VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng chính vì ý nghĩ chớp nhoáng cuối cùng đó của jungkook mà yerim phải ở lại cùng anh đến tối.

Sau đó thì jungkook tự mình lái xe đưa hai người trở về nhà tổ.

yerim cũng không biết chiếc xe này là xe gì, mà cô cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ thấy ngồi thoải mái hơn chiếc xe lúc trước có tài xế chở.

Mặc dù tan tầm từ 5 giờ chiều nhưng phải đến 6 rưỡi cô cùng jungkook mới có thể về được đến nhà tổ. Cũng không thể trách được, đường xá bây giờ cũng không phải muốn chen là chen được.

Khi jungkook và yerim về đến nhà thì mẹ jeon đang xem TV về chăm sóc sắc đẹp còn bà thì không biết đi đâu.

Cũng chưa đến giờ ăn nên yerim xin phép mẹ lên phòng. Bà thấy vậy thì sai người đưa yerim lên phòng.

Phải nói là hôm nay yerim cực kỳ mệt mỏi nên vừa lên đến phòng đã nằm vật ra giường nhưng một chút cũng không thấy buồn ngủ.

Cô nghĩ chỉ riêng phải ở trong phòng làm việc của jungkook cả buổi chiều thì cô đã không thoải mái rồi.

Rồi lại phải nghe jungkook và nữ chính nói chuyện thì cô lại càng không thoải mái hơn. Dù gì thì nữ chính cũng là thư kí của jungkook cho nên một buổi chiều cũng không dưới mười lần vào phòng.

Hoặc là cô ta thấy cô ở đây nên cố tình vào nhiều lần để làm cho cô khó chịu mà làm gì cô ta. Nhưng cô cũng không phải là yerim trước kia nữa cho nên cũng ngại phải quan tâm đến cô ta.

Nhưng khó chịu nhất là giọng điệu của jungkook khi nói chuyện với cô ta. Một câu eunha, hai câu eunha. Cô ta tên là jung eunha thì không thể gọi là thư kí jung được à mà cứ eunha, eunha. Nếu đổi lại là yerim trước kia thì không biết nghe được như vậy thì có thể làm ra được những hành động gì nữa.

Ban đầu thì cô ngồi ở sofa, cũng không quan tâm lắm hai người họ nói gì. Nhưng sau nhiều lần cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm mình, cô không thoải mái nên dứt khoát đi vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của jungkook. Cũng không thể làm bóng đèn mãi được, cô nghĩ nên để cho bọn họ không gian riêng tư. Dù gì thì hai người họ cũng đến với nhau thì cô cần gì phải ngăn cản.

yerim lên phòng không bao lâu thì cơm tối đã chuẩn bị xong, bà jeon lúc này đang ngồi xem TV còn mẹ jeon thì vào phòng bếp kêu giúp việc chuẩn bị. Bà jeon vì muốn jungkook tiếp xúc nhiều hơn với yerim nên dứt khoát bắt jungkook lên gọi yerim xuống.

Bà lại bắt đầu mơ mộng, nếu có chắt trai thì bà sẽ... mà không, chắt nào cũng được thì bà sẽ chăm sóc nó thật tốt rồi dẫn chắt của mình đến trước mặt các bạn già để cho họ thấy chắt của bà dễ thương như thế nào...

Nhưng mà jungkook này rất khó trị, từ nhỏ đã có chính kiến, nếu nó mà không thích thì ép thế nào cũng không được.

Mà lúc trước jungkook lấy yerim cũng không phải nguyên nhân gì, phần lớn là vì cảm thấy mình phải kết hôn mà jungkook lúc đó cũng không cảm thấy đặc biệt thích ai nên kết hôn với ai anh cũng không quan tâm.

Mà lúc đó mẹ jeon một mực chọn yerim nên anh cũng đành đồng ý lấy yerim thôi mà cũng không hứa hẹn cái gì. Nhưng sau khi cưới, tính tình của yerim không thay đổi mà còn quá đáng hơn, cái gì cũng quản nên jungkook đã không thích cô thì nay lại càng chán ghét cô hơn. Mà lúc này lại xuất hiện một jung eunha xinh đẹp, nhẹ nhàng, hiểu lòng người nên sự đố kị của yerim lại càng tăng thêm. Rồi mới dẫn tới những chuyện như sau này.

