33. tới gặp em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thang máy chậm rãi đi xuống, trên sân ga người với người nối tiếp nhau xếp thành một hàng dài.

Han Yoon kéo vali màu xám bạc đứng ở hàng số năm. Trước mặt cô là một cặp đôi yêu nhau đang đùa giỡn.

"Lạnh quá, sao tàu còn chưa tới nữa?" Cô gái nhỏ giọng nũng nịu nói.

Chàng trai vừa nghe, lập tức cởi áo khoác ra: "Lại đây với anh nào."

Cô gái cười rồi nép vào trong áo chàng trai: "Anh kéo áo lên đi, gió luồn vào rồi."

"Vậy sao? Như vậy có phải ấm hơn hay không."

"Ồ... Cũng tạm được." Cô gái hờn dỗi nói.

Tiếng động cơ của tàu từ xa tới gần, Han Yoon dời tầm mắt nhìn về phía đầu của đường sắt.

Như vậy sẽ ấm hơn sao?

Mới vừa rồi, vừa rồi anh chỉ ôm cô vào lòng thôi, cô cũng đã cảm nhận được hơi ấm từ bốn phía...

Nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, cô thở nhẹ một hơi.

Nhưng cho dù cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình thì cả cơ thể cô vẫn căng cứng.

Cô cũng không biết là mình căng thẳng vì chuyện gì....

——

Một tiếng sau, Han Yoon xuống ga, tới thành phố kế bên.

Do là Tết Âm Lịch nên ga tàu chật kín người, cô khó khăn đi ra khỏi đám đông, mãi mới nhìn thấy người tới đón mình.

"Yoonie, bên này."

Chú Ho đứng ở cầu thang vẫy vẫy tay với cô.

Han Yoon bước nhanh qua: "Chú Ho."

"Haiz." Chú Ho nói, "Vất vả rồi, chú tới đón con."

Chú Ho cầm lấy vali của cô, cô nói một tiếng cảm ơn, nhìn về hướng chiếc xe, hỏi: "Tae không tới ạ?"

Chú Ho: "Phải ăn tết, mấy ngày nay cậu ấy không có thời gian tới chỗ này."

Nói xong ông nhìn Han Yoon nói thêm một câu, "Nhưng sau bữa cơm đêm giao thừa, có thể cậu ấy sẽ tới đây. Quê hương của mẹ ruột cậu ấy ở đây, con cũng ở đây, cậu ấy vẫn luôn thích trở về."

"Dạ."

Mẹ ruột của Kim Taehyung là sự cố ngoài ý muốn lúc trẻ của ba anh ta, người phụ nữ đó sau khi mang thai Kim Taehyung thì lén sinh anh ra, cuối cùng bởi vì ba anh ta không xuất hiện mà ôm hận chết, sau đó anh ta bị lưu lạc đến trại trẻ mồ côi.

Han Yoon biết Kim Taehyung rất hận ba mẹ anh ta, hận ba anh ta phong lưu và vô tình, cũng hận mẹ anh ta trong tình huống như vậy mà còn muốn sinh anh ta ra.

Nhưng cô biết, khi anh ta còn nhỏ cũng không còn lựa chọn nào khác... Cho dù là tới cô nhi viện, hay là người ba mà anh ta vẫn luôn hận đưa anh ta ra khỏi cô nhi viện.

Về phần mẹ anh ta, dù anh ta nói hận, nhưng sự ấm áp và ỷ lại khi còn nhỏ khiến anh ta không thể không yêu thương người phụ nữ đó. 

"Yoonie, con gần đây có ổn không?" Xe đang chạy về nhà, chú Ho ngồi trên ghế lái hỏi.

Lúc đầu chú Ho là cấp dưới của ba Kim Taehyung, nhưng từ khi Kim Taehyung được mang về nhà JeonKim, đều là do một mình chú Ho một tay chăm sóc anh ta. Bây giờ, chú đã hoàn toàn là người của Kim Taehyung.

Han Yoon ngồi gần cửa sổ xe, nói: "Con sống khá tốt ạ."

"Jeon Jungkook tính tình thất thường... Nhưng chú nghe nói, cậu ta đối xử với con rất tốt."

Kim Taehyung biết gì thì chú Ho cũng biết, cho nên cô cũng không nói dối: "Cũng tốt."

