XIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jungkook vừa lao ra đến cửa thì đã đâm sầm vào một người. Anh nhíu nhíu mày, không để ý đẩy người đó ra khỏi ngực mình. Vừa định rời đi thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Xin lỗi... tôi không cố ý.

jungkook quay cúi xuống nhìn cô gái trong ngực mình, nhíu mày chán ghét đẩy ra. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.

- Tổng giám đốc...

- Ừm...

jungkook không tiếng động lùi một bước về phía sau. 

Jung eunha thấy jungkook không để ý đến mình, trong lòng mặc dù rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.

- Anh cũng đến đây du lịch sao? Em cũng đến du lịch. Nhưng mà trời lại mưa, tiếc quá. Em thấy thời tiết nói sẽ mưa vài ngày nữa...

jungkook nghe cô ta nói đến nhức đầu, vừa định đẩy cô ta ra thì đã thấy yerim đứng cách đó không xa nhìn hai người họ.

yerim thấy jungkook thấy mình mới chậm rãi đi qua. Cô cố gắng giữ bình thản nhìn jungkook cùng Jung eunha. Khi cô còn chưa biết nên nói gì thì cô ta đã lên tiếng.

- Thì ra thiếu phu nhân cũng đi. 

yerim nhíu mày. Sao cô cứ cảm giác trong lời nói của cô ấy mang lồng đậm ghen ghét nhỉ. Rõ ràng lúc trước cô ấy rất hiền lành tốt bụng, chứ không như lúc này sắc xảo, từng lời nói như dấu gươm đao vậy.

Jung eunha thấy yerim nhíu mày nhìn mình thì thầm vui vẻ, nếu yerim mà tức giận đánh mình thì mới đúng. Cô ta cười thầm chờ đợi.

Nhưng cô ta lại thấy yerim đi đến bên cạnh khoác tay jungkook, làm nũng nói.

- jungkook, em đói rồi.

jungkook thấy vậy, rất là hưởng thụ cười búng mũi cô một cái rồi mang cô đi đến phòng ăn của khách sạn, để mặc Jung eunha ở phía sau. Cũng không hỏi cô đã đi đâu. 

Jung eunha nhìn thấy cảnh này, cắn chặt hai hàm răng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Cô ta mất bao nhiêu thời gian, quan hệ mới biết được jungkook ở đây. Nhưng cô ta thật không nghĩ yerim cũng đi cùng, phá hoại hết kế hoạch của cô ta. Nhưng không sao, cô ta có từ nhỏ đến giờ làm chuyện gì cũng thuận lợi, cô ta không tin không cướp được jungkook.

Sau khi ăn xong, yerim cùng jungkook lên phòng. yerim vừa tắm xong, hiện tại đang lau khô tóc. Lại sực nhớ ra, cô cùng jungkook đi từ trưa đến giờ cũng không có báo cho bà nội. Không biết bà có lo lắng hay không.

Nghĩ vậy cô bèn gọi về.

Bà Jeon thấy yerim gọi về thì có hơi ngạc nhiên. Không phải lại có chuyện rồi chứ, bà cất giọng lo lắng.

- rimie! Cháu cùng kookie không phải có chuyện gì rồi chứ?

- Dạ... chúng cháu không có chuyện gì. Chúng cháu tối nay sẽ không về nhà. Bà đừng lo lắng.

- Aizzz... Hại bà già như ta cứ lo lắng. kookie nói với bà rồi. Hai cháu cứ chơi vui vẻ đi. Sớm mang chắt về cho ta là được rồi.

-...

yerim ngượng chín mặt còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng cười tràn đầy vui vẻ của bà nội ở đầu bên kia rồi sau đó "Bụp" một cái ngắt máy.

yerim lúc này đã lau khô tóc, lại tiếp tục đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, nhìn cảnh biển trước mắt mà cô chợt thấy hoảng hốt.

Cô cảm thấy chuyện Jung eunha đến đây có phần không đơn giản. Lại thêm mắt của cô hôm nay rất lạ, thời gian nhìn thấy đột nhiên kéo dài như vậy. Cô cứ có cảm giác chẳng lành.

