Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Một người sống đến năm mười tám tuổi,  luôn có vài câu chuyện để kể, tôi- Jeon Jungkook cũng có câu chuyện của mình, vấn đề là kể ra rồi mọi người có tin hay không."

Mở đầu của mỗi câu chuyện không gì khác ngoài sự gặp gỡ, khó nhất là gặp gỡ .

Hồi hai mươi lăm tuổi, tôi gặp cô ấy.

Mỗi ngày tôi đều muốn đâm cô ấy cả ngàn nhát dao, song mỗi ngày cũng muốn được thay cô ấy đỡ ngàn nhát dao, mọi người nói xem như thế có được tính là yêu không ?

Tại sao lại gặp cô ấy vào năm hai lăm tuổi? Tôi chỉ có thể nói vận đen cũng giống như thời tiết xấu, khó tránh.

Năm đó tôi gặp phiền phức lớn: bà nội kiên quyết yêu cầu tôi phải kết hôn ngay trong năm.

Tôi nói với bà rằng việc này hoàn toàn không phù hợp với nhân sinh quan của mình, kết hôn vốn không phải là nhân sinh quan của tôi.

Những ý kiến của bà hoàn toàn trái ngục, bà bảo: " Bà sinh bố con, bố con lại sinh ra con, đây chính là cuộc đời, vứt ngay cái nhân sinh quan và văn của con đi. Mau sinh cho bà một đứa cháu ấy mới là việc duy nhất con nên làm, Jungkook ạ . "

Năm xưa bà cũng đối với bố tôi như thế, mẹ tôi là con một, bà kiên quyết yêu cầu bố lấy mẹ, để tiện cho việc sáp nhập công ty của bả với Công ty nhà mẹ tôi, trở thành một công ty lớn nhất Seoul.

Về sau Công ty đúng là phát triển bền vững như xe tăng không gia đình nổi, mà nhà tôi cũng như có xe tăng, bố mẹ từ nhỏ được nuông chiều, sức chiến đấu vô cùng mạnh , chỉ một câu trái lại là cãi nhau ầm ĩ, bố tôi thích ăn chơi hưởng thụ , mẹ tôi thích vô cớ gây sự, hễ cãi nhau còn hăng máu hơn cả làm chuyện người lớn, vớ được cái gì là ném cái ấy, nhiều năm sau kiểm kê tài sản, tài sản chung mà hai người chưa ném ra ngoài cửa sổ chỉ còn lại mỗi tôi.

Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi kế thừa tính ăn chơi hưởng thụ của bố và thói thích gây chuyện của mẹ, triết lý sống của tôi sau khi trưởng thành là: một, thế gian này không có cái gọi là tình yêu chân thành, tình yêu chân thành chính là trân trọng yêu thương chính bản thân mình; ha, kết hôn quái gì? Sợ chết non mới kết hôn, bởi vì kết hôn sẽ khiến bạn thấy ngày dài như năm, khiến cuộc đời bạn trở nên dài đằng đẵng.

Tôi hét lên với bà nội: " Bà ơi, bà đừng ép con, bà xem bố mẹ con kia, đôi vợ chồng cãi vã long trời lở đất một tay bà tạo ra đấy, bố con hàng ngày mát lạnh như băng, mẹ con mười năm như một, lúc nào cũng vật vã như đang ở cữ."

Bà trừng mắt lườm tôi bằng tất cả oai nghiêm của tuổi xế chiều, nghiêm khắc bảo: " Bà lăn lộn thương trường mấy chục năm, bản lĩnh giỏi nhất là nhận sai, bà đã rút ra được kinh nghiệm rồi, cho con tự do lựa chọn, biển người mênh mông , chắc chắn sẽ có một con bé hâm hấp phù hợp với tính dở hơi của con."

Đùa kiểu gì không biết? Thế này gọi là giỏi nhận sai? Bà xưa nay luôn quyết liệt độc đoán, già rồi lại thêm tật ngoan cố.
" Bà ơi , dở hơi là độc quyền gia tộc, là hàng độc đấy, mà đã là hàng độc thì giá chỉ có cao hơn, trong kinh doanh buôn bán đều có hàng độc, sao bà không chịu thừa nhận con người cũng có kẻ cô gia quá nhân nhỉ. "

" Cô gia và quả nhân đều có ba ngàn giai nhân hậu cung đấy, đồ ngốc! Không kết hôn, thì đừng mơ thừa kế công ty, em trai em gái con xếp cả hàng dài kia kìa, từ ngày mai bà bắt đầu cắt chi viện. Bố mẹ con không trị được con , chẳng lẽ bà cũng không trị được chắc ? "

Bà nội nóng tính lập tức vớ tập báo cáo dày mấy xăng ti mét trên bàn ném về phía tôi như tung ám khí Joen gia .