Chú Ho nói: "Hiếm khi thấy cậu ta đối xử tốt với người khác."

Han Yoon hơi dừng lại, trong đầu cô hiện ra hình ảnh cách đây không lâu ở ga tàu.

Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Chú Ho nói: "Bây giờ rất dễ dàng tiếp cận Jeon Jungkook, con có thể giúp thiếu gia của chúng ta làm nhiều chuyện hơn rồi."

Han Yoon không trả lời, cô im lặng một lúc lâu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kim Taehyung dắt cô ra từ trong bóng tối, anh ta là người cho cô sinh mệnh, cho cô một cuộc sống mới. Nhiều năm qua, cô coi Kim Taehyung là người thân và người quan trọng nhất của mình.

Bất cứ lúc nào anh ta cần cô, cô đều sẽ giúp anh ta, cho dù là đúng hay là sai, cũng không quan trọng là đúng hay sai.

Nhưng lần này...

Sẽ giống như vậy sao?

Chú Ho đưa cô về nhà thì liền quay về nhà của mình. Vì vậy ông cũng không ở đây ăn tết cho kỳ nghỉ của mình.

Kết quả trong biệt thự chỉ còn Han Yoon và một người dì chăm sóc cô.

【Tới nơi rồi?】

Vừa dọn dẹp hành lý không bao lâu, cô liền nhận được tin nhắn của Jeon Jungkook.

Cô ngồi ở mép giường, một lúc sau mới trả lời tin nhắn: 【Ừm】

Bên kia không trả lời mà trực tiếp gọi điện qua.

"Tới lúc nào?" Giọng nói của anh truyền từ điện thoại tới.

Cô nói: "Vừa mới tới nửa tiếng trước."

Jeon Jungkook: "Ồ, đang làm gì?"

Han Yoon đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, nơi này có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy vườn cây được cắt tỉa rất cẩn thận.

"Vừa mới dọn dẹp hành lý xong."

"Bây giờ thì sao?"

"Dọn xong rồi."

Jeon Jungkook bật cười một tiếng, nửa bực bội nửa chất vấn nói: "Han Yoon, em không thể nói nhiều thêm hai câu à, tôi hỏi thì em mới trả lời."

Han Yoon nhíu mày: ".... Anh còn muốn tôi nói gì!"

Jeon Jungkook: "Tự mình nghĩ đi, vắt hết óc nói cho tôi nghe một đoạn."

Cô thực sự không giỏi nói chuyện với người khác, Jeon Jungkook lại giống như đang ép cô, cô càng không biết nên nói gì: "Hôm nay thời tiết đẹp không?"

Jeon Jungkook: ".... Nữa."

Han Yoon khó khăn nói: "Lúc tôi tới trạm nhà ga, có rất nhiều người.... Phần lớn mọi người đều trở về ăn tết."

Jeon Jungkook vui vẻ: "Vô nghĩa."

"Tôi nói thì anh lại bảo tôi nói lời vô nghĩa, không nói thì anh lại ép tôi nói." Han Yoon cũng bực, "Cậu chủ, vậy tôi tắt máy đây."

"Tính tình của em sao lại thất thường như vậy chứ, nếu về sau thật sự ở cùng một chỗ với tôi thì không biết em sẽ ngồi lên đầu tôi lúc nào?"

Han Yoon không nói gì: "......"

Jeon Jungkook: "Nói câu gì dễ nghe tí thì tôi cho em cúp máy."

Han Yoon: "Có câu nào dễ nghe đâu?"

"Tự mình nghĩ đi."

Cô thật sự không biết, thậm chí cô còn có loại cảm xúc là muốn trực tiếp nói với Kim Taehyung, nhiệm vụ này cô không làm nữa, cô không hầu hạ được vị thiếu gia này nữa rồi.

"Nói."

Han Yoon: "...... Tôi chưa nghĩ ra."

"Tôi chờ em nghĩ ra."

Lúc này Jeon Jungkook đang rất rảnh rỗi.

Han Yoon nắm chặt điện thoại: "Tôi...."

"Yoonie."

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Han Yoon quay đầu lại, là dì giúp việc mở cửa, dì ấy gọi cô đi ăn cơm.

