Chương 3: Quýnh Thư, để tôi đưa Quýnh Thư về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em chết lặng.

Chiêu Mỹ sao?

Ngay cả lúc này, gã vẫn cứ nghĩ tới Chiêu Mỹ sao?

Em không muốn mọi chuyện diễn ra như thế này. Em không muốn gã ở đây ân ái với em mà lại tưởng em là một cô gái nào khác. Em không phải là Chiêu Mỹ và sẽ không bao giờ là Chiêu Mỹ, mà em cũng chẳng muốn trở thành cô ta. Em là em, tồn tại độc lập và duy nhất, đặc biệt hơn tất thảy, vậy thôi.

Lần này mọi chuyện không theo dự tính, nhưng không sao, em còn hàng tá các kế hoạch dự phòng khác, hỏng một cái chẳng thể khiến em nhụt chí. Thua keo này thì bày keo khác, phải giành giật tới khi nào Trụ Diên thuộc về em mới thôi.

Cái quan trọng là, bây giờ làm sao để thoát khỏi gã bây giờ?

Em liếc mắt, gã bây giờ như con thú đói, tốt nhất không nên hành động hấp tấp rất dễ khiến gã tức giận. Cửa đã bị khoá vậy nên không thể lợi dụng sơ hở lách người qua được, em đang bị áp vào tường nên di chuyển có chút khó khăn, với ra mở khoá cũng khó. Bây giờ quan trọng nhất là phải làm sao để qua mắt gã mà mở khoá, mới có cơ may thoát thân.

- Trụ Diên._ Em rên rỉ, chuyện này bao giờ cũng dễ cả, bởi em đã rên rỉ tên gã cả ngàn lần mỗi khi em nằm trên giường, tự thỏa mãn bản thân mình và vục mặt vào chiếc áo thơm mùi cây cỏ của gã. Mùi của Trụ Diên lúc nào cũng tuyệt, rất dễ chịu, khiến cho người khác muốn gần gũi, và mỗi lần ở gần gã, lại có cảm giác như đang tản mạn bên bìa rừng vậy, vừa bí ẩn lại vừa cuốn hút, như lôi kéo từng bước chân của em lạc trong cánh rừng u tối. Những cái gai nhọn sẽ giữ chân em, từng tán cây sẽ che khuất em, và khi màn đêm buông xuống, em sẽ biến mất mãi mãi trong khu rừng câm lặng đó, nhưng dù biết vậy, em vẫn sẽ để chân trần mà bước vào đó, không hề ngoái đầu lại lấy một lần.

Vì đó là Lý Trụ Diên mà...

Gã nghe em gọi tên gã, càng khiến gã như phát điên, gã lùng sục tay trong áo em, trên da thịt em, ấm quá, thật ấm và mềm mại biết mấy, khiến gã như muốn nhe nanh cắn thật mạnh vào đó. Gã gấp gáp tháo từng cúc áo của em, mút lấy hõm vai em, chết tiệt, cảm giác này tuyệt quá, nhưng em biết, giờ chưa phải lúc. Vậy nên nhân lúc gã không để ý, em mở khóa buồng, ủn nhẹ cánh cửa ra, và sau cùng tung chân đá mạnh vào giữa hai chân gã. Thú thực thì em chẳng nghĩ ra cách nào tuyệt hơn là lên một cú vào chỗ đó để cầm chân gã một lúc, chí ít là tới khi em thoát được khỏi nơi này.

Đương nhiên, sau khi lãnh trọn một cú đá như vậy, Trụ Diên ngay lập tức khụy xuống, và em cũng chẳng chần chừ lấy một giây, liền ngay lập tức lách người ra rồi chạy khỏi quán bar. Cũng tối rồi, nên đi về giờ này có chút nguy hiểm, và còn thuốc, em phải ức chế cơn phát tình này lại, nếu không muốn bị đánh dấu bởi một tên suy nghĩ bằng nửa thân dưới nào đó. Em lùng trong túi xách, lấy thuốc rồi uống vội, thứ này sẽ mất chút thời gian để có tác dụng. Em nghĩ rằng em nên đứng ngoài cửa quán bar này đến khi cơn phát tình thực sự dịu đi.

- Này, em có muốn đi đâu đó với anh không?_ Quả nhiên chẳng nằm ngoài dự đoán, độ 20 phút sau đã có tên từ trong quán bar bước ra, áp sát vào người em.

- Em thơm quá._Tên đó nở nụ cười nham nhở, nắm lấy vai em. Miệng gã toàn mùi rượu, và qua cách gã ta đứng ngật ngưỡng, em biết hẳn gã ta đã say khướt rồi.

