III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chuyện có giới thiệu về căn nhà này. Căn nhà này do ông nội của jungkook xây dựng lên, được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển.

Cô lại có một điều băn khoăn, đó là tại sao mấy nhà thật sự giàu lại hay làm nhà theo phong cách Châu Âu nhỉ???

Các đời sau này đều là độc đinh cho nên ngôi nhà này mặc dù có nhiều người giúp việc nhưng vẫn thiếu một phần ấm áp.

Mà đời này jungkook lại ra ngoài ở nên trong nhà lại càng trống vắng hơn. Chỉ còn bà nội và cha mẹ jungkook.

Sau khi đến nơi, jungkook cho người đi đỗ xe còn chính mình thì đỡ cô vào trong nhà.

Trong đầu cô thầm nghĩ, chắc là jungkook muốn diễn cho mọi người thấy nên mới làm như vậy, này cũng không dễ dàng gì nên cô rất biết điều mà tựa vào anh.

Mà cô cảm thấy khi mình dựa vào thì thân mình anh hơi cứng lại nhưng rất nhanh lại phục hồi như ban đầu mà đưa cô đến phòng khách.

Lúc này, cha jungkook đang ở chi nhánh nước ngoài để bàn giao nốt một số công việc để về hiu.

Sau đó sẽ để jungkook sẽ tiếp nhận mọi việc của công ty.

Ở đây, bài nội và mẹ rất quan tâm cô, hỏi thăm rất nhiều chuyện.

Còn cô thì ngồi bên cạnh, mỉm cười, nghe hai người thao thao bất tuyệt.

Nói một đoạn, lão phu nhân mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào bụng yerim, hận không thể lấy đứa cháu của mình ra ngay lập tức.

- rimmie à, bao giờ thì con cùng kookie mới sinh bảo bối cho nội vậy???

Nghe xong câu này thì yerim lập tức phun một ngụm canh trong miệng ra. Nhưng vẫn cười xuề xòa với nội.

- Nội cứ nói đùa...

kookie của hai người còn chưa làm gì cô thì làm sao mà có bảo bối được chứ... Hai người cứ tưởng nắm tay, chạm nhau một cái là chạm ra bảo bối ấy.

Mà sao cô lại phải ứng phó với hai cụ trong khi jungkook thì thản nhiên nhỉ??? Đã muốn cô làm một người vợ "hữu danh vô thực" thì anh cũng phải ra mặt chứ nhỉ!!!

Nghĩ đến đây, yerim lập tức đá chân jungkook ở dưới gầm bàn.

jungkook làm sao lại không biết ý đồ của yerim. Mặt lạnh ngẩng lên, trừng yerim một cái rồi mới quay về phía nội...

-yerim cô ấy vẫn còn nhỏ mà nội.

-Hai đứa con, một đứa 28, một đứa cũng 24 rồi mà còn nhỏ cái gì. Đừng tưởng nội không biết, bình thường con về đây toàn ngủ ở thư phòng...

Lão phu nhân bất mãn nói, lại còn định lừa bà này... Lão đây tuổi già nhưng tâm không già nhé.

Trong nhà này bà đã lắp đặt camera từ sớm rồi. Tất cả đều là loại hiện đại mà bà đặt bên Mỹ về, được lắp đặt rất bí mật.

Thật ra là do tâm lý người già cả, cho nên bà mới lắp để tạo cảm giác an toàn.

Nhưng ai ngờ đâu lại phát hiện được thằng cháu yêu quý của mình, cái đứa mà bà cứ ngỡ nó đã vào cùng một phòng với cháu dâu rồi thì đến đêm lại lẻn về thư phòng.

Cứ thế này mãi thì bao giờ bà mới có cháu để bế đây...

Mẹ jungkook .nghe đến đây thì nổi đóa, trừng jungkook.

-Chuyện này có phải thật không?

yerim giờ vẫn đang duy trì chính sách người dưng, sau khi phát hiện nguy hiểm thì bất giác cúi đầu thấp thêm một phần nữa.

