10. (H) What is happiness?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã được một thời gian kể từ khi Minghao ra trường và bắt đầu công việc của mình, một biên đạo nhảy ở một Studio có tiếng. Mặc dù lập nghiệp trong môi trường có số lượng Alpha chênh lệch hẳn so với quân số ít ỏi của Omega, xong Minghao luôn cảm thấy mình may mắn khi có rất nhiều người giúp đỡ. Chị Alpha chủ Studio là một người rất quan tâm tới cậu, hay hỏi thăm và thường tặng đồ ngọt mà chị tự làm, bảo là để cậu có thể nạp thật nhiều năng lượng, vì trông cặp chân đôi đũa của cậu làm chị thấy xót kinh khủng. Có lẽ chính vì vậy mà cho đến tận bây giờ Jun vẫn thường tỏ ra không thích bà chị kia một chút nào, mỗi lần đưa đón cậu về nhà đều không quên liếc người kia một cái, như muốn nói rằng đây là hiện vật, cấm sờ mỗi khi hai người ôm nhau chào tạm biệt.

Minghao ở trong môi trường như thế này làm anh vô cùng lo, vì cảm giác cứ xểnh ra là có người muốn hốt cậu đi luôn vậy. Đến tận giờ vẫn chưa cưới, chẳng qua cũng là để đợi hai đứa ổn định công việc và xong xuôi hết tất cả chuyện cá nhân của mình. Nhẩm ra, Minghao đã chuyển sang sống với anh được gần hai năm rồi, mọi thứ đã dần đi vào quỹ đạo. 

Và tất nhiên, rồi chuyện gì đến nó cũng phải đến thôi.

"Đừng liếm nữa mà... hức..."

Đây đã là kỳ phát tình lần thứ bao nhiêu ở bên cạnh anh, Minghao chắc cũng chẳng còn suy nghĩ gì đến việc đếm lại nữa. Cậu cong chân, xấu hổ đẩy đầu Jun ra khi cảm thấy có một vật mềm lướt qua miệng huyệt đang rỉ nước của mình. Tấm lưng trần trắng mịn của cậu đang dựa vào mặt bàn lạnh buốt, cảm giác đối nghịch hoàn toàn với cái nóng hầm hập đang hun cháy từng tế bào trong cơ thể, làm cậu cứ vặn vẹo mãi không thôi.

"Bẩn lắm, Jun, chỗ đó bẩn lắm" cậu nỉ non cất tiếng, không nhận thức được nổi giọng mình trở nên gợi cảm hơn như thế nào. Thế nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng nước nhóp nhép mỗi khi Jun liếm lộng lên hậu huyệt đói khát. Vật nhỏ của cậu ngẩng cao đầu, cũng nhanh chóng được anh chăm sóc, thi thoảng còn bóp nhẹ phần đỉnh khiến Minghao run rẩy.

"Bảo bối" Jun gọi nhỏ, trong tông giọng thấp thoáng sự thích thú khi nhìn bộ dạng phát tình của cậu "Chẳng phải em nói em khó chịu sao, em không muốn anh giúp à?". Vừa nói anh vừa trưng ra một bộ mặt cún con tội nghiệp, thế nhưng đôi môi bóng loáng nước của anh và bàn tay hư hỏng vẫn đang làm công việc của nó quả thật khiến Minghao nghi ngờ về cái sự thành thực của anh trong từ "giúp".

"Nhưng mà... nhưng mà.." cậu cắn ngón tay mình, một tay còn lại giữ lấy đầu anh, nhỏ giọng thừa nhận "Nó xấu hổ lắm." 

Jun nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của cậu thì phì cười, nhẹ nhàng hôn dọc phần đùi trong cũng dính nhớp nước, nổi hứng trêu chọc "Vậy mà ai đấy vừa nãy còn đứng trước cửa chờ anh, quần lót ướt đẫm đứng tự xử để anh hết cả hồn cơ đấy."

Minghao nghe anh hào hứng tả lại vẻ câu dẫn của cậu lúc ấy mà thẹn không thể huých cho anh một cú. Khuôn mặt cậu vốn đã đỏ như vang giờ lại càng thêm đỏ tợn, tưởng như vừa bị nhúng vào một nồi nước sôi. Nhưng trách cậu sao được khi âm thanh ẩm ướt của dục vọng vẫn cứ vang lên bên tai, chẳng cho cậu quay trở về làm một đứa trẻ ngây thơ được nữa. Cái lưỡi hư hỏng của Jun thôi càn quét bên ngoài, quyết định dấn thân vào khai phá huyệt động đang không ngừng há miệng vì đói khát.

