Không biết từ lúc nào, mà cách Quýnh Thư gọi gã đã thay đổi. Bình thường thì xưng "mày-tao", khi ở chỗ làm xưng "tôi-anh", nhưng đột nhiên đến một ngày, em bỗng trở nên xa cách gã. Ngoại trừ chuyện công việc ra thì cũng chẳng nói cười gì nhiều, lại còn gọi gã là "ngài", và em vì một lí do nào đó, mà lại nhìn gã bằng ánh mắt đau lòng như vậy.

- Quýnh Thư.

- Dạ?

- Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?

- Tài liệu tôi đưa có vấn đề gì sao thưa ngài?

- Không, không phải về vấn đề công việc.

- Vậy thì tôi xin mạn phép từ chối._ Em không muốn nói nữa, đưa tay với lay cốc cà phê của gã, định bụng kiếm cớ đi pha cà phê cho gã mà tránh xa gã một chút.

- Tôi không cần cà phê, tôi cần cậu nói chuyện với tôi._ Gã chộp lấy cổ tay mảnh mai của em, hướng mắt lên nhìn em, gằn giọng nói.

Khốn nạn, em thơm quá...

Gã khẽ lắc đầu, cảnh tỉnh bản thân mình khỏi sức hấp dẫn từ hương nhài nơi em, cương nghị nói.

- Quýnh Thư, tao nghiêm túc đấy!

Em không còn cách nào khác, chỉ khẽ nói rồi giật nhẹ tay khỏi tay hắn.

- Được, vậy ngài muốn nói chuyện gì?

- Đừng gọi tao là ngài, dạo này mày sao vậy? Đột nhiên...- Em đứng đối diện gã, đột nhiên hơi rướn lên để khuôn mặt mình cách gã chỉ vài cm, khẽ khàng nhoẻn miệng cười hỏi.

- Tôi có vấn đề gì sao?

Em biết em hấp dẫn tới mức nào mà...

Đến mức khiến đầu óc gã trong giây phút, như mất kiểm soát. Hình như em sắp đến kì phát tình, nên mùi hương, khốn nạn thật, mùi cơ thể em hấp dẫn quá, chết tiệt!

Trước khi gã kịp vượt quá giới hạn, gã đã nhanh chóng đủn vai em ra xa, điều này không hề khiến em bất ngờ, chỉ khiến gã bối rối mà thôi, có lẽ lúc gã cúi mặt xuống, đã không thấy em nhếch mép cười đắc thắng rồi.

- Tao xin lỗi, chỉ là...

- Không sao, tôi không để bụng đâu. Có gì mong ngài nói nhanh, ngài sắp có buổi họp trong vòng 30 phút nữa.

- À phải, ý tao là, dạo đây mày cứ tránh né tao, có chuyện gì sao. Nếu mày có gì khó chịu với tao, mày có thể nói thẳng, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.

- Tôi đâu có quyền khó chịu với ngài, với lại kể cả có khó chịu đi chăng nữa, tôi cũng đâu có quyền biểu hiện ra. Suy cho cùng ngài cũng là cấp trên của tôi, tôi đương nhiên phải biết điều chỉnh thái độ nếu không muốn bị đuổi việc chứ, tôi cũng là con người thôi, cũng cần tiền để sống chứ.

- Đừng nói chuyện với tao bằng giọng điệu như thế. tao nghiêm túc đấy, có chuyện gì sao?

- Nếu như ngài nghĩ tôi có vấn đề về phép lịch sự với ngài, ngài có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng sửa. Và nếu như ngài cứ nghĩ rằng tôi khó chịu với ngài thì dù tôi có nói gì, ngài vẫn sẽ suy nghĩ như vậy thôi.

- Quýnh Thư, tao không có kiên nhẫn để đùa về chuyện này đâu, đừng làm tao cáu.

- Tôi không hề có ý định làm ngài cáu, thưa ngài, tôi cũng muốn làm việc với một ông chủ dễ chịu chứ.

- Khốn kiếp!

Gã không giữ nổi bình tĩnh bèn ném chiếc cốc xuống đất vỡ tan, Quýnh Thư chỉ lãnh đạm nhìn xuống, rồi mỉm cười.

- Tôi sẽ đi chuẩn bị cho ngài một cốc khác.

Em đã toan rời đi, nhưng gã đã nhanh chân hơn khi gã tiến gần tới em và nắm lay vai em và giữ em lại. Gã nhìn thẳng vào mắt em mà nói.

