6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Juyeon này, Jaehyun nó đã bao giờ kể cho cậu về sự ra đi của mẹ nó chưa?"

Đương nhiên Juyeon không hề nghĩ người kia sẽ hỏi mình loại câu hỏi riêng tư thế này.

Jaehyun chưa bao giờ nhắc một lời nào về gia đình mình trước mặt mọi người, có thể bọn họ chưa đủ thân thiết. Nhưng nếu như Jaehyun không muốn nói thì Juyeon cũng không định tò mò về chuyện của người khác. Mà dù có biết thì cũng nên để trong lòng thôi, chẳng ai muốn bị vạch trần thứ mà bản thân họ luôn muốn giấu diếm cả.

Cục trưởng nhìn Juyeon im lặng, dường như đã biết được đáp án "Cũng phải, nó sẽ không kể cho ai, Sunwoo cũng không biết rõ chuyện đó kia mà."

Là khoảng hai năm trước, vốn quan hệ của Jaehyun và ta đã không tốt lắm, kì thực ta luôn cảm thấy có lỗi với nó. Ngày ấy quá bận bịu không có thời gian bên cạnh nó, hầu như cả quãng thời gian tuổi thơ trước đây của nó đều chỉ có mẹ ở bên.

Mà mẹ nó, tuy nhiều người không biết nhưng thật ra là một đặc vụ ngầm. Cũng giống như Chanhee của các cậu, bọn chúng bắt bà ấy để dụ ta ra mặt. Ta đoán, lúc đầu mục tiêu của chúng là Sunwoo, dù sao thằng bé đó cũng có vẻ vô cùng quan trọng với Jaehyun, nhưng không có cơ hội nên đã đổi mục tiêu.

Năm đó, bọn chúng bắt ta trao đổi toàn bộ mảnh đất này, rời tổng cục về phía Tây Bắc. Ta đã suy nghĩ rất nhiều cách giải quyết, thậm chí cả việc đồng ý với điều kiện của chúng. Nhưng cậu cũng biết, nơi này ta không phải người duy nhất nắm quyền, chắc chắn sẽ không ai đồng ý với lựa chọn trao đổi. Rồi còn những người dân nơi đây, ta không đành lòng để họ rơi vào hoàn cảnh không có chốn dung thân. Nên sau cùng, ta chỉ có thể dùng quyền hạn của mình triệu tập toàn bộ lính tấn công thẳng vào nhà lao. Nhưng khi ta đến nơi, bà ấy đã không còn... Là tự tử, bà ấy không muốn ta phải khó xử nên đã quyết định như thế.

Juyeon vẫn đứng yên tại vị trí ban đầu im lặng lắng nghe câu chuyện. Giọng kể đều đều của ông hoà lẫn cùng tiếng duyệt binh phía bên ngoài. Vậy mà khiến lòng người cảm giác chua xót không nguôi.

"Nếu Jaehyun biết vậy, tại sao vẫn-"

"Cậu hiểu nó bảo nhiêu thế, Juyeon?"

"..."

"Thằng bé đó là người không quan tâm quá trình, chỉ để ý đến kết quả. Mà kết quả lại là sau bao nhiêu năm không có bạn bè, không có bố bên cạnh, nó mất đi người mẹ mà nó yêu quý nhất trên đời này. Nếu lúc ấy ta quyết định nhanh hơn, đến đó sớm hơn, thì có lẽ bà ấy vẫn còn." Juyeon nghe rõ sự xót xa trong từng câu từng chữ của người đàn ông trước mặt, như thể đã kìm nén quá lâu.

Cậu không thể đoán định ai sai ai đúng, ngay từ đầu cách làm và mục tiêu mà bọn họ hướng tới đã khác nhau. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng của bản thân, làm sao còn có thể để tâm tới nỗi đau của người kia?

"Mấy hôm trước, nó có đến tìm ta, nói rằng sau khi tới cứu Chanhee nó chắc chắn sẽ bị bắt. Bảo với ta, khi Sunwoo trở về đây ta phải lập tức triệu tập toàn bộ quân đội đưa người tới đó, nó sẽ tự có cách thoát ra ngoài. Ta đã rất bất ngờ, vì với tính cách của nó, chắc chắn sẽ không bao giờ tới nhờ ta giúp đỡ..

Không phải ta không lo lắng cho nó, nhưng nếu ta tỏ ra quá rõ ràng nó sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều người muốn nhắm vào ta. Dù sao, Jaehyun cũng là đứa thông minh, nó sẽ biết mình phải làm gì. Trước khi đi, nó chỉ nhờ ta nhắn lại với cậu, rạng sáng ngày kia tới khu rừng phía đông của nhà lao đón nó. Phải đi một mình, không được để Sunwoo đi cùng."

