Chương 18 : Qua mùa hạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng ba, thành phố Boston đã đón đợt tuyết lần thứ sáu kể từ đầu năm nay. Khắp nơi, đâu đâu cũng chỉ trông thấy một màu trắng xoá phủ kín trên những mái nhà hay dọc những con phố chỉ có lác đác người qua người lại.

Cái lạnh thấu da thịt tràn về là thế nhưng cũng không khiến cho nhịp sống nơi đây giảm đi. Thay vào đó là những sự kiện lớn nhỏ liên tiếp đổ dồn về trung tâm thành phố với những tấm bảng thông báo cỡ lớn và âm thanh nhộn nhịp vang cả sân vận động.

" Laurent, cô định từ chối buổi gặp mặt tối nay thật à ?" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên vọng cả dãy hành lang dài ngun ngút. Chất giọng cao như tỏ ý trách móc, ý muốn cô gái đang chỉnh lại lớp trang điểm trước gương kia hãy suy xét lại lời mời.

Trái ngược với nét mặt cau có của người phụ nữ, cô gái có tên họ Laurent kia lại tỏ ra thật nhàn nhã, thoải mái tựa lưng ra đằng sau như rằng bản thân chẳng để lời nói của người phụ nữ kia vào tai.

" Rachel Laurent, lần đầu tiên tôi quản lý một nghệ sĩ không có một chút tham vọng sự nghiệp nào như cô đấy." Đến mức này rồi, nữ quản lý ấy chỉ biết thở dài, mệt nhọc day day hai bên thái dương mà than vãn đủ điều.

" Lewis, chị biết vốn dĩ gia đình em muốn em như thế mà." Cô gái quay người ra đằng sau, thảnh thơi nói.

Anne Lewis : "...." Cô ấy đúng thật là không biết nên nói gì hơn.

Anne Lewis là nữ quản lý nghệ sĩ lâu năm của công ty giải trí Lester. Mười ba năm làm việc với nghề đủ để cô ấy có những trải nghiệm với những người nghệ sĩ khác nhau. Nghệ sĩ nổi tiếng hạng A có, không chút bọt sóng, tiếng tăm nào cũng có, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy quản lý một nghệ sĩ không có một chút tham vọng sự nghiệp. Vậy nên cô ấy cũng đã tự hỏi rằng một nghệ sĩ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, tại sao lại muốn đi theo con đường nghệ thuật vốn chẳng hề đơn giản này ?

Nhưng đó chỉ là câu hỏi mà Anne Lewis tự đặt ra trong buổi gặp mặt lần đầu tiên giữa cô ấy và cô gái tên Rachel Laurent vào mùa đông ba năm trước. Còn bây giờ, cô ấy đương nhiên cảm thấy những câu hỏi như vậy rất thừa thãi. Hoặc khi vô tình đọc được những bình luận với những thắc mắc tương tự, Anne Lewis cũng cảm thấy việc phải giải thích rất phí thời gian. Căn bản ai muốn hiểu tự khắc sẽ hiểu.

Đâu phải tự dưng cô nàng Laurent này vừa mới vào công ty đã được đích thân giám đốc William Archer lên kế hoạch định hướng cụ thể ? Càng không thể tự nhiên mà bao nhiêu tài nguyên tốt mà công ty có đều đưa đến tay cô nàng Laurent này đầu tiên. Và quan trọng hơn, từ khi dưới trướng Lester có thêm tên cô nàng, ngay lập tức những nghệ sĩ hạng A vốn được coi như gà đẻ trứng vàng của công ty hầu như cũng ít khi được để mắt đến.