- Quýnh Thư, nói đi!

- Chủ tịch Lý Trụ Diên, ngài nói xem, tôi hành xử kì lạ với ngài ở điểm nào?_ Em hơi rướn chân lên để mặt mình kề sát mặt gã, môi hồng thỏ thẻ từng lời như mật ngọt rót vào tai.

- ... Quýnh Thư, chúng ta đã là bạn hai mươi năm rồi, mày lại muốn dùng cách này để giấu tao chuyện gì sao?

Quýnh Thư nghe vậy không hề bối rối, xem ra vẫn là gã rất tinh ý. Em mỉm cười, gỡ tay gã ra, từng đụng chạm mềm mại đều khiến đầu óc gã rối loạn, mùi hương nơi em khiến gã như chìm vào tầng tầng lớp lớp những xúc cảm. Gã không biết nữa, mỗi lần gần đến kì phát tình, em đều nghỉ hoặc tránh xa gã, nhưng lần này, vì một lý do nào đó, em lại không làm vậy nữa. Có lẽ do dạo đây ở tập đoàn rất nhiều việc, vậy nên em mới không muốn nghỉ chăng. Gã không biết nữa, đầu óc gã không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ kỹ càng hay sâu xa nữa, hương nhài này như một thứ thuốc độc, dần dần nhấn chìm gã vào một cái chết êm đềm.

- Ai chẳng có bí mật, thưa ngài.

- Quýnh Thư..._ Gã định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Trong lòng gã có lẽ biết bí mật của em là gì, nhưng lại không thể nói lên thành lời, cảm giác đó cứ mập mờ trong gã, là gì nhỉ, gã đã tự hỏi bản thân mình như thế và cố gắng nhận ra nó, nhưng rồi kết quả vẫn là một con số 0 tròn trĩnh. Hay là gã không muốn nhận ra nó, cũng có thể, vì chỉ là cảm giác thôi, gã cũng biết rằng, một khi gã biết được rõ ràng bí mật đó là gì, thì cũng là lúc tình bạn này tan vỡ.

Gã không muốn mất Quýnh Thư.

Gã chẳng tưởng tượng nổi một ngày không được nhìn thấy em, sẽ tồi tệ đến mức nào. Ý gã là, khi Quýnh Thư ở cạnh gã, ngày mưa hóa nắng, đông úa hóa xuân xanh, và như thể những điều tồi tệ sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới hai người.

- Đi chuẩn bị tài liệu đi..

Em trong thoáng chốc như có gì đó hụt hẫng, điều đó được thể hiện trên khuôn mặt em. Nhưng rất nhanh, em bình tĩnh lại, rồi nở nụ cười thường thấy, dịu giọng trả lời.

- Vâng. Và ngài muốn một tách cà phê mới luôn chứ?

- Được.

Khi cánh cửa cầu thang máy đóng lại, cũng là lúc em không thể giữ nổi lớp mặt nạ này nữa, mặt em nhăn lại trong tức giận và thất vọng, em nghiến răng và em cắn móng tay, tới độ bật máu.

Chết tiệt!

Khốn nạn!

Không! Chưa được! Mình phải bình tĩnh! Như thế này vẫn chưa là gì cả, mình vẫn có cơ hội! Vẫn ổn, mọi chuyện vẫn ổn, mình vẫn ổn.

Phải, bình tĩnh lại nào! Bình tĩnh...

Chỉ là....

Chỉ là em ghen thôi, và tất cả chỉ có thế.

Có lẽ sắp đến kì phát tình rồi, nên em mới nhạy cảm và khó kiềm chế cảm xúc chăng? Có thể, và em phải điều chỉnh lại bản thân mình thôi, nếu em muốn mọi thứ suôn sẻ theo đúng dự tính của em.

- Hạc Niên, số tài liệu tôi nhờ cậu in, cậu để đâu vậy?_ Em tiến đến bàn làm việc của một người, và liếc mặt một lượt tìm số tài liệu mà mình đã nhờ in. Đang trong giờ nghỉ nên cậu trai kia đứng góc tán gẫu với vài đồng nghiệp, trên tay còn cầm cốc cà phê và một cái bánh nhỏ, nghe tiếng em gọi mới vội vã chạy ra, được vài bước liền chậm dần lại.