Em nhíu mày, nhưng rồi rất nhanh đã trở lại với biểu cảm thường thấy, em đưa tay đặt lên gáy tên đó, cất giọng ngọt ngào hỏi.

- Anh muốn đi đâu nào?

Nhận được hồi đáp, tên đó liền không kiêng nể đặt tay lên eo em, và toan định trượt xuống mông em, thì em đã trượt tay từ gáy ra trước cổ tên đó, lựa đúng điểm và nhéo mạnh vào đó, đồng thời cũng lên gối vào đúng chỗ hiểm. Động tác rất nhanh, khiến gã ta không kịp trở tay, đã nhận lại liên hồi đau đớn.

Tâm tình của em, chính là đang không tốt một chút nào. Vậy nên gặp phải tình huống như này, liền không nén nổi tức giận.

- Người đẹp, sao lại hung dữ như thế?

Em ngẩng mặt lên nhìn, trước mắt là một người con trai cao ráo, đường nét khuôn mặt mềm mại có chút non nớt nhưng vẫn vô cùng điển trai, hấp dẫn. Anh ta là Alpha, em có thể cảm nhận thấy điều đó, nhưng ánh mắt anh ta không hề có ác ý, chỉ có chút tò mò và thích thú. Anh ta cất giọng nói tiếp.

- Mặc dù tôi biết gã ta xứng đáng nhận những cú đó, nhưng với một người đẹp như cậu với những cảnh bạo lực như thế, thật không thích hợp._ Anh ta nhún vai, và đá đá vài cái vào người tên đó.

- Đây không gọi là hung dữ, mà gọi là tự vệ cá nhân chính đáng._ Em cười, rồi nhanh chóng nhấc gót rời đi. Cơn phát tình đã dịu đi rồi, em đã ổn, hơn nữa nếu ở lại đây lâu hơn, không chừng sẽ lại gặp Trụ Diên.

- Khoan đã._ Anh ta gọi, rồi luống cuống chạy theo sánh bước với em, tươi cười bắt chuyện.

- Để tôi đưa cậu về.

- Tôi không có ý gì xấu đâu, thật đấy.

- Chỉ là thấy cậu rất hay thôi, lại đẹp nữa, nên là muốn thành bạn thôi mà.

- Này, cho tôi biết tên cậu đi.

Mấy kiểu theo đuổi như này, chẳng phải chỉ dành cho mấy kẻ ất ơ và mấy tên nhóc đương tuổi dậy thì thôi hay sao. Thật phiền phức, em nghĩ, nhưng dù sao, em vẫn không cho phép bản thân mình trở nên quá thô lỗ trong mắt người khác, đặc biệt là người không quen.

- Cảm ơn vì lòng tốt của anh, nhưng tôi ổn, sẽ có người đến đón tôi sớm thôi.

- Nói dối.

- ???

- Nếu có người đến đón cậu, thì hẳn đã phải đón cậu từ nãy, và cũng sẽ chẳng để cậu đi một quãng từ nãy tới giờ, nhất là trong tình trạng bây giờ của cậu. Thôi nào, tin tôi đi, tôi an toàn mà, thề có Chúa luôn đấy! Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi.

- ...Anh tên gì?

- Hả?

- Tôi hỏi anh tên gì? Tôi sẽ cho anh biết tên tôi nếu anh cho tôi biết tên...

- Lý Tại Hiền, đây._ Chẳng chần chừ lấy một giây, anh ta đã đáp, thậm chí còn giơ CMT được gài trong ví ra cho em xem để chứng thực thông tin.

- Văn Quýnh Thư._ Em đáp, rồi tiếp tục bước tiếp.

- Ơ này! Này! Cho tôi biết tên rồi, thì để tôi chở cậu về đi chứ! Này!

- Tôi đã bảo là tôi ổn, và tôi có thể bắt taxi về được. Dù sao thì một lần nữa cũng cảm ơn lòng tốt của anh.

- Nếu muốn cảm ơn thì để tôi đưa cậu về là cách cảm ơn tốt nhất đấy!_ Anh ta nháy mắt, rồi sau đó lại liền phân trần.

- Được rồi, vậy thì chí ít cũng phải cho tôi biết cậu làm việc ở đâu chứ?

- Tập đoàn họ Lý.

- Của Lý Trụ Diên? Hay Lý Thượng Uyên?

- Lý Trụ Diên.

- Aaaa, ra anh là anh Quýnh Thư mà anh họ tôi hay nhắc tới hả? Trời ạ sao tôi lại không nhớ ra nhỉ?_ Tại Hiền đập tay vào đầu mình một cái, than thở rồi cười cười nói tiếp.

- Tôi là em họ của Trụ Diên, nhưng mà do sống ở nước ngoài suốt nên anh chưa gặp tôi bao giờ. Rất vui được gặp mặt.