Lần một lần hai thì có thể nghĩ rằng công ty đang cố gắng tạo bàn đạp vững chắc cho nghệ sĩ mới, nhưng đến năm lần bảy lượt tài nguyên tốt nhất đều đến tay cô nàng Rachel Laurent này thì mọi người không ít thì nhiều, ai cũng ngầm hiểu rằng hậu thuẫn đằng sau cô gái này quả thật rất lợi hại. Cùng là người trong ngành với nhau, có những quy tắc ngầm không phải muốn nói thẳng ra là được, ngấm ngầm hiểu rồi biết đối nhân xử thế, đấy mới là điều tiên quyết đầu tiên khi bước chân vào con đường nghệ thuật.

" Thế nhé, tối nay em bận rồi." Rachel mỉm cười, sau đó liền cầm túi xách rồi lập tức đi ra ngoài, cũng chẳng thèm quay đầu lại quan sát nét mặt của người phía sau.

Anne Lewis : "...." Cô nàng này thì bận cái gì được cơ chứ ?

Lịch trình cá nhân thì một tháng có hai buổi diễn chưa đến năm ngày mà cô nàng đã không ngừng than vãn mệt nhọc. Bây giờ còn biết bận bịu việc tư nữa cơ đấy.

Thế mới nói, có những ông bà tổ trong ngành đầu thai là có thật. Thử hỏi xem, cuộc sống như cô gái Rachel Laurent này có ai mà không hằng mong ước ? Lúc nào có hứng thì sẽ được công ty sắp xếp ngay cho một sự kiện mang tầm cỡ quốc tế, còn những lúc nhàn rỗi như này thì liên tiếp có những cuộc hẹn để cô nàng bận bịu trong sự vui vẻ cùng những cậu ấm cô chiêu. Nghĩ đi nghĩ lại, cô nàng này đúng thật là rất "bận rộn".

" Richard Kane, phiền chú một chuyến rồi." Rachel Laurent vừa ra khỏi sảnh công ty đã ngay lập tức lôi điện thoại ra gọi một dãy số, sau đó nói bằng chất giọng nhẹ nhàng nhưng chứa một chút sự châm chọc dành cho đối phương.

[ Đàn ông không sợ nhất chính là bị phụ nữ làm phiền.] Mặc dù qua âm thanh phát ra từ điện thoại nhưng mơ hồ có thể nghe được giọng cười của người đàn ông rất rõ như đang cố tình hùa theo trò đùa của cô nàng.

" Nhưng phải là phụ nữ xinh đẹp." Rachel cười nhạt, chậm rãi chỉnh sửa lại câu từ trong lời nói của Richard Kane, " Đúng không chú Kane ?"

[ Thế thì lại phải xem xét lại nhan sắc của cô Laurent rồi.]

Rachel mỉm cười, không nói gì thêm, cứ thế mà thẳng thừng cúp máy, cất điện thoại vào túi xách.

Những lời tán tỉnh của những chàng trai phương Tây phóng khoáng, lần đầu nghe có vẻ sẽ cảm thấy thích thú mà ôm trong lòng một nỗi niềm rung động. Nhưng đã qua rất nhiều năm, khi đã tiếp xúc với nhiều hạng người trong xã hội thì cô nàng Rachel lại cảm thấy những lời tán tỉnh ve vãn của lãng tử đào hoa như anh chàng Richard Kane này tương đối nhạt nhẽo và vô vị. Nói qua loa chính là những lời ong bướm này chỉ nên dành cho những thiếu nữ mới lớn đang ôm mộng về một mối tình như truyện cổ tích trong mơ, bằng không thì cũng chẳng phụ nữ dám tin mà dây dưa vào.

Chưa đến mười phút sau, một chiếc xe Audi đã dừng ngay trước mặt Rachel khiến cô nàng sửng sốt vì bất ngờ. Nếu như cô nhớ không nhầm thì Richard Kane vẫn đang ở công ty để bàn chút chuyện làm ăn, mà khoảng cách từ đó đến Lester cũng phải đến hơn ba mươi cây số.

Trong lúc Rachel vẫn đang đứng ngây người mà chớp mắt thì một anh chàng dáng dấp cao ráo đã đi xuống và lịch thiệp mở cửa xe giúp cô nàng từ lúc nào.