Khi jungkook lên đến phòng thì thấy yerim đang nhìn thẳng lên trần nhà như có điều suy nghĩ, nếu không biết thì nhìn như thế này sẽ thấy yerim không khác gì người bình thường. Vẻ mặt của cô lúc này như đang trầm tư, suy nghĩ. Vì không có trang điểm nên khuôn mặt cô rất nhẹ nhàng, trang nhã, còn có vẻ hiền dịu, không còn đanh đá, sắc sảo như lúc trước nữa.

jungkook nhìn cô như thế này thì hơi thất thần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cũng không có mở lời cắt đứt khoảnh khắc này.

yerim nằm một lúc thì cảm thấy như có người đang nhìn mình, cô hơi mở to đôi mắt nhìn về phía của ra vào.

jungkook bị cô nhìn như vậy thì bất động, mặc dù biết yerim không nhìn được nhưng lại cảm giác như yerim đang nhìn thẳng vào mắt mình vậy. Anh quay đi, không nhìn vào mắt cô, hơi mất tự nhiên ho một tiếng.

Rồi rất nhanh sau đó bình tĩnh, lãnh đạm cất giọng.

- yerim, bà kêu cô xuống ăn cơm.

yerim cũng không có hỏi tại sao jungkook lại lên gọi cô mà không phải là giúp việc. Thực chất là cô lười phải hỏi, ai gọi thì cũng như nhau thôi. Mà cô biết dù cô có hỏi thì chưa chắc jungkook đã trả lời.

Cô ngồi dậy, đáp lại jungkook rồi sau đó đi chầm chậm về phía jungkook. Cũng không giống buổi trưa đòi jungkook dắt xuống mà sờ soạng nắm ở tay áo của anh.

jungkook thấy cô thành thật như vậy, đáy mắt hơi trầm xuống, khó chịu nhưng cũng không có động tác gì hơn chỉ đi chầm chậm xuống dưới để yerim có thể theo kịp.

Một bữa tối rất nhanh thì ăn xong, vì hơi bất tiện nên yerim cũng không ăn lâu.

Sau khi ăn xong thì jungkook lên phòng, nói là có công chuyện. yerim thấy cô cũng không có việc gì, mà cô cũng không thích cái cảm giác ở chung với jungkook, thực sự là rất áp lực. Vì vậy, cô dứt khoát ở dưới phòng khách ngây ngốc.

Mẹ jeon thấy cô từ khi xảy ra chuyện thì yên lặng hơn thì rất là lo lắng, bà nén tiếng thở dài. Ngày trước chính mẹ yerim đã phó thác cô cho bà, vậy mà bà lại không bảo vệ được cô. Bà áy náy nên chỉ có thể đối thật tốt với cô.

Thấy cô ngồi ngây ngốc trước màn hình TV thì bà liền đứng dậy kêu cô cùng đi ra ngoài sân vườn với bà. Dù sao đi ra ngoài không khí trong lành thì cũng sẽ thấy thoải mái hơn.

yerim cũng không muốn đi ra ngoài lắm nhưng dù gì mẹ jeon cũng đã nói như vậy rồi mà cô còn không đi thì cô cũng tự thấy không được hay cho lắm nên cũng đứng dậy đi theo bà.

Nhưng ra đến nơi rồi cô mới cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn. Dù cô không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được hương hoa, mùi cỏ đặc trưng, cảm giác rất thoải mái. Cô và mẹ ra đến bộ bàn ghế được đặt trước hồ cá thì ngồi xuống nói chuyện với nhau một lúc thì mẹ jeon thấy mệt mỏi rồi kêu cô đi vào.

yerim thì thực muốn ngồi thêm chút nữa, và cũng vì một phần là cô vẫn chưa muốn lên phòng, dù gì thì lên sớm một chút thì cô lại phải nằm đất lâu hơn một chút. Cô thà rằng ngồi đây lâu hơn.