Nghĩ mãi cũng không biết tại sao có cảm giác này, yerim quyết định không nghĩ nữa, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.

jungkook vừa ra liền thấy yerim tiếp tục ngồi ở trước cửa sổ như đang có chuyện suy nghĩ. jungkook thở dài, chắc cô vẫn còn canh cánh chuyện hôm nay rồi.

jungkook mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, cổ áo lỏng lẻo để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng yết hầu nam tính. Đôi chân thon dài trầm ổn bước về phía yerim, ngồi xuống phía sau cô. Đang không biết nên làm gì thì yerim phía trước bỗng ngả người vào trong ngực anh.

jungkook bỗng chốc hồi hộp, chân tay luống cuống không biết làm thế nào. Đành phải hỏi một câu nhằm phá vỡ cảm giác lúng túng này. 

- Hôm nay em đi đâu vậy?

Nhưng mà đây là vợ anh đó. Anh mất tự nhiên cái gì. Hai mắt jungkook không tự nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai tay không tiếng động ôm lấy eo yerim, đầu cũng ở trên vai cô dựa xuống.

Ừm... Như vậy tốt hơn rồi!

- Em chỉ đi dạo xung quanh thôi.

yerim cũng không để ý những cử động của anh, tùy ý trả lời.

- Vậy sao không gọi anh?

- Em thấy anh còn ngủ nên không đánh thức anh.

jungkook thấy yerim trả lời qua loa như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.

- Em vẫn còn giận sao?

- Em không có.

yerim nghe ra được gì đó, ở trong lòng anh quay ngược lại, ánh mắt liền chạm phải một gương mặt đang giận dỗi, có chút trẻ con. Cô thiếu chút nữa thì cười lớn. 

- jungkook ... Thật ra em không có giận anh. Em chỉ cảm thấy mình hơi đen đủi một chút nên buồn thôi. Không phải do anh đâu.

- Vậy sao chiều em đi lại không gọi anh.

jungkook thật là dùng dáng vẻ trẻ con này đến quen rồi.

- Em nói rồi. Em thấy anh ngủ say nên không gọi anh dậy. Lại nói anh cũng lái xe mấy tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi.

jungkook nghe vậy, lập tức vui vẻ trong lòng, ánh mắt đều nhu hòa nhìn cô. Nhưng bên ngoài vẫn bày một bộ dáng không tin tưởng.

- Thật sao?

yerim lần này thật là bất đắc dĩ.

- jungkook! Anh người lớn chút đi.

...

Cũng vì một câu nói vô tâm mà buổi sáng ngày hôm sau yerim chỉ có thể nằm bệt trên giường. Cả người rã rời, dù chỉ nhúc nhích một chút cũng thấy đau.

Cô còn muốn đi chơi a!

Nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm cùng tiếng huýt sáo của jungkook, yerim nghiến răng. Tại sao lần nào cô cũng bị ức hiếp thành thế này chứ? yerim bi thương nghĩ.

jungkook sau khi tắm xong thoải mái mà đi đến bên giường, ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn yerim. Sau đó tay từ từ đưa đến mặt cô, vuốt ve. Quan tâm hỏi.

- Hôm nay không nhìn được sao?

- Vâng.

yerim đau khổ nghĩ... Cứ thế này thì cô đi biển làm sao được...

jungkook lúc này bưng ra khuôn mặt bối rối vô cùng.

- Xin lỗi... 

yerim vừa nghe thấy jungkook xin lỗi, lập tức cũng không biết jungkook đang nói cái gì, gãi gãi đầu nhỏ hỏi lại.

- Việc này thì có liên quan gì đến anh?

jungkook thấy yerim một bộ ngây ngốc như vậy, không nhịn được muốn trêu trọc cô, thở dài nói.

- Đều tại anh không tốt... Nếu tối qua anh nhẹ nhàng hơn với em thì...

jungkook còn chưa nói xong đã bị yerim cầm gối đập vào mặt. Anh bèn hất ra, đang định trêu trọc cô nữa thì đã thấy khuôn mặt cô đỏ rần rần. Nhất thời quên mất ý định trêu trọc cô, cười to.

yerim nhớ đến buổi tối hôm qua thì khuôn mặt lập tức đỏ rần, nhịn không được chui vào trong chăn, đem jungkook ra băm vằm. Một buổi tối mà anh đem cô lăn qua lăn lại bao nhiêu lần cô cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ đến cuối cùng không chịu được mà ngất đi.