Kiên quyết không tham gia cái đề tài này nữa, tận lực đẩy trách nhiệm cho jungkook.

Mà jungkook cũng không có chút chột dạ nào, lấp lửng trả lời.

-Con bận công chuyện.

Mẹ jungkook bình thường là một người rất hiền lành nhưng một khi đến giới hạn thì không nể nang ai nữa...

-Mẹ không cần biết là chuyện gì, nuôi một đám người ở công ty là để bọn họ ngồi chơi chắc mà con đến đêm vẫn phải làm việc? Tóm lại, mẹ không quan tâm, nếu tối nay con mà bước chân ra khỏi căn phòng đó nửa bước thì quay về đây cho mẹ.

Nói xong câu này, jeon phu nhân vuốt vuốt ngực rồi làm thêm một câu kết.

-Không cần biết con làm thế nào, một tháng nữa mà không tạo ra được bảo bối thì con cũng đừng vác cái mặt về đây nữa. Mẹ không có đứa con vô dụng như vậy.

Haizzz... Nhà nào cũng vậy, con trai không so được với cháu...

-Con dâu à! Con thật khí phách. Đây là câu nói hay nhất của con từ trước đến giờ đó.

Lão phu nhân trong đôi mắt tràn đầy sùng bái nhìn về phía con dâu mình...

Thật ra bà cũng không muốn kookie của bà ra ngoài ở, rất buồn chán.

Nhưng mà vẫn chưa tìm được lý do để lôi nó về nhà.

Vậy mà hôm nay con dâu bà lại thông minh đột xuất, nghĩ ra cách hay như vậy,...

Mà hay nhất vẫn là câu cuối kia. Bà thật mong mỏi có một đứa cháu để yêu thương.

Mà đáng ghét nhất chính là mỗi lần đi đâu chơi là mấy bà già kia lại khoe chắt của họ thông minh như thế nào, dễ thương như thế nào,...

Còn không tự nhìn lại đi... Bà mà có chắt thì chắc chắn phải đạp bọn họ qua vài con phố ấy chứ.

Dù nghĩ như vậy, nhưng mà những lúc đó bà vẫn cảm thấy rất tủi thân đó nha...

Vì vậy dưới sự ép buộc của của hai bà thì jungkook và yerim bị đẩy vào phòng ngủ của jungkook.

Haizzz... Hai người này thật đúng là ngây thơ... Có phải nhốt hai người vào một căn phòng mà tóe ra được bảo bối đâu.

Nếu mà là cô thì cô sẽ cho hai người uống thuốc kích thích... Thế là xong... khà khà...

jungkook bị đẩy vào xong thì ra mở cửa... Ai ngờ... Hai người này lại khóa cả cửa ngoài...

Đến đây thì jungkook đành buông xuôi.

jungkook không ngờ hôm nay hai người đó lại quyết tuyệt như vậy.

Đây là lần đầu tiên anh bị nhốt lại như thế này, mà không... có một lần nữa, đó là vào năm anh 8 tuổi.

Dòng trí nhớ đã lâu không xuất hiện này làm jungkook cảm thấy hoang mang. Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.

Vượt qua yerim, anh đi thẳng đến tủ đồ lấy đồ, rồi đi tắm.

Sau khi jungkook tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm buộc hờ. Tay anh cầm một cái khăn lông trắng nhẹ nhàng lau mái tóc ẩm ướt.

jungkook giương mắt nhìn yerim nãy giờ còn đang loay hoay trước tủ đồ.

Cũng không trách yerim được. Căn phòng này chính là phòng của jungkook trước khi anh ra ở riêng. Nên cô làm sao mà tìm được quần áo chứ.

jungkook thấy vậy cũng không nói nhiều, lẳng lặng đi đến phía sau cô, vươn tay về phía trước lấy một cái áo choàng tắm khác, tiện tay ụp lên đầu cô rồi kéo thẳng cô vào phòng tắm.

-A... anh...