" Nghĩ cái gì thế ?" Richard Kane mỉm cười, nhướng mày nhìn cô.

Rachel vừa ngồi vào ghế phụ, vừa ngước lên nhìn người đàn ông điển trai với mái tóc bạch kim nổi bật kia, " Anh không bị công an kiểm tra giấy tờ và nộp phạt đấy chứ ?"

Richard Kane mỉm cười nhìn cô, không đáp lại ngay mà vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe.

" Không nghe tôi nói sao ?" Cô nàng Rachel cau mày, dường như tâm trạng đang không được thoải mái khi câu hỏi của mình bị anh chàng ngồi kế bên bơ đẹp như vậy.

Richard Kane quay qua nhìn cô, hơi hất cằm, " Em nói xem ?"

Cách nói chuyện của anh chàng này vẫn ngả ngớn như lần đầu tiên cả hai gặp mặt. Thế quái nào bố cô lại dựa vào đâu mà một lòng tin tưởng anh chàng này rồi sau đó đem cả cuộc sống du học bên nước ngoài của cô cho anh chàng này sắp xếp cơ chứ ?

" Tôi không biết." Rachel khoanh tay, nét mặt giận dỗi mà nhìn ra phía cửa sổ.

Cũng không phải ngày một ngày hai đối diện với cái tính khí bướng bỉnh này, Richard Kane cũng không còn lạ lẫm gì mà tỏ ra luống cuống như những ngày đầu tiên. Thay vào đó anh chàng sẽ im lặng một lát, sau đó đoán nét mặt của cô và đổi chủ đề trò chuyện. Còn việc dỗ dành thì thôi, đối với cô nàng này thì bao lâu cũng chưa muộn, miễn là lòng thành của anh chàng phải vừa ý cô, thế là được.

" Tại sao không tham dự buổi tiệc tối nay ?" Richard Kane khi thấy nét mặt của Rachel đã thả lỏng ra đôi chút, anh chàng mới dám mở lời hỏi.

" Cảm thấy không phù hợp." Cô nàng nhàn nhạt đáp.

Đáp lại cô là giọng cười trầm thấp của Richard Kane, " Em không phù hợp ?"

Cô nàng không đáp.

" Em suy nghĩ nhiều quá rồi." Richard Kane nói, " Buổi tiệc này sẽ có rất nhiều nghệ sĩ gạo cội trong nghề tham gia, cũng có rất nhiều nhà đầu tư lớn, đây có lẽ là một cơ hội tốt cho em."

Nét mặt Rachel không hề thay đổi, thậm chí vẻ mặt không hề hứng thú với đãi ngộ này trên khuôn mặt cô nàng càng hiện rõ hơn, " Không quan tâm."

" Có cả nhà đầu tư cho đêm hội âm nhạc ở Milan vào cuối tháng sáu."

" Sao hôm nay anh đột nhiên nhiều lời thế ?" Rachel vội ngắt lời anh chàng, " Lewis đã gọi điện thương lượng với anh trước đó sao ?"

Richard Kane : "...Bị em nhìn ra rồi à ?"

" Richard Kane, anh không hợp với mấy trò này đâu." Rachel chán chường nói, " Thà anh dành thời gian để đi tán tỉnh mấy cô nàng trong club còn có ích hơn việc cứ lải nhải những điều vô bổ này."

" Tôi đã cho em một hình tượng rất hư hỏng sao ?" Richard Kane cười nhạt.

Rachel bĩu môi, " Richard Kane, anh vốn dĩ là thế mà."

Richard Kane gõ ngón trỏ vào vô lăng, tạm thời không nói thêm điều gì nữa. Cô nàng này không nể nang mà liên tiếp gọi tên cúng cơm của anh chàng như rằng đang đe doạ, nói chung, anh ta cũng không dám chọc vào ổ kiến lửa.