Quýnh Thư vẫn chính là khiến hắn ta mê muội như thế. Mùi hương này, mẹ kiếp, có siết ngạt hắn trong mùi hương này, hắn cũng sẽ vui lòng xuôi tay phó mặc. Nhìn em kìa, lúc nào cũng vậy, mong manh tới lạ thường, thôi thúc cảm giác muốn bảo vệ trong hắn, nhưng ở em cũng có gì đó thật nguy hiểm, như chút dư vị đắng ẩn sâu trong cái nhẹ nhàng ngọt ngào của hương hoa nhài, nhưng như vậy, như vậy chỉ khiến hắn mê đắm em hơn. Quýnh Thư sắp đến kì phát tình rồi, có phải không, hắn nghĩ vây, khi cảm nhận thấy mùi hương của em hôm nay thơm hơn và có gì đó... kích thích hơn.

Vậy nên hắn sợ, nếu như hắn đến gần Quýnh Thư hơn nữa, hắn sẽ...

- Hạc Niên?

Nhưng dù sao thì hắn vẫn sẽ cố gắng kiềm chế, để không bỏ lỡ cơ hội được gần gũi Quýnh Thư một chút.

- A, em để trong ngăn bàn, anh cứ để em lấy cho._ Hắn nhanh nhảu, rồi kéo ngăn kéo lôi ra một tập giấy đưa cho em. Từng cử động của hắn đều như run rẩy, tuy hắn chỉ là Beta thôi, sự ảnh hưởng đến từ mùi hương của Omega tới hắn không được mạnh mẽ như với Alpha, nhưng thôi nào, chúng ta đang nói đến ai cơ chứ? Là Văn Quýnn Thư đấy, và nếu là em cùng hương nhài đó nơi em, hắn dám cá rằng chẳng cần là một Alpha hay Beta, có khi ngay cả Omega cũng bị hấp dẫn ấy chứ!

- Đây anh.

- Cảm ơn, xin lỗi tại tôi bận nhiều việc quá, làm phiền tới cậu rồi.

- A không sao đâu ạ, em không phiền đâu. Làm thư kí chắc mệt lắm anh nhỉ?

- Ừ, dạo đây cũng nhiều việc quá, nên là...

- Vâng em hiểu mà.

- Cậu tốt quá, lần nữa cảm ơn cậu nha.

- Vâng ạ! A... anh ơi._ Lúc đó, Quýnh Thư đã toan quay lưng rời khỏi, nhưng rồi lại bị Hách Niên vội vã nắm tay giữ lại, và rất nhanh hắn đã bối rối rụt tay về, Quýnh Thư sau khi im lặng một vài giây, liền tươi cười hỏi.

- Gì thế?

- Tối nay... anh rảnh không? Mình... đi ăn được không anh, em mới kiếm được chỗ ăn ngon lắm.

- Nếu cậu để tôi bao thì tôi đi.

- Ơ ai lại để anh làm thế, em mời mà, cứ để...

- Tôi nhờ vả cậu nhiều chuyện rồi, phải có gì để trả ơn chứ.

- Anh... thôi được rồi, vậy 8 giờ tối nay nhé anh, em sẽ qua đón anh.

- Được. Giờ tôi phải đi đây, cũng muộn rồi.

- Vâng anh. A nhưng anh ơi..._ Chưa kịp nói hết câu, Quýnh Thư đã rời đi rồi, hắn muốn qua đón em, nhưng lại không biết địa chỉ nhà em ở đâu. Cũng là do hắn cứ ậm ờ, bối rối mãi nên mới thành ra như này đấy, số điện thoại của em, hắn cũng không có, giờ thì sao có thể biết được nhà em ở đâu đây?

Bỏ đi, cái đấy hỏi sau cũng được, nhưng cái quan trọng nhất là, hắn đã mời được Quýnh Thư đi ăn tối rồi, có thể tự cho đây là một bước tiến mới không?

Hắn yêu Quýnh Thư, và tất cả chỉ có thế.

Mặc cho tương lai hắn có đau đớn.

Mặc cho hắn có bị phản bội, bị nhấn chìm trong cái đắng tuy ẩn giấu mà kiệt quệ đó.

Mặc cho ngay khi vừa quay lưng, Quýnh Thư đã nở một nụ cười đắc thắng với hắn, một nụ cười của sự lợi dụng và gian trá.

Thì hắn vẫn sẽ nguyện chết, miễn là được ở trong vòng tay em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net