"JUN...JUN.." Minghao nấc lên, gọi tên anh như thể vừa bị đẩy xuống một vũng nước sâu chới với. Cảm giác khi vật mềm kia tiến vào làm vách tường bên trong cậu lập tức phản ứng, liên tục co rút, và dịch nhờn cũng càng tiết ra nhiều, tưới đẫm lên cằm của Alpha. Vật nhỏ vì kích thích bên dưới và sự chăm sóc của anh, cũng không thể yên được, rỉ ra một ít dịch trắng đục. Làm tình vốn dĩ không phải một loại chuyện xa lạ đối với Omega như cậu, nhất là khi bây giờ cả hai đã về chung một nhà, chung chăn chung gối là lẽ thường tình. Thế nhưng để bảo chủ động với việc làm tình lại là một chuyện rất khác. 

Minghao chưa bao giờ dám thừa nhận rằng lên giường với Jun có thể khiến cậu thỏa mãn đến như thế nào, dù kể cả nếu cậu nói vậy thì cũng chẳng có vấn đề gì. Ngược lại, Jun lại muốn cậu hoàn toàn phóng đãng, thoải mái bộc lộ hết dục vọng của mình. Thứ nhất là để chắc rằng cậu luôn có cảm giác thoải mái, bởi Omega là những người có cơ thể nhạy cảm và yếu ớt trước những thương tổn mạnh khi ở trong kỳ phát tình, thứ hai là để anh còn đủ tư cách tự hào về kỹ thuật của bản thân anh. 

Rốt cục thì, tình dục vốn là chuyện của hai người chứ không phải một, không thể nào chỉ để một người mãn nguyện còn người kia nằm chỏng queo, nếu thế thì người ta lại gọi đấy là "giao phối" mất rồi.

Lưỡi mềm linh hoạt đảo lộn trong tràng bích nóng hổi như hấp, quét qua điểm mẫn cảm khiến Minghao run rẩy co chân lại, vô thức muốn che giấu đi nơi bí mật của mình. Thế nhưng Jun nào có cho cậu thực hiện được ý định đó, biết không thể để cậu "sướng" được chỉ bằng mấy động tác mèo vờn này, anh ngẩng đầu khỏi hạ thân cậu, rồi bất thình lình đút hai ngón tay vào huyệt động. Vì đã được cẩn thận bôi trơn từ trước nên cũng không mất thời gian để dễ dàng khuấy động vách thịt bên trong, khiến nó tham lam hút lấy ngón tay anh. Minghao giật mình, theo bản năng bấu chặt lấy vai Jun, chỉ có thể ư a vài tiếng không rõ nghĩa. Ngón tay thô ráp của Alpha linh hoạt chuyển động, tựa hồ như đã quá quen thuộc với địa phương này, hết tách ra rồi lại chà sát lên những nếp gấp, thành công làm tiểu Omega dưới thân nhũn ra như một trái đào chín rục, lại còn như được ngâm thêm một lần men làm rượu. Hương vani vốn ngọt ngào nay lại càng thêm quyến rũ, quện lấy khứu giác của Alpha, dẫn dắt người kia vào thứ mê cung không lối thoát.

Dây dưa mãi cho đến khi huyệt động đã không còn có thể ướt thêm được nữa, và Minghao đã bắn được một lần, Jun mới luyến tiếc mà rời đi. Anh hôn một cái lên chóp mũi cậu, gặm dần xuống ngực, rồi mút lấy một bên ngực sưng cứng như trái anh đào trên bánh kem, ngọt ngọt ngào ngào dụ dỗ cậu

"Bảo bối, anh có cái này muốn thử, có được không?"

Cùng lúc giải phóng thứ hương cà phê ấm nồng để người ta không thể không trầm mê. Có Omega nào lại có thể cưỡng lại Alpha của mình trong kỳ phát tình được, rõ ràng biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi, hóa ra bây giờ anh mới lộ rõ sự "lươn lẹo" của mình sao? Mà, có Alpha nào trên giường mà lại không có một chút vô sỉ cơ chứ, phương châm là không vô sỉ thì khó được ăn ngon, thế nên mấy cái râu ria khác, tốt nhất là quăng ra chuồng gà.

Minghao nghe chữ "thử" thì cũng hơi lo lắng, cậu vốn từ đầu đã bày tỏ với anh việc không thích thú lắm với những thứ "đồ chơi" hỗ trợ. Là một Omega, sử dụng những thứ đó thật sự đã đến phát nhàm. Nói thì nghe quá là dâm đãng đi, nhưng quả thật mấy thứ lạnh lẽo đó thấm tháp vào đâu với cự vật của Alpha. Minghao cảm nhận sự ngứa ngáy dưới tiểu huyệt mà không thể nào không nghĩ tới cảm giác khi Jun đẩy vật kia vào sâu bên trong mình, để nó đè nghiến lên khoái điểm và dày vò từng nếp thịt một. Nhưng thật ra cậu cũng có chút tò mò anh muốn làm gì, chỉ gật đầu, vâng một tiếng ngọt nị.