Khi chiếc xe chỉ cách khách sạn cô ở chưa đến một trăm mét, Richard Kane mới quay qua cô, chậm rãi nói, " Có thể em không tham gia buổi tiệc tối nay nhưng tiệc xã giao và buổi giao lưu nghệ thuật của thành phố Paris vào cuối tháng tại Pháp chắc chắn phải có mặt."

" Anh có thể nào bớt vô lý hơn được không ?"

Gương mặt Richard Kane vẫn không hề thay đổi khi liên tục nhận về những lời oán trách vô cớ từ cô nàng ngồi bên cạnh, thay vào đó, anh chàng vẫn bình tĩnh mà đáp lại, " Rachel, đây là mệnh lệnh."

Khi nghe đến hai từ "mệnh lệnh" này, biểu cảm của Rachel tương đối khó chịu như rằng cuộc sống của bản thân chưa bao giờ phải đối mặt với hai từ này trước đó.

" Rich—"

" Nghe lời một chút, lúc đó tôi sẽ đến đón em." Richard ngắt lời cô, nhắc nhở.

Rachel : " Không cần biết. Cuối tuần t--"

" Rachel Laurent, tôi đã dung túng em với gia đình quá nhiều lần. Đừng để đến lúc tôi mất kiên nhẫn, khi đó con đường này của em sẽ chẳng hề dễ dàng như bây giờ đâu." Richard Kane đột nhiên đổi giọng cảnh cáo như đang doạ nạt một đứa trẻ hư không biết nghe lời người lớn.

Cô nàng Rachel này đương nhiên dù tính khí có cao ngạo đến đâu nhưng một khi đã bị cảnh cáo nặng nhẹ như vậy, đương nhiên trong lòng cũng có chút run sợ mà rụt lông nhím gai góc trên người mình lại. Sau ngần ấy năm quen biết, Richard Kane với cô vốn là một anh chàng lịch thiệp, có nguyên tắc của riêng mình rất rõ ràng nhưng rất ít khi nóng nảy hay buông lời gay gắt. Không biết ngoài thương trường kia anh chàng có bao nhiêu mặt khác nhưng đối với cô thì luôn luôn là vậy. Có thể do sợi dây gắn kết vô hình của gia đình nên anh chàng mới đối xử với cô như thế, nhưng rốt cuộc, bản thân cô cũng không quá quan tâm.

Vậy nên, khi đối diện với một Richard Kane mang dáng vẻ nghiêm khắc như này, Rachel đương nhiên cảm thấy không quen thuộc và cũng không dám phản bác lại bất cứ điều gì. Như rằng tính khí kiêu kì, cao ngạo ấy vốn dĩ chỉ là vỏ bọc bên ngoài vốn đã rỉ sắt, rất dễ để người ngoài có thể nhìn thấu tâm tư bên trong.

" Không nói gì tức là ngầm chấp thuận ?" Richard Kane hỏi lại Rachel trước khi cô nàng rời khỏi xe để chắc chắn thông tin đáng tin cậy.

Rachel thở dài mệt nhọc, cau mày nhìn Richard Kane như ám chỉ điều gì đó, " Đột nhiên thấy cuộc sống chẳng còn thú vị."

Nghe thấy cô như nhắm vào mình mà ẩn ý buông lời mắng mỏ, Richard Kane chỉ biết cười ngao ngán, " Thắt lại dây an toàn đi, dẫn em đến nơi thú vị hơn."

" Anh là đang lấy công chuộc tội đấy à ?" Rachel tuy độc miệng thế nhưng tay vẫn ngoan ngoãn thắt lại dây an toàn theo lời của Richard Kane.

Anh chàng mỉm cười, nhướng mày nhìn cô rồi nói : " Tôi thì có tội gì sao ?"

Rachel : "......."

" Đùa thôi, em có thể coi là vậy."

Rachel không thèm tiếp lời anh chàng, tựa lưng ra đằng sau rồi chợp mắt một lát. E rằng chỉ nói thêm với anh chàng này vài câu, cô sẽ không tự chủ được mà ném anh chàng xuống sông làm mồi cho cá.