" Một năm làm sao đủ? Đời này bà đắc tội với nhiều người như thế, ngộ nhỡ lấy phải gián điệp do kẻ nào đó cài vào nhà ta để báo thù, khiến cả nhà chúng ta phải sớm vào khu mộ xa hoa trị giá mười ba vạn một mét vuông do bà đặt trước thì làm thế nào, làm sao con có thể liên lụy tới người thân như thế được ? ".

" Con yên tâm , sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu, cháu dâu con mang về, phải qua được mắt bà, bà không ưng thì con ưng đến đâu cũng vô dụng, hiểu chưa hả ? "

"Con không hiểu ."

" Con không cần hiểu, con chỉ cần hiểu giờ thời hạn rút ngắn lại còn nửa năm , sinh nhật bà con phải đưa bạn gái về, còn nói thêm câu nữa sẽ thành ba tháng. Được rồi, con có thể đi . "

Đường đường một trang nam nhi hai mươi lăm tuổi còn bị uy hiếp, đúng là tức chết đi được, tôi thẳng tay vứt tập tài liệu bà vừa ném vào mình ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó một đám trợ lý cao lớn lừng lững túm lấy tôi, quẳng ra ngoài cửa như quảng túi rác .

Bà nội đối với tôi tàn nhẫn như vậy, chẳng qua là lo đồ lêu lổng chơi bời coi trời bằng vung như tôi tiếp quản công ty sẽ khiến công ty sụp đổ, trở thành nỗi thất bại trong cuộc đời bà, nên mới mong tôi sớm kết hôn để ổn định .

Thực ra, nỗi lo của bà hoàn toàn vô lý, bởi bà quá nhiều tiền, rất khó để tiêu hết trong thời gian ngắn.

Tôi rất muốn làm một thử nghiệm, xem xem tiêu hết nhiều tiền như vậy cần bao nhiêu thời gian.

Ngày thứ hai vừa ngủ dậy tôi phát hiện tất cả thẻ ngân hàng của mình đều đã bị đóng băng , lần này bà nội ra tay thật rồi, ngày thứ ba, tất cả đám bạn chơi bời đều được huy động tới khuyên nhủ tôi .

Min Yoongi, thằng nhãi thích làm bộ làm tịch nói : " Mày ạ , đời chính là một cử chỉ thê lương. "

Tôi lập tức giơ ngón tay thối với nó. Nó vẫn tiếp tục lải nhải : " Bà mày chụp lên đầu mày cái miện gai, ha ha, thế là mày vỡ đầu chảy máu. Thực ra chuyện này đều tại mày, mấy năm nay nếu mày làm được cái gì đàng hoàng thì đâu tới nỗi vừa bị khóa thẻ ba ngày đã tới nhà tạo mượn tiền."

Đám con cháu nhà giàu chúng tôi là đống rác rưởi trong số con cháu nhà giàu, lý tưởng cuộc đời là ăn uống hưởng lạc mà không cần phải chịu trách nhiệm.

Cả đám xúm vào khuyên nhủ, nói toàn những lời thừa thãi, còn điêu tọa hơn cả phi tần khuyên hoàng thượng tuyển tú. Chúng mày không kết hôn, lại đi xui tao kết hôn, tưởng tạo ngu chắc !

Tôi bắt đầu hoảng sợ, thì ra tôi không chỉ bị khóa thẻ, mà còn bị khóa cả nhân phẩm của đám bạn khốn kiếp này .

" Lũ khốn, đừng nhiều lời , rốt cuộc có cho mượn tiền hay không ? "

" Bà nội mày gọi điện cho từng đứa một rồi, bọn này không dám đắc tội với bà, mày hiểu chứ . "

Tôi không hiểu, tôi tức giận, trái tim tôi như bị nhét cả lục địa Á - Âu vào : " Tao kết hôn thì bổ béo gì cho chúng mày? Đám chúng mình một khi có đứa kết hôn, chẳng phải cả nhóm sẽ tan rã à, có biết câu thỏ chết các thương không hả ? Đúng là lũ ngu . "

Nghe vậy, chúng sực hiểu ra đây là vận mệnh chung, không khí lập tức như có chung kẻ thù, lại một lần nữa chứng minh tình bạn sâu như biển giữa chúng tôi.