Nghĩ đến đây cô càng quấn chặt, làm tổ trong chăn. Nhất quyết không ra ngoài.

jungkook thấy cô như vậy cũng hết biện pháp, bâng quơ nói.

- Ừm... Nếu ai đó không dậy thì có khi phải một mình ra biển thôi.

Sau đó jungkook còn làm như thật lắc đầu thở dài, nhưng ánh mắt đầy ranh ma vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn trên giường vì nghe thấy lời của anh mà bất động, không còn quấn chăn lại nữa.

Thấy cô còn chưa chui ra, jungkook lại tiếp tục đứng dậy, bước chân về phía cửa. 

- jungkook! Chờ em...

yerim gấp lên, kêu lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất. Không nghĩ anh định bỏ cô ở lại một mình thật.

- Vậy còn không dậy đi tắm. Hử?

jungkook vừa nói xong, yerim đã vèo một cái vọt vào nhà tắm. Lại có quần áo jungkook chuẩn bị sẵn ở trong nên chưa đến năm phút cô đã chỉnh tề đứng ở bên ngoài.

jungkook nhìn yerim đầy kinh ngạc. Nhìn nhìn một lúc, mới đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rối của cô.

- Được rồi.

Sau đó nắm tay cô đi xuống dưới.

Sau khi hai người ăn xong, jungkook mới đưa cô ra biển.

Bởi vì trên đường có nhiều xe cộ nên jungkook cõng yerim đi đến bờ biển. yerim ở trên lưng jungkook cũng rất không thành thật, đi được một lúc đã nháo nhác muốn xuống. 

jungkook không còn cách nào khác đành phải để cô xuống. Nhưng vừa mới để cô xuống, cô đã nhảy lên co chân ôm lấy cổ anh không buông.

jungkook có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hưởng thụ hai tay đỡ lấy hông cô sau đó mới hướng cô gái rúc trong ngực mình hỏi.

- Làm sao vậy?

- Nóng chết em rồi... Sao cát lại nóng như vậy chứ? 

Sau đó lại nhanh chóng tùy hứng.

- Anh bế em đến nơi thì thả em xuống nhé.

Sau đó hai chân của cô còn ôm lấy eo của anh không buông.

jungkook nhìn yerim sau đó lại nhìn mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm hai người họ. Anh cười cười, cũng không thả yerim xuống mà là trước ánh mắt của mọi người đưa yerim về phía trước.

Đến nơi mới cẩn thận thả cô xuống.

Lần đầu tiên được tiếp xúc với biển, yerim thấy hơi căng thẳng, lại thấy cát dưới chân lún xuống, canh tay vô thức nắm chặt lấy jungkook.

Mãi sau một hồi, dường như cảm thấy không đáng sợ nữa, yerim mới tự nhiên chơi tiếp. Nhưng cánh tay vẫn thủy chung không buông jungkook một chút.

Chơi được một lúc, hai người cùng lên trên ngồi.

yerim lúc này đã thấm mệt, mái tóc cũng xẹp hết xuống, chiếc váy trắng mới thay hôm nay cũng có vài chỗ bị ướt. Trông rất chật vật.

Ngược lại jungkook vẫn nhàn nhã, nhìn nhìn yerim một cái rồi lấy khăn lau tóc cho cô.

yerim thở hổn hển, ngồi im hưởng thụ. Không biết nghĩ đến cái gì, cô lại đòi ăn kem.

jungkook nhìn về phía xa xa, thấy có hàng kem, nói yerim đợi còn mình thì đi một mình. 

yerim ngồi đây hơi suy nghĩ một chút, cô có cảm giác sẽ có chuyện.

Từ hôm qua cô thấy Jung eunha ở đây thì trong lòng cô đã có dự cảm này rồi.

yerim ngồi một lát, lại thấy jungkook vẫn chưa về, thân hình nhỏ bé nhích nhích về phía biển.

Cuối cùng cũng đến nơi.

yerim quyết định chơi thêm một lúc nữa. 

Nhưng vào lúc yerim chơi đến vui vẻ thì sau lưng một bóng người dần dần tiến về phía cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net