Khi Rachel lim dim mở mắt cũng là chuyện của hơn hai tiếng sau, cô nàng dường như cũng không nghĩ rằng bản thân chỉ định chợp mắt một lát mà lại đánh được một giấc ngủ sâu đến như vậy.

Rachel quay qua nhìn Richard Kane vẫn đang chăm chú lái xe bên cạnh, " Vẫn chưa đến nơi sao ?"

Richard Kane nghe cô hỏi vậy thì khẽ giật mình, " Dậy rồi à ? Hơn ba mươi phút nữa mới đến."

" Anh định đưa tôi sang biên giới đấy à ?"

" Bị em nhìn ra rồi à ?" Anh chàng cười nhẹ.

Rachel : ???

" Đưa em đến dãy núi phía Tây." Richard Kane đáp.

Rachel gật gù, cũng không ý kiến gì thêm nữa. Anh chàng này là người bản địa, anh ta có quyền, cô cũng chẳng quan tâm anh ta muốn đưa cô đi đâu.

Dãy núi phía Tây cách trung tâm thành phố Boston hơn một trăm cây số, nếu đi nhanh cũng chỉ mất hơn một tiếng lái xe đường cao tốc. Nhưng vì cô nàng bên cạnh ngủ quá sâu giấc, Richard Kane cũng không dám đi quá nhanh để làm gì.

Đến đỉnh núi cũng là chuyện của ba mươi phút sau. Có lẽ đây là địa điểm du lịch mới nổi nên những công trình mới bắt đầu được xây dựng dọc đường đi đầu năm nay. Nhưng nhìn chung cũng khá là sầm uất, ấy vậy mà cô còn chẳng biết nơi đây có tồn tại.

" Đi đâu nữa ?" Rachel mở cửa xe, nhìn Richard và nói bằng chất giọng thiếu kiên nhẫn.

Richard đưa cho cô chiếc áo khoác lông dày, sau đó đút tay vào túi quần, " Cứ đi thôi."

Rachel nhún vai, tỏ ý không quan tâm. Anh chàng dẫn cô đi đâu, cô cũng chỉ biết đi theo đó. Dẫu sao đã quen biết lâu năm như vậy rồi, cô cũng chẳng cần đề phòng gì nhiều.

Chỗ này cao hơn một nghìn mét so với mặt nước biển, vậy nên rất nhiều người đến đây để ngắm cảnh về đêm, chủ yếu sẽ là những cặp đôi đang trong giai đoạn đầu yêu đương nên thích cùng nhau khám phá đây đó. Và những chỗ như vậy đương nhiên rất thích hợp cho một khoảng riêng tư.

Richard Kane chọn một chỗ ngồi nghỉ khá yên tĩnh, xung quanh là những ánh đèn vàng chiếu rọi nên dẫu ở trên núi cao nhưng lại không hề mang lại cảm giác lạnh lẽo hoặc hiu quạnh.

" Tí nữa sẽ có sao băng." Richard nhìn cô, khẽ nói.

Nghe Richard Kane đột nhiên nói vậy, hai mắt Rachel sáng bừng như những ngôi sao đêm, chớp mắt với dáng vẻ đầy mong chờ.

" Sao anh biết ?" Ánh mắt Rachel không giấu nổi ý cười lấp lánh, gấp gáp hỏi Richard Kane.

Richard : " Chờ rồi biết. Không thì tôi mất ba tiếng đưa em đến đây chỉ để ngồi ngắm cảnh đêm ?"

Rachel nghe anh chàng nói vậy, tâm trạng vốn ủ rũ giờ đây lại đột nhiên hào hứng, khoé môi không nhừng cong lên nụ cười.