Namjoon thông minh nhất nhóm nói : " Kế sách trước mắt là mày mau tìm một đứa dở hơi đáng tin cậy mà lại không hợp với tính tình bà nội mày đến trình diện, vừa đáp ứng yêu cầu lại vừa có thể kéo dài thời gian, mày xem có phải tạo rất nhanh trí không ? "

" Nửa năm! Rốt cuộc tao phải đi đâu để tìm một nữ bồ tát về làm quà mừng đại thọ tám mươi của bà nội chứ ? "

" Công tử à, tại hạ cho rằng công tử có thể chọn trong đám bạn mang giới tính nữ của mình . "

" Nhưng bạn nữ của tao đều biến thành bạn gái rồi lại biến thành bạn gái cũ cả rồi . "

Đám bạn gào lên chửi tôi khốn nạn, cái gì mà thỏ chết cáo thương, mày còn không bằng thỏ , ít ra thỏ không ăn cỏ gần hang .

" Thế thì chọn ngay trong đám bạn gái cũ . "

" Hừ! Tao thà cầm chân gà sả ớt còn hơn cầm tay bạn gái cũ ! "

Nhưng nó nói cũng có lý, bà rất tinh, nếu tùy tiện ra phố túm bừa một cô mang về chắc chắn không qua được con mắt lão yêu quái, chọn một cô trong đám bạn gái cũ là thượng thượng sách .

Tôi đành mặc áo chống đạn, tránh để AK - 47 tỉa trúng, kéo theo Yoongi và đám bạn khốn kiếp của mình đi gặp mặt từng người .

Sau khi gặp mặt, đứa nào cũng lườm nguýt chế nhạo tôi không có mắt nhìn , nhưng không thể trách tôi được, tôi chỉ là một kẻ bác ái thôi mà .

" Em này già quá, hai mươi mấy tuổi , nhìn như sống từ hồi Chiến tranh thế giới thứ nhất tới giờ. Em này nói nhiều quá , vẹt mà gặp ẻm cũng phải cắn lưỡi tự vẫn . "

" Mẹ kiếp, may mà mày mặc áo chống đạn, vừa rồi không bị đâm chết tại trận cũng coi như mày có thần công bảo vệ . "

Thật quá thê thảm, bao nhiêu công sức thế là đổ sông đổ bể.

Cho tới em cuối cùng, ở quán coffee , trông nhỏ nhắn dễ thương, IQ, EQ đều bình thường, Yoongi bảo đây có lẽ là lần yêu đương bình thường nhất trong quá khứ của tôi .

Cô ấy nhìn tôi, vẫn còn ngập tràn vẻ lưu luyến chưa dứt : " Không ngờ anh vẫn còn tìm gặp em . "

Ừm, anh cũng không ngờ, cuộc đời lại trắc trở thế này .

Cô ấy nói : " Sau khi chúng ta chia tay , em vẫn luôn nghĩ, em có gì không tốt nên anh mới phải ra đi . Hai năm nay em đã cố gắng thay đổi những điểm mà anh không thích, em nghĩ, ông trời rất công bằng, sẽ có ngày anh nhìn thấy . "

Vấn đề là, anh không thích cả con người em, vì vậy nên mới đổi người khác .

Tôi vội vàng vạch rõ ranh giới, tôi sợ nhất là người khác nói em vì anh mà thế này thế kia, cứ như bắt tôi phải chịu trách nhiệm ngay tại chỗ, đúng là dọa chết người không đền mạng.

" Yêu cầu của anh thấp lắm, em không cần phải cố gắng như vậy đâu . "

Không ngờ cô ấy nói khóc là khóc, mà chẳng phải chỉ rơm rớm , còn lã chã hai hàng.

Tôi nhìn Yoongi : Chết rồi, em này cũng không được, si tình quá, hậu quả khó lường. Làm thế nào đây, chẳng ai đến cứu tao cả.

Sau đó nghe bên cạnh có người phì cười một tiếng, không sai, là cô ấy, Kim Amie .

Yoongi liếc mắt nhìn : " Cô cười gì ? "

Em gái si tình còn tưởng Amie đang cười nhạo sự xốc nổi của mình, bèn trừng mắt nhìn cô ấy .