"Tới liền ạ." Cô thở phào nhẹ nhõm, nói với đầu dây bên kia: "Anh nghe rồi đó, tôi phải đi ăn cơm, cúp máy đây."

"Muốn cạy miệng của em thật là khó."

Giọng điệu của anh có chút không vui, cách một tầng sóng điện thoại cô cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt khó chịu của vị diêm vương kia.

Tâm trạng Han Yoon ngược lại rất tốt, khóe miệng cô không nhịn được nhếch lên, nói: "Cậu chủ, anh không phải đã sớm biết rồi sao."

Nói xong, cô trực tiếp tắt điện thoại.

Từ trên lầu đi xuống, dì ấy đã dọn chén đũa ra cho cô: "Yoonie, có chuyện gì mà vui vậy?"

"Hả?" Han Yoon khó hiểu ngước nhìn dì.

Dì ấy nói: "Hiếm khi thấy con cười, có chuyện gì vui sao?"

Han Yoon sửng sốt, cô cười sao?

Dì giúp việc: "Có phải tiên sinh về không?"

Dì giúp việc cũng làm ở đây được nhiều năm rồi, bà biết mỗi năm khi Han Yoon biết Kim Taehyung sẽ về đây, cô mới vui vẻ như vậy.

Nụ cười của cô không còn nữa, cô cầm đôi đũa, nói: "Chú Ho nói, đêm giao thừa anh ấy mới về."

"Được được, vậy là tốt rồi." Dì giúp việc nói, "Vậy dì sẽ nấu bữa giao thừa cho con, làm xong dì sẽ về."

"Dạ, cảm ơn dì."

Dì giúp việc cũng ở trong thành phố, cũng phải nghỉ tết để về nhà.

Đêm giao thừa, dì giúp việc đã mua nguyên liệu mà Kim Taehyung thích ăn, buổi chiều bà bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Han Yoon nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng giúp bà làm đồ ăn.

Đến năm giờ chiều, đồ ăn cũng được chuẩn bị xong.

Dì giúp việc vội vàng đi, lúc gần đi còn nói với cô. Bao giờ Kim Taehyung tới thì chỉ cần hâm nóng đồ ăn là có thể ăn.

Sau khi đồ ăn được bày trí xong xuôi, Han Yoon lấy máy tính ra ngồi ở phòng khách, đọc một chút tài liệu chờ Kim Taehyung về.

Trong khoảng thời gian này, đám nhóc Hayeon đã gửi tin nhắn cho cô, bởi vì bọn họ đều biết Kim Taehyung không thích Han Yoon liên lạc với bọn họ, cho nên những ngày nghỉ bọn họ đều không dám điện thoại cho cô, sợ anh ta ở bên cạnh.

Sau khi Han Yoon trả lời những lời chúc năm mới của mọi người, cô lại tiếp tục chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác đã tới bảy giờ tối.

Chú Ho nói, Kim Taehyung sáu giờ sẽ về tới, nhưng đã qua sáu giờ.

Ngoài trời có tuyết rơi, tin tức địa phương cho biết đã có rất nhiều tuyết phủ trên đường.

Han Yoon nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, để máy tính xuống, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh ta, hỏi anh ta có an toàn hay không.

Một phút sau, Kim Taehyung gọi điện thoại cho cô.

"Hôm nay trên đường có tuyết, lái xe cẩn thận." Han Yoon vừa bắt máy liền nói một câu.

Kim Taehyung: "Ăn chưa?"

Han Yoon dừng lại: "Chưa."

Kim Taehyung giọng nói có chút áy náy: "Hôm nay anh không về kịp, em ăn cơm trước đi."

Han Yoon sửng sốt, nhưng rất nhanh ừ một tiếng: "Được."

Thật ra, vừa rồi cô cũng sớm đã đoán ra. Rốt cuộc đã qua rất nhiều năm. Vào ngày này, cô thường sẽ phải ở một mình.

Nhưng có lẽ chờ mong quá nhiều, nói không mất mát là giả.

Cô biết Kim Taehyung không còn là Taetae lúc trước nữa. Trong thế giới của anh ta, có rất nhiều rất nhiều chuyện mà cô không hiểu.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Sau khi gọi điện thoại, cô đứng dậy đi tới phòng bếp tự hâm nóng đồ ăn cho mình, rồi yên tĩnh ngồi một mình ăn.