Sunwoo là người thân cận với Jaehyun nhất trong tất cả bọn họ, vì vậy không ngoại trừ khả năng cậu ấy bị theo dõi. Hơn nữa nếu đột nhiên Jaehyun biến mất, người đầu tiên bị nhắm tới là Sunwoo. Điều này Juyeon có thể hiểu được. Có điều tại sao anh ta lại chọn cậu tới, chẳng có lí do gì rõ ràng cho việc đó cả. Thậm chí nếu đó chỉ đơn giản là việc đưa đón thì cũng không cần thiết phải là Juyeon, một người lính bất kì nào ngoài kia cũng có thể làm việc đó, và nếu cục trưởng ra lệnh thì đó còn có thể là một người tài giỏi hơn cậu rất nhiều là đằng khác.

"Đừng suy nghĩ nhiều, nó có vẻ rất tin tưởng cậu. Tôi sẽ sắp xếp việc điều trị tốt nhất cho Chanhee. Cậu với mấy người còn lại thu dọn căn cứ rời về tổng cục chờ lệnh đi." Cục trưởng day trán, quay lại bàn làm việc. Hất tay ý cậu có thể ra ngoài.

Lúc Juyeon ra ngoài, cậu đã thấy Sunwoo đứng đấy, Juyeon cũng biết Sunwoo đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và bố Jaehyun. Mặt cậu ta méo xệch đi vì sốc, trong mặt loé lên những suy nghĩ rồi dần tắt lụi đi như đã thông suốt chuyện gì.

Mọi thứ ngày càng trở nên phức tạp. Cả hai đều không hiểu rốt cuộc kế hoạch của Jaehyun là gì, anh chắc chắn rằng mình có thể thoát ra được, mọi thứ như nắm trong lòng bàn tay, vậy mà lại không hề bàn bạc gì với mọi người trước khi hành động.

Từ lúc làm việc chung với đội của Jaehyun tới giờ, Juyeon chưa bao giờ thấy dáng vẻ hiện tại của Sunwoo. Cậu ấy hoàn toàn mất bình tĩnh với việc có liên quan tới Jaehyun, quan hệ của bọn họ có vẻ tốt, trên cả quan hệ cấp trên cấp dưới hay bạn bè.

"Anh nhất định phải đưa Jaehyun về an toàn." Sunwoo nói rồi đi, Juyeon cũng đi theo ngay sau.

Rồi thấy Juyeon không đáp lời, cậu tiếp tục "Anh muốn hỏi gì?"

"... Tôi chỉ tò mò quan hệ giữa cậu và Lee Jaehyun."

"Ôh, vậy anh muốn nghe gì nào, về cách chúng tôi quen biết à? Hay anh nghĩ quan hệ chúng tôi không trong sáng?"

Juyeon vẫn không trả lời, nhưng cậu thầm nghĩ, cái cách nói chuyện châm chọc đầy tính khiêu khích này của Kim Sunwoo chắc chắn là học hoặc chí ít là bị ảnh hưởng từ Lee Jaehyun. Mà đúng là Juyeon có suy nghĩ về mối quan hệ của họ ở trên mức bình thường, xong nếu nói là không trong sáng thì có hơi quá. Nhìn cò chút giống... tình cha con hơn? Nhưng dù sao Jaehyun cũng là một người với bản năng làm cha mẹ rất lớn lao, cậu ấy chăm lo cho mọi người hơn tất thảy nên cũng không dễ đoán định quan hệ của hai bọn họ.

"Tôi là trẻ mồ côi, lúc ấy vì nhà nghèo quá nên mẹ bỏ tôi lại ở một nghĩa trang. Sau này qua tay rất nhiều gia đình nhận nuôi vì bị coi là thứ mang lại xui xẻo. Một đứa trẻ bị vứt bỏ như tôi đã được đội trưởng cứu sống. Có một cuộc sống tốt đẹp như bây giờ tất cả là nhờ ơn của đội trưởng.

Tôi đã nếm thử mùi vị tất cả những gì người ta có thể mất tôi đều mất cùng một lúc. Chính khi ấy Jaehyun đã xuất hiện, nên ngoài là ân nhân, là người thân duy nhất, anh ấy còn là người tôi không thể nào đánh mất lần nữa. Dù phải hi sinh bản thân cũng phải bảo toàn. Anh hiểu không?" Tiếng kể chuyện của Sunwoo hoà lẫn cùng tiếng bước chân chầm chậm của họ trên hành lang dài.