Kim Amie bảo : " Em gái, nói cho em biết một chuyện, đàn ông không thích chịu trách nhiệm thường ra cái vẻ khoan dung độ lượng, hàng khéo léo né tránh trách nhiệm đấy . "

Mẹ kiếp, đây là yêu quái phương nào, lại có con mắt sắc sảo y như bà nội .

Em gái kia thấy Amie thu hút toàn bộ chú ý thì hết sức bực bội , " Chị là ai, nói linh tinh gì đấy ? "

Amie cũng không lấy thể làm điều : " Em gái, chị khuyên em một câu, có những việc cố gắng quá là tự hủy hoại mình, cuộc đời không phải trò chơi, qua được một cấp là sẽ có thưởng , qua cửa ải là có được báu vật mình muốn ."

Em gái kia cuống lên, cuối cùng không giữ được vẻ yếu đuối nữa : " Tôi cố gắng hay không cố gắng thì liên quan gì đến chị ."

Amie vẫn thản nhiên , giống một vị tiên tri muốn khai sáng ngu dân : " Triệu Mẫn* cũng rất cố gắng đúng không, chẳng qua chỉ có được một Trương Vô Kỵ* ; Trình Linh Tốn* rất cố gắng đúng không, cuối cùng còn không đổi được một người yêu mình . Em gái, rảnh thì tìm chị, chị dạy em cách yêu, bye bye . "

Cô ấy đứng lên ném lại một tấm danh thiếp cho em gái đa sầu đa cảm, thanh toán, muốn làm cao nhân ngoài cõi thế, duyên dáng lướt đi .

[ * các nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung ]

Tôi và Yoongi cũng đứng dậy, không hẹn mà cùng cho rằng cô nàng tự cao tự đại ngông cuồng ai cũng muốn cho vài cái tát này, chính là kiểu con gái lập dị chúng tôi cần tìm .

Amie không chịu tham gia vào phi vụ lừa đảo của chúng tôi, phụ nữ mà, hoặc là muốn tiền của bạn hoặc là muốn mạng của bạn, giờ tôi muốn cô ấy cứu mạng tôi, nên chỉ có thể cho cô ấy tiền, đáng tiếc Amie lại cười giễu cợt, khiến chúng tôi tưởng cô ấy bị Tiểu Long Nữ nhập, xinh đẹp lạnh lùng, nhà có bất động sản cổ mộ nên không cần lo lắng chuyện tiền bạc.

Tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện bà nội, hy vọng một kẻ lập dị như cô ấy sẽ nổi hứng tò mò, trước một tuyệt đại cao thủ như bà tôi, vừa phải thể hiện được IQ siêu việt, lại vừa phải khiến bà ghét bỏ, những cô gái lập dị bình thường đừng hòng có cơ hội tham gia cuộc thi thú vị như thế này.

Ồ, nhưng cô ấy lại chẳng hề hứng thú với việc giành giải quán quân trong cuộc thi " Nữ hoàng lập dị ".

Tôi đang tuyệt vọng thì cô ấy bảo : " Trừ phi sau khi thành công, anh chia cho tôi 3 % cổ phần của công ty . "

Chúng tôi đều phá lên cười, cô điên rồi chắc, thù lao cao như vậy , tưởng mình là minh tinh thật à.

" Thực ra tôi có thể lấy bằng cách khác được, tôi chỉ muốn cho các anh một cơ hội thôi, anh tin hay không ? " Cô ấy đột nhiên hỏi.

Chúng tôi cười càng to hơn.

Cô ấy cũng không tác giận : " Các anh tin thì là thật mà không tin thì là giả thôi . "

Lát sau lại nói : " Hay là thế này , hôm sinh nhật bà nội anh, tôi sẽ diễn thử một màn, coi như tiền đặt cọc."

Chúng tôi nhất trí phương án ấy, làm thế vừa tạm thời đối phó được với bà nội, cô ấy có thứ mình muốn, cũng không lo gây rắc rối.

Mặc dù ngoại hình, sở thích, tính cách của cô ấy đều là kiểu mà bà nội tôi ghét, chỉ cần biểu diễn một màn giống hệt màn ở quán coffee là nắm chắc thắng lợi, nhưng để đảm bảo việc mất mặt được tự nhiên, chúng tôi phải luyện tập đi luyện tập lại mấy lần, tôi đúng là hiếu thuận với bà nội hết mức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net