Mà cô còn chưa kịp nói xong thì anh đã kéo cô đến cửa phòng tắm, rồi đẩy cô vào trong.

-Tắm đi.

Sau đó, anh bỏ cô ở đó rồi đi thẳng ra giường.

Mấy hôm nay yerim cô cũng không phải chỉ biết ăn không,... ờ... được rồi, ngoài ăn ra thì cũng chưa làm gì được thật. Nhưng mà cái việc tự tắm này thì không làm khó được cô nữa.

Vì vậy cô rất nhanh đã tắm xong.

Sau khi cô ra ngoài thì jungkook đã nhắm mắt dưỡng thần từ lâu.

yerim tiếp tục lần mò đến mép giường, ngồi xuống.

jungkook đang nhắm mắt, cảm nhận được chiếc giường hơi lún xuống thì mở đôi mắt sắc lạnh ra.

-Cô!... Ngủ dưới đất.

yerim hóa đá luôn... Cmn!!! Có người đàn ông nào lại cư xử như thế này không? Lại còn bắt phụ nữ ngủ đất...

Nghĩ đến đây, yerim liền bộc phát.

-Tại sao em lại phải ngủ ở dưới đất, anh... anh... sao anh lại có thể như vậy???

Suýt chút nữa thì hỏi anh ta có phải là đàn ông không rồi... May mà ngừng kịp thời không thì không biết có hậu quả gì nữa đây...

-Cô không đồng ý?

yerim nghe mà lòng ớn lạnh. Đây có phải là hỏi ý kiến của cô đâu... Đây rõ ràng là uy hiếp... uy hiếp thẳng thừng luôn.

Cô rất muốn hỏi anh ta một câu, "Nếu em cứ thích ngủ trên giường thì anh làm gì được em?".

Mà câu chữ ra đến cửa họng rồi lại bị cô nhanh chóng nuốt trở lại... Cô bây giờ cái gì cũng không có, lại còn phải sống nhờ vào anh ta... làm sao cô dám công khai đối đầu với anh ta.

Haizzz... Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt...

Nghĩ vậy cô cũng không tiếp tục dùng dằng nữa... chỉ là ngủ dưới đất thôi... có gì ghê gớm chứ.

-Em ngủ dưới đất là được chứ gì...

Cô giận dỗi nói... cũng không phải chưa ngủ dưới đất bao giờ.

Vừa dứt lời, cô liền nằm ngay xuống chỗ mình đang đứng. May mà hôm nay cũng không lạnh, trong phòng lại có điều hòa nên cô cũng không sợ, ngủ đất là gì chứ...

Không mất bao lâu đã ngủ mất.

jungkook cũng không quan tâm yerim làm cái gì... không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

------------

Không bao lâu sau, jungkook bị đánh thức bởi cái lạnh.

Anh nheo mắt nhìn về phía điều hòa, thấy đã tắt từ lâu... Có lẽ lâu rồi nên hỏng rồi chăng.

Mai phải nói người làm thay thôi... anh thầm nghĩ rồi tiếp tục nhắm mắt vào. Nhưng chưa đến 10 giây anh đã mở trừng mắt ra.

Hình như anh đã quên cái gì đó... dựa theo ánh đèn leo lắt của phòng ngủ, anh đã nhìn thấy một khối co ro ở dưới đất.

Mặc kệ cô ta đi. Dù sao cũng không liên quan đến anh.

Nhưng một giây sau đã có một cái chăn bay xuống phủ lên người cô.

Anh chỉ không muốn mai cô ta bị bệnh thì lại cáo trạng... Ừ, đúng vậy! Chỉ như vậy thôi.

Được rồi! Coi như hôm nay tôi nhân nhượng cô. Dù sao thì điều hòa cũng hỏng. Nghĩ vậy anh lại ngồi dậy, xuống bế cô lên giường.

Sau khi đặt cô ở một góc cách xa chỗ của mình, anh lấy tay dí một cái thật mạnh vào trán cô lẩm bẩm.

"Coi như hôm nay cô may mắn, đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng tôi nhân nhượng với cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net