Chương 6: Đoàn Chiêu Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ tạm biệt Hạc Niên rồi lững thững rời khỏi toà nhà.

- Quýnh Thư!_ Giọng Tại Hiền vang lên đằng sau, ngay lập tức là một vòng tay ấm áp kéo em vào lòng ôm siết lấy.

Giọng Tại Hiền cứ lanh lảnh, và anh ta trông có vẻ vui vẻ biết mấy.

- Quýnh Thư sao lại ra ngoài này, lạnh lắm đó biết không?

- Tôi đi về...

- Hả?

- Tôi được cho nghỉ sớm, nên giờ tôi đi về.

- Sao lại nghỉ sớm, mà sao người lại lạnh thế này, cứ như đã đứng ngoài trời lâu lắm vậy!

- À thì con mèo của tôi ốm, tôi lo quá nên anh cậu cho tôi về sớm để thăm nó thôi.

- Nói dối rồi...._ Tại Hiền thì thầm, rồi buông em ra, tiến lên phía bên cạnh em, chìa chìa khoá xe ra trước mặt em.

- Đi ăn không?

- ?

- Đi ăn đi, Quýnh Thư, tôi không chấp nhận từ chối đâu nhé, chỉ chấp nhận câu trả lời thích ăn gì của Quýnh Thư thôi.

- Cậu không ở đây làm, còn rủ tôi đi ăn làm gì?

- Chà, nếu Quýnh Thư đã phải đi về như thế này thì tôi dám cá là anh tôi cũng đang chẳng chăm chỉ làm việc gì cho cam, lấy đâu ra cớ nói tôi chứ. Mà kể cả khi có bị mắng chút đỉnh mà được đi với Quýnh Thư thì tôi cũng bằng lòng. Nào, đi!

Anh ta không nhiều lời thêm nữa, lập tức kéo tay em đi xuống hầm lấy xe, em cũng không phản đối, em đang đói và việc đi ăn với anh ta cũng chẳng hại gì.

- Vậy Quýnh Thư thích ăn gì?

- Ăn gì cũng được.

- Cho tôi một món cụ thể đi.

- Ăn thịt nướng.

- Thích ăn thịt nướng sao?

- Không, chỉ là... lạnh....

- Được.

Tại Hiền lái xe tới một quán nướng quen thuộc của anh ta, và quyết định sẽ ngồi ăn trong phòng riêng thay vì ăn chung như bình thường. Kể cả khi anh thích cảm giác ồn ào nhộn nhịp xung quanh nhưng thông qua biểu cảm của Quýnh Thư, anh biết em đang cần không gian riêng.

- Quýnh Thư, sao lại khóc thế?_ Anh ta hỏi khi đang lật thịt nướng trên vỉ. Anh ta không nhìn vào mắt em, vì anh biết em sẽ lảng tránh anh.

- Vì lo cho con mèo quá._ Em đáp, cố gắng ra vẻ chân thật nhưng chẳng thể qua mắt anh. Anh ta lắc đầu, phì cười.

- Lại nói dối rồi, nói thật cho tôi biết đi, sao lại khóc?

- Tôi đang nói thật.

- ....

- Là thật đó Lý Tại Hiền...

- Nếu Quýnh Thư không muốn nói, tôi cũng không tọc mạch thêm nữa.

Anh ta nói, rồi gắp cho em một mấy miếng thịt, đồng thời làm một cuộn thịt, chìa ra ý muốn đút cho em ăn.

- A~

- Thôi cậu ăn đi, tôi ngại....

- Quýnh Thư mà từ chối thì hôm nay tôi sẽ bám Quýnh Thư cả ngày luôn, thôi nào. Quýnh Thư vừa khóc xong, tôi muốn an ủi Quýnh Thư, đây là cách an ủi của tôi, chứ không phải đưa Quýnh Thư đi ăn rồi chỉ cắm mặt vào ăn cho mình mình.

- Cậu...

- Nào, a~. Nhanh nào, tay tôi mỏi rồi....

Em miễn cưỡng há miệng, để anh ta đút cho em ăn một miếng thật to.

- Oaaaa, bình thường thì giống thỏ, giờ lại giống hamster này._ Anh thấy má em phồng lên vì đồ ăn, liền cưng chiều nắn nắn hai bên má mềm mại của em, tít mắt cười.

- Quýnh Thư.

- Sao?_ Em hỏi khi anh ta giữa bữa ăn lại đột nhiên kêu tên em như vậy, nhưng đáp lại em, chỉ có im lặng.

- Quýnh Thư.

- Sao?

- Quýnh Thư ơi.

- Sao thế?

- Không có gì đâu, chỉ là thích gọi tên Quýnh Thư thôi._ Anh ta phì cười, và gắp một miếng thịt nữa vào bát em.