Juyeon không phải là người giỏi chia sẻ, nhưng chắc chắn là người giỏi lắng nghe người khác. Hôm nay thậm chí còn nghe được hai cậu chuyện, và chúng đều liên quan đến Jaehyun, liên quan đến những quá khứ mà có lẽ người kể chúng không muốn nhắc tới nhất. Cậu tự hỏi, liệu mình đóng vai trò gì, khi mà lại biết quá nhiều thứ như thế?

"Có lẽ anh không hiểu." Sunwoo tiếp tục, ánh mắt xa xăm nhìn ra những cửa sổ mái vòng to nối tiếp nhau trên hành lang "Chuyện này chỉ cần tôi hiểu là được. Dù sao, nếu đội trưởng có mệnh hệ gì, dù chỉ mất đi một sợi tóc. Tôi con mẹ nó sẽ giết hết bọn chúng, cả tên Younghoon kia, tôi sẽ không lương tay!" Sunwoo nắm chặt bàn tay, cơ hồ có thể nhìn thấy mấy đường gân xanh nổi lên. Sunwoo không phải đứa to xác, ngược lại cơ thể có phần mảnh khảnh nhanh nhẹn, nhưng dáng người khá cao, nhìn qua có phần khẻo khắn, cứng rắn vô cùng.

Mà Sunwoo nói được đương nhiên sẽ làm được, chưa cần đợi Jaehyun có mệnh hệ gì thì cậu cũng tuyệt đối không tha thứ cho Kim Younghoon. Hắn đã phản bội niềm tin của cậu và Jaehyun, khiến cho Jaehyun bây giờ bị giam trong căn nhà lao hôi hám tanh tưởi kia. Khiến cho Chanhee bị thương nặng. Đe doạ tới an nguy của dân chúng, đến thành bại của phe kháng chiến mà cậu cũng mọi người phải xả mình dấn thân vào nguy hiểm bao lần để bảo vệ. Tất cả như một nhát dao đăm thẳng vào lưng Sunwoo, cảm giác như những lần bị mẹ ruột, rồi đến cha mẹ nuôi vứt bỏ nhiều năm về trước, đau đớn và âm ỉ.

Lại nói đến Younghoon. Thực ra chuyện trong đội có nội gián, đương nhiên là Juyeon có nghĩ qua, tuy không giám khẳng định một trăm phần trăm, nhưng áng chừng hơn nửa là thật. Chỉ không biết là ai. Mà Juyeon cũng không quá tin tưởng vào bất cứ ai, thậm chí cả những người thân cận như Eric hay Hyunjoon. Sau cùng khi biết người đó là Younghoon, lòng Juyeon cùng lúc vừa nhẹ nhõm vừa hoảng sợ.

Một phần Juyeon thở phào vì ít nhất kẻ phản bội không phải những người bên cạnh mình, theo bên cậu nhiều năm mà cậu tin tưởng hết mức. Nhưng mặt khác, từ sau khi biết thân thế và mối quan hệ giữa Jaehyun và gia đình anh, Juyeon lại lo lắng vì người đó là Younghoon. Nếu cậu không nhìn lầm thì cả Sunwoo và Younghoon đều là cánh tay phải đắc lực và thân cận nhất của Jaehyun. Một người xa lạ như Chanhee mà Jaehyun còn dám đánh cược tính mạng để cứu, vậy thì Younghoon quan trọng với anh ta đến mức nào. Lỗi đau bị phản bội ấy, rồi về sau chắc chắn cũng bị phía tổng cục khiển trách xuống, chỉ sợ Jaehyun gánh vác càng thêm nặng nề. Mà với tác phòng làm việc đó của Jaehyun, anh sẽ lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra, âm thầm xử lý mọi thứ một mình. Nhưng chẳng ai biết trong lòng Jaehyun đang nghĩ cái gì, anh có đau lòng không, có mệt mỏi không, có thất vọng không, không một ai biết cả.

Rồi Juyeon giật mình, không biết từ bao giờ cậu lại suy nghĩ nhiều như thế. Cái tên Jaehyun cứ quay quanh đầu cậu, khiến một người có phán đoán nhanh nhạy ở Juyeon cũng bắt đầu mụ mị cả đầu óc. Đoán già đoán non xem kế hoạch của Jaehyun là gì. Làm cách nào anh biết Younghoon là nội gián, làm cách nào để thoát ra khỏi nhà lao kia, làm cách nào... mà lại để Juyeon tới đón mình. Tất cả những câu hỏi ấy sẽ không có lời giải đáp nếu như cậu không đưa Jaehyun về an toàn.

Juyeon hít một hơi thật sâu, quyết tâm đón Jaehyun thoát ra bằng mọi giá. Đồng thời tự nhắc nhở bản thân đây là công việc, là nhiệm vụ, không cho phép bản thân được dao động. Phải luôn giữ vững ý chí, ý chí để đưa Jaehyun trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net