Đúng như những gì Richard Kane dự báo, hơn mười phút sau, một ngôi sao băng bất chợt vụt qua như không hề báo trước khiến không chỉ Rachel mà những du khách tham quan ngồi ở hàng ghế phía xa xa cũng không tự chủ được mà "Ồ" lên những tiếng thật lớn.

Riêng Rachel lại có niềm hứng thú riêng biệt. Cô nàng vội vã đứng dậy, ngước lên nhìn những tia sáng liên tiếp vụt qua làm rực sáng cả một vùng trời tưởng như đã dần đi vào khoảng không mù mịt.

" Thích đến vậy ?" Richard Kane đút tay túi quần, chậm rãi bước đến đứng cạnh cô.

Rachel bị thu hút bở những tia sáng kia đến mức chỉ qua loa trả lời Richard bằng những cái gật đầu, sau đó lại không thèm để tâm.

" Chắc là có ấn tượng sâu sắc lắm." Richard Kane nhìn qua, tỉ mỉ quan sát nét mặt người bên cạnh.

Rachel không đáp lại lời anh chàng ngay. Tâm trạng cô đột nhiên chùn xuống, sau đó mới lơ đãng nói : " Ừm, đúng là có ấn tượng rất sâu sắc về những thứ toả sáng rực rỡ như này."

Dường như hiểu được rằng cô có tâm sự, Richard Kane liền quan sát biểu cảm của cô, " Ra là vậy."

" Tôi thích một người." Cô đột nhiên nói.

Câu nói này dường như nằm ngoài dự đoán của Richard Kane. Anh chàng không ngờ rằng tính khí cô vốn kiêu căng như thế mà vẫn bằng lòng tâm sự với anh chàng những mặt tối ít người biết như này.

" Hiện tại thích ?"

" Đã từng." Cô khẽ đáp.

Richard Kane không nói, ý muốn cô cứ tiếp tục.

" Người đó là ánh dương ấm áp, là ánh trăng mà cả đời này tôi không thể với tới được. Tôi chỉ mong cho người ấy một đời bình an, hạnh phúc, tiền đồ tựa gấm hoa.."

Richard Kane dường như đã hiểu ra được điều gì đó. Hoá ra là một mối tình không có kết quả. Hay mơ hồ có kết quả, nhưng tựu chung lại cũng chẳng có hậu cho cô.

" Thế thì em rất yêu người đấy." Anh chàng nói.

Rachel cúi đầu, không đáp lại.

" Đôi khi em nguyện đứng phía sau một người, lặng lẽ dõi theo người ấy, vui vì vinh quang của người ấy, buồn vì nỗi buồn của người ấy...Đó cũng có thể gọi là tình yêu."

Lại nhớ những năm tháng ấy, cô đã từng chứng kiến, dõi theo cậu từng bước chân. Là cả những lần lén lút nấp sau gốc cây ngô đồng để đi theo cậu một đoạn đường dài.

Là cách nhau một khoảng sân trường rộng lớn, cô vẫn có thể thấy được người ấy toả sáng đến nhường nào.

Thiếu niên mà tớ thích thách thức cả trời cao. Cậu ấy vô tình lật đổ ngọn nến, đốt cháy cả ánh hoàng hôn ngập tràn trong mắt tớ.

Cô chưa từng nói thích cậu ấy, nhưng trang vở của cô, những chiếc bút mà cô có trong những tháng ngày ngập tràn nắng hạ, cái nào cũng biết đến tên của cậu. Và cô cũng không nhớ rằng trên trang vở ấy đã viết tên cậu đến bao nhiêu lần. Những nét chữ trên đó đều là tên của cậu, là mùa hạ năm ấy của cô.

Cậu ấy đến cùng nắng vàng chứa đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ rực rỡ. Cậu ấy mang mùi hương bạc hà mát mẻ, thấm đượm cả mùa hạ năm ấy của cô.

Và rồi để mùa hạ năm ấy của cô chỉ đơn thuần đọng lại dưới một cái tên rất đỗi nhẹ nhàng mà đi hết cả một khoảng kí ức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net