- Tại Hiền, tôi hỏi cậu mấy câu có được không?

- Cứ thoải mái.

- Cậu có biết Đoàn Chiêu Mỹ không?

- Bạn gái của anh Trụ Diên ấy hả, biết. Có gặp mặt mấy lần, nhưng không có gì ấn tượng lắm. Cũng xinh đẹp, nhưng mà tính cách thì.... không phải gu của tôi.

- Thế gu của cậu là gì?

- Gu của tôi chỉ có mình Quýnh Thư thôi.

Lý Tại Hiền vẫn chính là mãi không bỏ lối ăn nói bông đùa như thế. Em tuy không thích, nhưng cũng chẳng lấy bản thân mình làm cớ khiến anh ta thay đổi, vốn dĩ cũng chẳng có ý định trở thành một người quan trọng trong đời anh ta.

- Sao tự nhiên lại hỏi thế?

- Không, không có gì.

- Có phải... là Quýnh Thư sợ tôi thấy cô ấy xinh đẹp mà bỏ Quýnh Thư không?

Em chỉ nhạt nhẽo nhếch mép cười một cái, cậu mà mang cô ta đi được luôn thì tốt quá. tôi không cản. Em muốn nói với anh ta như vậy, nhưng rốt cuộc cũng lại im lặng. Quýnh Thư giờ rất mệt mỏi, cần thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ một chút. Bây giờ về nhà, trùm chăn ngủ một giấc, rồi tỉnh dậy sẽ lại phải uống thuốc, sau đó tắm rửa và nấu ăn, có lẽ là đi xem phim cho khuây khỏa đầu óc. Ngày mai còn phải....

... còn phải đi làm và còn phải gặp gã nữa.

- Quýnh Thư, về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ sâu, nhớ uống thuốc, rồi ăn uống đầy đủ vào, Quýnh Thư gầy quá._ Anh ta đưa em về nhà, trước khi em rời khỏi xe còn nhắc nhở em cẩn thận như vậy. Phải đến khi em bước đến tới cổng nhà và mở cửa ra rồi, anh ta mới mở cửa kính xe, nói vọng vào.

- Quýnh Thư ngủ ngon, mơ về tôi nhé ~

- Tạm biệt, Tại Hiền._ Em cúi đầu rồi vào nhà, Tại Hiền sao có thể lúc nào cũng nhiều năng lượng như vậy?

Em ngáp dài một cái, quẳng cặp một góc và lăn lên giường, con mèo nhỏ nhảy lên lồng ngực em vào dụi vào cằm em khiến em phì cười. Ngoại trừ Trụ Diên ra, thì chỉ có nhà là nơi khiến em hạnh phúc.

Trụ Diên khiến em hạnh phúc thật sao?

---

Trụ Diên ôm lấy Chiêu Mỹ trong tay, Quýnh Thư đã về vậy nên ngoại trừ cậu em họ Lý Tại Hiền ra, không ai dám lên nơi này nữa.

- Anh, có chuyện gì buồn bực sao?_ Chiêu Mỹ cất tiếng hỏi và hướng ánh nhìn lo lắng về phía gã, khuôn ngực đầy đặn ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng và cặp đùi trắng nõn lộ ra khi cô hiện tại chỉ mặc độc một lớp áo và quần lót thật hấp dẫn. Sau vài trận mây mưa, gã đã thấm mệt và không muốn nói gì nhiều vào lúc này. Nhưng dù sao, gã vẫn trả lời cô.

- Chuyện của Quýnh Thư...

- A, phải rồi, em đã tưởng cậu ta là người tốt lắm chứ. Lúc nãy anh gọi điện cho cậu ta, nói vậy là đúng lắm, đau một lần rồi thôi, cậu ta nghe vậy chắc sẽ bỏ cuộc.

Chiêu Mỹ tức giận nói, tuy biết rằng Trụ Diên được nhiều người theo đuổi, nhưng không ngờ ngay cả người tưởng là bạn thân lâu năm của gã cũng vướng phải lưới tình, và cũng không ngờ em lại dùng thủ đoạn ra vẻ yếu đuối để dụ dỗ gã. Có phải là hồ ly tinh không mà lại nhiều thủ đoạn như vậy, mặt dày muốn cướp gã kể cả khi biết gã đã có cô, có phải quá trơ trẽn không?

Từ "đau" chạm đến tim gã nhanh chóng, liền nhanh chóng khiến gã cảm thấy tội lỗi. Gã sau khi em rời đi đã gọi Chiêu Mỹ đến, lúc đó cảm xúc rất rối bời, kể lại ngọn ngành cho Chiêu Mỹ xong liền bị cơn tức giận của cô ảnh hưởng, cũng không hiểu vì lí do gì lúc đó lại ghê tởm em mà nói những lời đó. Giọng điệu bối rối ban đầu và giọng điệu vui vẻ trước lúc cúp máy của em, gã vẫn nhớ rõ.

