84: whalien 52 (min yoongi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên gặp em là khi tôi bị gã bố dượng đánh đập sau khi ông ta tha lê được cái xác béo ục ịch và đầy mùi rượu của mình về. Gã đánh tôi rồi kéo tôi ra ngoài ngõ chửi rủa trước khi bỏ lại tôi cùng một thân bầm tím ngoài đường như thường lệ. Trời hôm ấy mưa rất to, nước mưa lạnh thấm vào da thịt làm tôi run rẩy.

và một cô bé, không biết từ đâu mang ô đến, che cho tôi.

"mưa to lắm! sao anh không che ô?"

tôi ngước lên, nhìn em, đã rất lâu rồi, kể từ khi mẹ mất, tôi đã chẳng còn được ai quan tâm như thế. Một chiếc ô ư? Một câu hỏi han? Một sự quan tâm? Tôi chưa bao giờ nhận được.

Tôi cứ im lặng nhìn em, còn em thì cứ đứng che ô cho tôi như thế, mặc cho chiếc ô trên tay em vừa to vừa nặng, còn gió thì thổi ngày một to.

"anh ơi! anh cầm ô cho em được không? em mỏi tay lắm."

em nói nhỏ. Giọng nói hoà vào cùng nước mưa, mang một chút ấm áp cùng tươi mới len lỏi vào lòng tôi.

"ừ, đưa anh!"

tôi và em quen nhau như thế, như hai sợi dây cô độc quấn lấy nhau, bảo vệ nhau.

Mỗi chiều, tôi thường tìm thấy em đang ngồi ngoan ngoãi đọc sách trong cái ống bê tông to đùng nằm không xa nơi đám trẻ trong xóm hay tụ tập quậy phá. Tôi ngồi đối diện em, cùng nhau nói dăm ba câu truyện thường ngày hoặc đơn giản là im lặng nhìn em đọc sách.

Tôi thường hay than thở rằng sao rm hay ốm vặt thế?  cảm cúm rồi lại viêm họng, mỗi lần ốm đêof dong dài, có khi đến cả tháng. Mỗi lần như thế em đều cười chê tôi là ông cụ non rồi bảo tôi đừng lo cho em.

"Ôi, em sống đến giờ là kỳ tích rồi đấy!Em sinh ra ông trời đã định là không bao giờ hết ốm rồi!"

em cười nhạt, tiếp tục đọc sách mà chẳng để ý đến tôi, người thấy đau lòng sau khi nghe em nói. Rốt cục là em đã phải chịu đựng nột mình những gì thế?

Vài năm sau, tôi và em vẫn thân thiết như năm nào. Chỉ là, tôi không còn đi tìm thấy em nơi ống xi măng ngày nào, thay vào đó là đi đến bệnh viện. Bệnh của em trở nặng từ hồi đầu năm. Mấy tháng trước em sốt cao, mẹ đưa em đến bệnh viện, sau đó bị giữ lại trị liệu. Tôi đau lòng nhìn em nằm trên giường với một mớ dây dợ chằng chịt cùng máy móc khắp nơi. Việc trị liệu làm em gầy hẳn đi, xanh xao thấy rõ.

Cô bé của tôi hẵn còn nhỏ nhưng lại phải một mình chịu đựng đau đớn, bệnh tật, một mình trong phòng bệnh. Nhìn bóng dáng nhỏ bé luôn hướng ra cửa sổ mà trái tim tôi đau nhói.

Có một lần nọ em bất chợt hỏi tôi.

"Anh ơi! Whalien là gì thế?"

"Là một chú cá voi ngoài hành tinh đơn độc em ạ!"

"vậy anh có giống nó không? Ý em là... Anh cô đơn không?"

tôi lắc đầu cười, chỉ cần có em ở đây, dù cả thế giới này có quay lưng lại, tôi cũng không hề thấy cô đơn.

cô bé, em có hiểu không?

Tôi thương em, hơn mạng sống, hơn tất thảy những gì tôi có. Trái tim tôi loạn nhịp khi thấy bóng dáng thân thuộc kia. Tôi muốn thổ lộ nhưng lại sợ em không muốn bắm lấy đôi tay tôi vì đối với em bây giờ, việc níu lấy ai cũng quá mệt mỏi.

Cuối cùng, tôi quyết định biến mất. Tôi lao đầu vào học, kiếm một xuất học bỏng của một trường đại học trên Seoul rồi khăn gói ra đi. Không một lời từ biệt, tôi bỏ lại tuổi trẻ cùng tình yêu nông nổi năm ấy.

Nhiều năm trôi qua, tôi trở thành nhà soạn nhạc cho một công ty giải trí không lớn không nhỏ ở Seoul. Tiền bản quyền đủ mang lại cho tôi cuộc sống sung túc, nhưng lại không thể mang đi cái cảm giác tội lỗi vì bỏ lại hình bóng năm nào.

cầu chúa cho em được bình an.

tôi luôn cầu nguyện như vậy mỗi khi ngồi một mình trong căn phòng tối với độc một màn hình vi tính sáng chưng.

rồi một ngày nọ, tôi nhận được bưu phẩm từ một cái tên lạ hoắc - "Jeon Jungkook." - với một hộp quà nhỏ ở bên trong và một bức thư ngắn cụt lủn:

"Cậu ấy mất hai tháng trước rồi. Trước khi mất cậu ấy có dặn tôi tìm rồi gửi cho anh hộp quà này, nhưng đến giờ mới tìm được. Bên dưới tôi có ghi địa chỉ nơi cậu ấy an nghỉ, nếu có thời gian mong anh đến.

- Jeon Jungkook"

"Cậu ấy" được nhắc đến có chăng là em?

Run rẩy mở hộp quà nhỏ, trái tim tôi như hẫng một nhịp khi thấy chiếc vòng tay tôi tặng em năm nào,cùng một tờ note nhỏ với nét chữ run rẩy mà quen thuộc:

"trả lại anh nhé!"

Tôi phóng xe ngay trong đêm, mong rằng đó chỉ là trò đùa ác của một ai đó và rồi nhã quỵ trước di ảnh em.

tôi khóc, khóc rất to. Trong lòng bỗng hiểu cảm giác của em năm đó.

cảm giác bị bỏ lại một mình.

Là tôi sai, là tôi tàn nhẫn bỏ rơi em.

Là tôi sai, là tôi ích kỷ.

Tôi muốn quỳ xuống mà xin lỗi, nhưng trái tim mách bảo rằng đã muộn quá rồi

Tôi lảo đảo rời đi, hướng về phía công viên quen thuộc rồi rúc mình vào trong ống si măng năm nào.

Trời bất chợt đổ mưa. Mưa ướt đãm cả trái tim tôi.

Đợi tôi một chút được không? Cô bé của tôi?

...

Ngày hôm sau, người ta tìm thấy thi thể của một chàng trai hai năm hai sáu tuổi trong công viên.

Chàng trai chết sau cơn mưa tối qua với một nụ cười trên môi.

lời tác giả: Một lúc bị ném hai cái teaser vào mặt thì phải làm thế nào???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net