chương 17: mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




yuri suốt cả tuần nay đều phải tăng ca tối mặt tối mày vì cô bạn trực cùng em xảy ra chút chuyện nên em phải đảm nhận thay luôn phần của cô nàng. hầu như không có thời gian nghỉ ngơi,  hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của em trong tuần nên em cũng không chần chừ đã vác mặt đến kí túc xá của bts mà đống đô mục đích là muốn ở cùng anh.

định cùng jungkook chuẩn bị xem phim thì em nhận được cuộc gọi của jimin, có chút do dự đi vào nhà vệ sinh bắt máy.

'yuri, hôm nay cậu gặp mình một lát được chứ! mình thực sự rất cần cậu lúc này! '

tiếng nói đầy mệt mỏi của jimin vang bên điện thoại khiến em có chút giật mình, chính là lâu rồi sau đợt trở về daegu cả hai chưa nói chuyện riêng nhau lần nào.

- được, cậu mau gửi địa chỉ sang cho mình đi!

yuri do dự suy nghĩ một lúc thì đồng ý, nghe giọng của jimin thì có thể nhận thấy người kia thực sự chẳng ổn mà jimin thì trước nay lúc nào cũng một vẻ vui tươi hiếm khi để lộ ra phần yếu đuối này. 

cho nên khi kết thúc cuộc gọi với jimin thì em trở ra phòng khách thì bắt jungkook đang chờ em ở phòng khách mà có chút không biết mở lời ra sao khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hứng khởi đang đợi em cùng xem phim, nhìn người trước mặt em có chút khó xử nhưng em biết ngay lúc này chính là cần phải đến chỗ jimin, coi như là vì tình bạn lâu năm của hai người.

- jungkookie, một lát chị lại phải tăng ca nên hôm nay không thể ở lại cùng em rồi, chị đi đây, bữa khác lại đến!

nhìn em vội vàng rời khi anh chưa kịp nói gì thì chỉ biết ủ rũ xem phim một mình thì chợt sợ em sẽ làm việc với cái bụng rỗng thì quyết định xuống bếp nấu vài món một lát sẽ mang đến bệnh viện cho em.

.

yuri đến địa điểm mà jimin vừa gửi cho nhìn một vòng thì đã phát hiện ra jimin đang ngồi ở góc quán ăn mà bts thường hay đến khi còn là thực tập sinh.

- jimin, cậu làm sao thế?

jimin nghe tiếng em gọi nhỏ thì liền ngẩng đầu lên, em lúc này nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh thì có chút hoài niệm. chính khuôn mặt đau khổ này lúc trước đã hiện diện trên gương mặt anh khi đưa ra quyết định lạnh lùng rời bỏ tình cảm giữa hai người khi đó.

- mình tưởng cậu sẽ không đến! lại làm phiền cậu rồi, mình định gọi taehyung nhưng cậu ấy lại bận đưa bora đi khám sức khỏe mất rồi.

jimin thu lại biểu cảm phức tạp của mình gượng gạo nở một nụ cười.

- jimin, cậu vào thẳng vấn đề đi. mình muốn nghe vấn đề của cậu, đừng giấu mình bằng cái biểu cảm chết tiệt đó. không thể nào tự dưng cậu lại muốn gặp mình.

yuri vốn vẫn vậy không để jimin tiếp tục che giấu cảm xúc của mình, đối với jimin luôn là thẳng tính.

- đúng là mình đã tìm đúng người.

jimin không bất ngờ lắm với thái độ của em mà chỉ thở dài một tiếng.

- vậy cậu mau kể mình nghe đi!

yuri cười nhẹ chọt chọt vào tay jimin.

- hye min, em ấy vừa tỏ tình với mình nhưng mình đang không thể hiểu rõ nỗi mình đang muốn gì. mình có lẽ vẫn còn bị ám ảnh với hình bóng của cậu nên mình không muốn quyết định của mình sẽ tổn thương đến em ấy!

jimin vừa mân mê mấy ngón tay của mình vừa trút hết bầu tâm sự cho em nghe.

yuri nghe đến vấn đề này thì bật cười rồi cố gắng giải thích cho jimin hiểu với tất cả sự bình tĩnh của mình. cuộc trò chuyện ấy kéo dài suốt cả tiếng đồng hồ.