Nghe xong những lời đó, làm sao mà vui nổi cơ chứ, làm sao mà lại có thể bình tĩnh và im lặng nghe hết được cơ chứ, vẫn có thể chúc gã như vậy, có phải là đã kìm nén rất nhiều không?

Gã tổn thương Văn Quýnh Thư rồi, lại còn nói muốn hai người vẫn là bạn, nực cười quá.

Gã muốn gọi điện cho Quýnh Thư, nhưng sự hiện diện của cô đã ngăn gã lại, như vậy thì thật quá đáng với cô. Quýnh Thư căn bản là có ý đồ xấu, cô tức giận cũng là phải lẽ, giờ gọi điện xin lỗi cậu ta, chẳng hoá ra là cô có lỗi?

Nhưng gã vẫn muốn biết, Văn Quýnh Thư có khóc không, đừng khóc một mình, dù rằng gã biết rằng Quýnh Thư là người sai, nhưng vẫn mong có ai tới an ủi em.

Ai đó? Chu Hạc Niên? Lý Tại Hiền? Gã lại chẳng muốn là ai trong số hai người họ.

Tôi an ủi cậu, có được không? Đừng khóc....

Gã tổn thương Quýnh Thư, rồi lại muốn an ủi em, có phải là gã đang quá vô lý không?

Trụ Diên lắc đầu, coi như không phân vân nữa, chút nữa gã sẽ nhắn tin hỏi thăm em.

- Anh Trụ Diên, giờ em sẽ lên văn phòng, được chứ?_ Chuông báo tin nhắn vang lên đánh thức gã khỏi dòng suy nghĩ, là Tại Hiền.

- Ừ.

Gã nhắc Chiêu Mỹ hãy mặc lại quần áo cẩn thận, lúc cô xong xuôi cũng vừa lúc Tại Hiền lên tới nơi. Khác với dáng vẻ rạng rỡ khi gặp được Quýnh Thư, trông Tại Hiền bây giờ lại nghiêm túc, có phần đáng sợ.

- Anh, làm việc của anh đây sao?_ Tại Hiền khi nhìn thấy Chiêu Mỹ liền giễu một tiếng kèm một cái nhếch mép, đặt mấy bản tài liệu lên bàn gã.

- Không phải là việc của cậu, lên đây có chuyện gì?

- Quýnh Thư nhờ em gửi mấy bản tài liệu này, còn nói là đã đánh dấu mấy đoạn quan trọng rồi.

- Cậu gặp Quýnh Thư?

- Lúc Quýnh Thư chuẩn bị đi về, đúng. Cũng nhân giờ nghỉ, em đưa Quýnh Thư đi ăn một chút sau đó đưa Quýnh Thư về, trông Quýnh Thư không ổn chút nào.

- Ý em là, cả người Quýnh Thư lạnh ngắt ấy, như thể Quýnh Thư đã đứng ở ngoài trời rất lâu vậy, cả mặt cũng tái nhợt đi, chắc là lên sân thượng rồi.

Gã biết thói quen đó của Quýnh Thư, mỗi lúc có gì nặng lòng, lại đều lên sân thượng ngồi, có lẽ là suy nghĩ, thường là như thế, còn nếu là khóc, thì hẳn chuyện mà em suy nghĩ phải rất tệ.

- Quýnh Thư gầy như thế, lại còn chịu lạnh, làm sao mà chịu nổi.

- Lạnh lắm sao?

- Như băng luôn, nhưng mà không sao, em cho Quýnh Thư mượn áo mặc tạm rồi, về lúc ra khỏi xe mới thấy rét tới cóng cả người, không hiểu sao Quýnh Thư chịu được nữa. Mà thôi, em phải về phòng làm việc đây, nhớ phải làm việc chăm chỉ đấy nhé, anh trai~_ Tại Hiền giễu, rồi quay lưng đi, rốt cuộc cũng chẳng muốn nói chuyện với Trụ Diên thêm nữa. Cũng bởi trông qua vẻ mặt bối rối của Trụ Diên, anh cũng đủ hiểu rằng chắc hẳn gã là một phần lí do em khóc.

Thật ra... cũng chẳng khó để đoán ra lý do thật sự, chỉ là... Lý Tại Hiền căn bản không muốn biết, và cũng chẳng muốn nhận ra sự thật đó.

Đôi khi một lời nói dối ngọt ngào vẫn sẽ tốt hơn cả ngàn lần sự thật đắng ngắt kia, cho dù Tại Hiền không thích gian dối.

Nhưng nếu Văn Quýnh Thư là lời nói dối đó, thì Lý Tại Hiền này sẽ nhắm mắt mà ôm cái gian dối đó vào lòng cả đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net