Tiếng nước chảy từ hồ cá thật sâu truyền đến tai yerim. Mà cô cũng vô thức đi về phía hồ cá. yerim được người giúp việc dìu đi đến mép hồ thì dừng lại. Cô kéo nhẹ váy lên, để lộ một đôi chân thon dài, trắng nõn. Sau đó chầm chậm ngồi xuống, để đôi chân trần vào trong hồ cá.

yerim nghe người giúp việc nói đây là hồ cá Koi Nhật, chúng rất hiền lành mà thông minh và rất dạn. Vì vậy, yerim vừa thả chân vào nước không bao lâu thì đã có một con cá bơi lên vòng qua chân cô, nó còn đớp đớp vào đôi chân cô, rất nhột. Sau đó thì ngày càng nhiều cá lên hơn nữa, yerim cũng không biết là có bao nhiêu cá nhưng thực sự là rất nhiều, chúng như đang chơi đùa với đôi chân của cô, và lại càng nhột hơn. Cô không kìm được mà cười khanh khách không ngừng.

jungkook lên phòng, không bao lâu thì làm xong việc. Khi đi tắm xong thì đã 10 giờ rưỡi. Anh dùng chiếc khăn trắng xoa xoa mái tóc còn đang nhỏ nước, nhìn quanh phòng một lượt cũng không thấy một ai khác trong phòng. Anh hơi nhíu mày, giờ này yerim còn chưa lên phòng sao.

Nghĩ xong thì anh lại tự nhận thấy lạ lạ. Cô có lên hay không thì có liên quan gì đến anh đâu. Đến đây anh cũng không quan tâm lắm, tiếp tục động tác lau tóc đến khi khô thì lên giường nằm. Nhưng jungkook mới đặt lưng xuống thì nghe thấy tiếng cười giòn tan từ ngoài vườn truyền đến.

Anh nhận ra tiếng cười này chính xác là của yerim nhưng người như cô sao có thể cười được ra tiếng cười trong trẻo, vô dục vô cầu như vậy được. Anh thấy lạ.

Anh vẫn nằm im, nhưng cũng không có ngủ. Mà đầu óc của anh như bị tiếng cười dưới vườn lôi kéo, không thể nào chìm vào giấc ngủ được. Không biết có cái gì mà chơi vui đến thế. jungkook khó chịu nghĩ.

Đến đây, jungkook kéo chăn ra, đứng dậy, đi về phía ban công. Không khó để nhìn thấy vị trí của yerim. Bởi vì từ ban công của phòng anh nhìn xuống chính là hồ cá. Anh hơi thất thần nhìn thân ảnh của yerim đang chơi đùa cùng với những chú cá.

yerim ngồi ở đó như đang tắm dưới ánh trăng óng ánh. Mái tóc ngang lưng của cô rũ xuống vài lọn trước ngực, có một nét dịu dàng không tả được, không còn là yerim đanh đá thường ngày nữa. Từ vị trí của jungkook nhìn xuống thì có cảm giác hình ảnh này như đang tồn tại thật mong manh.

jungkook chợt xúc động, nhẹ nhàng đưa tay ra phía trước nhưng được một nửa thì dừng lại giữa không trung, nhẹ nắm lại rồi buông xuống bên người. jungkook thậm chí còn có cảm giác nếu anh đưa tay ra một chút thôi thì nó có thể biến mất, nhạt nhòa không còn hình dạng nữa.

jungkook ảo não cảm thán, từ khi nào thì anh lại nhạy cảm như phụ nữ thế này, chỉ nhìn một hình ảnh đơn giản như vậy là cũng xúc động.

Mà quan trọng ở đây là anh lại còn có thể thay đổi cách nhìn về yerim. Những ác cảm trước kia của jungkook đối với yerim không một dấu vết mà nhẹ nhàng thay đổi. Đến chính bản thân anh cũng không nhận ra được sự thay đổi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net