Quýnh Thư nhíu mày, Tại Hiền sao, hình như em cũng đã từng nghe gã nói qua cái tên này vài lần. Tại Hiền là em họ gã, từ bé đã được đưa sang nước ngoài học, tuy là một kẻ thông minh lại lanh lợi, nhưng quá ham chơi và vô lo vô nghĩ, sự nghiệp của gia đình như thế nào, anh ta đều để sau lưng. Chuyện công việc một khi đã động tay vào đều có thể đưa đến thành công mỹ mãn, nhưng số lần anh ta nghía tới công việc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đi làm thì chăm chăm thả thính và rủ đồng nghiệp đi chơi bời, mà anh ta cũng lại chẳng mấy khi đi làm trừ khi quá cần thiết, hầu hết thời gian đều dính ở nhà hoặc ở bên nước ngoài, bất quá mới phải về nước để giải quyết vài chuyện hệ trọng mà thôi.

- Ừm, tôi cũng vậy.

- Vậy... giờ đã đủ lý do để anh cho tôi đưa anh về rồi chứ, tôi là người quen của anh Trụ Diên mà._ Tại Hiền rất lanh, ngay lập tức đã lấy anh trai ra làm lý do ép em không thể từ chối. Em im lặng, nhưng rồi cũng nhún vai, cười.

- Thôi được rồi, về thì về vậy.

- Tuyệt! Thế chờ tôi chút nhé, tôi đi lấy xe!_ Anh ta reo lên mừng rỡ, rồi ra hiệu cho em hãy chờ, sau cùng chạy ngược lại hướng họ đã đi vừa rồi, một lúc sau đã thấy đèn pha ô tô sáng trưng rọi ra.

- Lên xe đi.

Em định ngồi ghế sau, nhưng chưa kịp mở cửa, anh ta đã vội vã nói.

- Ngồi ghế trước đi, ngồi sau làm gì, tôi đâu có ăn thịt anh.

Em chỉ phì cười, rồi lên ghế trước ngồi như ý anh ta. Suốt quãng đường về, anh ta hỏi em rất nhiều chuyện, hầu như chỉ là những câu hỏi bâng quơ thôi, và em cũng chỉ đưa ra những câu trả lời nhàm chán, ý em là, cũng chẳng có gì thú vị trong mấy câu hỏi cả mà.

- Quýnh Thư này.

- Là anh Quýnh Thư._ Em chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, không quay lại nhìn anh ta, chỉ nhạt nhẽo nhắc anh ta như vậy.

- Nhưng tôi thích gọi là Quýnh Thư thôi, nghe dễ thương mà.

- ...

- Quýnh Thư lúc nhìn ra ngoài cửa kính xe ấy, để ánh sáng đèn đường phản chiếu lại trong mắt, nhìn đẹp lắm, không biết Quýnh Thư có biết không, nhưng mà tôi nghĩ là tôi nên nói cho Quýnh Thư biết, ý tôi là, Quýnh Thư dễ thương vậy mà.

Em quay lại nhìn anh ta, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Trụ Diên cũng đã từng nói với em như vậy.

- Tạm biệt nhé, Quýnh Thư, mong gặp lại sớm.

- Ừm, tạm biệt.

Em cúi đầu, rồi toan định đi vào nhà, nhưng đã bị anh ta một lần nữa gọi với lại.

- Quýnh Thư, cho tôi xin số đi, để lúc nào có chuyện gì, Quýnh Thư gọi tôi, tôi sẽ tới liền.

- Cậu ở nước ngoài suốt mà, sao tôi có chuyện gì, cậu tới ngay được.

- Nếu tôi không tới được, sẽ cho người của tôi tới trước, rồi bay về với Quýnh Thư. Còn nếu tôi ở trong nước, nhất định sẽ ngay lập tức lên xe đến chỗ Quýnh Thư.

- Cậu nói như kiểu tôi với cậu là người yêu ấy nhỉ?_ Em đùa, rồi tiến đến nhận điện thoại từ tay anh

Lý Tại Hiền, nếu đánh giá thì cũng là một đối tượng không hề tồi để lợi dụng.

- Được rồi đấy._ Em đặt lại điện thoại vào tay anh ta, rồi một lần nữa quay lưng đi.

- A, Quýnh Thư không định lấy số của tôi sao?

- Nếu cậu gọi, tôi sẽ biết thôi._ Thực ra em cũng chẳng muốn tốn thêm một chỗ trong danh bạ cho Lý Tại Hiền.

- Tuyệt tình quá đi._ Anh ta mếu máo, rồi sau cùng lại giơ điện thoại lên làm gì đó mới chịu rời đi.

Văn Quýnh Thư tối hôm đó, lại trở thành hình nền điện thoại của một người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net