- đi, mình sẽ cho cậu câu trả lời!

yuri cười một cái thanh toán rồi kéo tay jimin rời khỏi quán khi jimin có thể hiểu ra phần nào tình cảm của mình.

suốt cả ngày em cùng jimin rong ruổi trên khắp nẻo đường lớn nhỏ của seoul để tìm lại cảm xúc của jimin.  nhưng em lại chẳng ngờ, chuyện tình cảm của mình sẽ lại gặp biến cố...

.

- chị lúc chiều chị có thật là tăng ca?

jungkook hít sâu hỏi em khi anh đón em từ bệnh viện về nhà. giọng jungkook có chút lạnh lẽo.

- chị đúng là có tăng ca, từ chiều đến giờ đều ở bệnh viện?

yuri vừa treo túi xách lên móc vừa trả lời anh, cố gắng không nhìn vào mắt anh mà trả lời qua loa.

- vậy sao?  lúc chiều em đến bệnh viện tìm chị để đưa đồ ăn cho chị thì không gặp chị!

- chị...

- lúc chiều chị đi gặp anh jimin, phải không?

yuri không biết phải trả lời như thế nào để cho cậu hiểu nên chỉ khẽ gật đầu nhìn anh có chút mệt mỏi.  jungkook lúc chiều đợi em cả một buổi ở bãi đỗ xe, lúc định trở về nhà thì vô tình gặp jimin đưa em về bệnh viện từ phòng làm việc của em.

- tại sao chị lại không nói thật với em? em có thể cho chị đi gặp anh ấy mà sao chị lại giấu em hay chị không tin em. chị đã quên là chị đã nói gì với em hôm ở daegu sao, hay là chị vẫn còn muốn quay lại với anh ấy?

- em bớt cằn nhằn đi jeon jungkook. lúc này tôi thực sự rất mệt mỏi! nếu tôi nói tôi đi gặp jimin thì em sẽ cho ư, chính là vì tôi sợ em sẽ như lúc này đấy!

không thể kìm được cảm xúc của mình đang trong lúc mệt mỏi vì công việc ở bệnh viện còn anh lại cứ theo em mà lằn nhằng với giọng nói càng ngày càng tức giận với em thì khiến cơn giận của em bùng phát liền to tiếng với anh còn mạnh tay gạt anh ra khỏi người mình.

- ...

jungkook có chút hoảng hốt với hành động mạnh mẽ của em, anh như một con thỏ nhỏ bị ruồng bỏ gục mặt xuống sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn em.

- nếu chị chán ghét em đến vậy thì có thể nói thật với em, nếu không tiếp tục được nữa thì cứ thành thật với em. em biết em thật ngốc, không thể hiểu cũng không thể đoán được chị muốn gì nhưng chỉ cần chị không muốn tiếp tục nữa thì em sẽ tự buông tay. em xin lỗi, là em sai!

- jungkook à, chị xin lỗi, chị không có ý như vậy!

nhìn anh trước mặt mình với bộ dạng tổn thương sâu sắc thì em cảm thấy có chút nhói và hối hận với hành động của mình, tại sao em lại có thể hồ đồ để cảm xúc tiêu cực của mình chi phối rồi nặng lời khiến anh tổn thương.

- chị không cần xin lỗi đâu, muộn rồi chị mau đi ngủ đi khi nào cảm thấy bình tĩnh quyết định thì hãy nói với em, em sẽ chấp nhận mà không theo làm phiền chị nữa, chỉ là đừng quên em. ngủ ngon!

jungkook không như thường ngày mà ôm chặt hay hôn lên tóc em nữa mà chỉ đơn giản để lại câu nói rồi bước ra về để lại em với mớ suy nghĩ ngổn ngang.

nhắm mắt lại, jungkook cố nuốt nước mắt vào trong, mối quan hệ của cả hai là bắt đầu bởi một tình yêu đơn phương nơi anh,  còn em chỉ là bị ép buộc bắt đầu thôi mà bản thân anh ngày càng tham lam, ngày càng muốn hơn như thế. việc em chán ghét anh như vậy cũng là điều hiển nhiên, anh có thể chọn rời xa em nhưng anh không làm vậy vì anh biết anh đã thương em đến phát điên rồi chấp nhận thêm vài cái sẹo, chảy thêm vài giọt nước mắt chẳng sao vì anh cảm thấy xứng đáng...

jungkook biết cả đời này ngoài việc được đứng trên sân khấu thực hiện niềm đam mê của mình hay ở bên cạnh gia đình và các thành viên thì việc ở bên cạnh em chính là cả sinh mệnh.

#spring

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net