Lúc này, điện thoại vang lên, cô nhìn xuống màn hình, buông đũa xuống cầm lên nghe.

"Alo."

"Buổi tối ra ngoài dạo một vòng, ba mẹ em có ý kiến gì không?" Trong điện thoại, truyền tới giọng nói của Jeon Jungkook.

Han Yoon sửng sốt một lúc: "Anh có ý gì?"

"Nửa tiếng nữa tôi tới, em xuống dưới lầu đi."

Han Yoon: "Tôi....?"

Jeon Jungkook: "Ừm, đường hơi khó đi, có thể sẽ lâu hơn một chút, em tự mình hiểu đi."

Tuy là não của cô phản ứng rất nhanh, nhưng mãi cô mới hiểu Jeon Jungkook có ý gì.

"Ý anh là anh đang tới đây?"

Bên phía Jeon Jungkook có rất nhiều tiếng còi xe ô tô.

"Địa chỉ trong sơ yếu lý lịch của em có đúng không?"

Han Yoon đã hoàn toàn ngây dại: "Nhưng hôm nay là giao thừa, anh tới đây làm gì?"

"Tiết mục chào xuân cũng đã xong rồi, tôi còn không thể đi sao?" Jeon Jungkook.

"...... Nhưng tại sao lại?"

Anh cười khẽ, khi anh mở miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Đúng vậy, tại sao lại như vậy.... Có lẽ là bên cạnh tôi thiếu vệ sĩ đi."

——

Con đường thật sự khó lái.

Sau khi tắt điện thoại, rất nhanh Han Yoon đã tìm thấy chìa khóa, cô tới bãi đậu xe lấy xe chạy ra ngoài.

Địa chỉ trong sơ yếu lý lịch cô là của "ba mẹ nuôi", nhưng bọn họ cũng chỉ là ba chữ "ba mẹ nuôi" trên danh nghĩa.

Trên đường đi, cô chạy như là đang đi đua, chiếc xe lao như điên trên đường.

Tim cô đập rất nhanh, cô biết mình đang rất căng thẳng, căng thẳng tới mức hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là, cô cảm thấy mình bắt đầu không còn rõ ràng nữa rồi.

Cô sợ Jeon Jungkook phát hiện cô không ở nhà hay chỉ đơn giản là bởi vì... sự xuất hiện của anh vào lúc này.

Xe rẽ vào đường nhỏ đi vào bãi đỗ xe.

Han Yoon nhanh chóng đậu xe, một đường chạy như điên tới địa chỉ trong sơ yếu lý lịch.

Tuyết rơi không ngừng, mũi cô cũng vì lạnh mà đỏ ửng, nhưng trên đường đi bởi vì nôn nóng mà muốn nổ tung.

Cô hít vài hơi lấy lại bình tĩnh, quay mặt về phía con đường bên trái, nhìn về hướng xe sắp tới.

Đợi lát nữa.... cô nên nói gì đây?

Jeon Jungkook thật sự là kiểu người nghĩ gì làm đó.

"Han Yoon."

Trong lúc đầu óc cô đang hỗn loạn. Đột nhiên, sau lưng cô xuất hiện một giọng nói quen thuộc.

Cô nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen đứng ở tiểu khu bên phải. Trên tay anh cầm cây dù màu đen, thân hình anh như hòa vào cùng với đêm tối, nhưng gương mặt đó vẫn nổi bật giữa ngày tuyết trắng.

Trái tim Han Yoon đập rất nhanh, cô giật mình tới mức đứng ngây ngốc ở đó.

Hàng cây bên cạnh tiểu khu ngập tràn tuyết trắng. Khi anh đi tới, mép dù của anh đụng trúng cành cây phát ra tiếng động nhỏ.

Bóng dáng anh càng ngày càng gần, bóng đèn bên đường đang chiếu vào anh, khuôn mặt cũng vì vậy mà càng rõ ràng hơn.

Han Yoon nhìn người đi tới trước mặt cô.

Anh cúi xuống nhìn cô, duỗi tay phủi đi những vụn tuyết vương trên tóc cô, cười nói: "Tuyết lớn như vậy tại sao không mang theo dù? Lại vội vàng chạy ra đón tiếp như vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net