Jun nhận được sự đồng ý của cậu rồi thì hí hửng bế bổng người nằm dưới lên, để cậu quắp lấy hông mình, treo trên người như một con koala cỡ bự. Anh áp cậu vào mặt tường lạnh, làm Minghao không khỏi rùng mình một cái, thế rồi cố định người cậu một cách vô cùng cheo leo. Hai chân cậu gác lên bắp tay vững chắc của anh, quơ quẩy trong không trung, còn cậu thì vòng tay lên vội níu lấy cổ anh, sợ rằng không cẩn thận sẽ té ngã xuống sàn nhà. Trong đáy mắt Minghao ánh lên sự hoang mang, trước giờ cậu không quen với việc làm tình kiểu này một chút nào, cảm thấy nó quá chơi vơi. Jun thường bảo Minghao giống như một con mèo, thích có điểm tựa để bấu được móng vào, thế nên không có gì là lạ khi Minghao có chút hoảng hốt khi Jun chọn cho hai người tư thế này. Nhưng rồi mối lo nghĩ ấy của Minghao cũng không tồn tại được lâu, vật cứng ngắc giữa hai chân Jun không ngừng chọc vào mông cậu, làm cậu vô thức nuốt nước bọt một cái. Jun nhìn thấy biểu hiện của cậu thì phì cười, dịu dàng vươn lưỡi để cuốn Minghao vào một nụ hôn nóng bỏng, chỉ cần tiếng mút của mỗi lưỡi va chạm trong không khí cũng có khi đã đủ làm người ta tim đập chân run rồi. Hậu huyệt đóng mở liên hồi, chất dịch trong suốt rỉ ra không ngừng, chảy lem ra bờ mông, làm ướt cự vật nóng hổi của Alpha đang hừng hực ngay phía dưới. Minghao biết chuyện gì đang xảy ra dưới hạ thân mình, chỉ có thể xấu hổ áp sát vào lồng ngực người kia hơn.

"Minghao, anh vào nhé, bé cưng ướt hết cả rồi." Nói rồi anh luồn tay vào mái tóc nâu, gãi nhẹ như đang dỗ dành một bé mèo con. Minghao dụi mặt vào sâu hơn trong vòm ngực rộng, khe khẽ gật đầu để anh khó có thể nhìn thấy biểu cảm ngay lúc này của cậu.

Nhận được câu trả lời mong muốn, Jun một nhịp đẩy trọn vật lớn vào trong nơi ẩm ướt kia, gừ lên một cái khi nhanh chóng bị mút lấy, bao chặt quyến luyến không rời. Anh nhẹ nhàng đẩy hông lên, đỉnh cự vật vào sâu trong con đường nóng rực và ướt đẫm, cực kỳ thích thú khi người trong lòng ngửa đầu thở dốc, ngón chân co quắp lại vì luồng khoái cảm bất ngờ.

"Á, Junnie, em chết mất..." cậu la lớn khi anh liên tục nhấp hông, bắt đầu gia tăng tốc độ đâm rút. Cảm giác này sao lạ quá, Minghao thầm nghĩ, dù đầu óc cậu đã quá choáng ngợp để có thể tìm kiếm một lý do rồi. Cũng chưa phải chưa bao giờ làm, chưa bao giờ được sướng, thế mà sự chới với này đã khai phá nhiều cảm giác hơn những gì cậu có thể tưởng tượng. Sức nặng của cả thân thể bị nhấc lên rồi rơi xuống, dồn lên nơi giao hợp khiến cự vật không những vào được sâu hơn mà còn đè được một lực khủng khiếp lên điểm G. Cẳng chân thon dài gập ghềnh điều phối theo từng nhịp thúc, trên cổ chân còn lủng lẳng đeo một cái vòng bạc có gắn chuông, càng làm sắc xuân thêm bội phần đẹp đẽ. Cái lắc chân xinh xắn này là quà Jun tặng cho cậu khi cậu có công việc mới, anh nói rằng cổ chân nhỏ của cậu rất hợp để đeo nó, hơn nữa, còn khiến cho động tác chân khi nhảy của cậu trở nên vô cùng thu hút.

Địa phương lầy lội nhanh chóng bị dày vò đến xoắn xuýt cả vào, mỗi lần rút ra có thể cảm thấy bên trong đang cố ngậm lấy không cho tách rời. Omega phát tình, cơ thể theo bản năng quấn quýt lấy Alpha, chỉ chịu buông ra khi có được thứ mà nó muốn. Jun cọ mũi vào cổ cậu, hít hà cho đã hương thơm ngọt lịm đang đổ đầy vào phồi, cắn răng tăng tốc để cả hai cùng đạt đến cao trào. Tinh dịch nhanh chóng lấp đầy huyệt động, tràn cả ra ngoài, từ từ chảy len xuống. Minghao cảm giác được chất lỏng kia chảy ra, bỗng trong lòng trào dâng một cảm giác tiếc nuối khó tả. Cậu biết, tinh dịch không thể giữ lại được bởi hai người chưa đánh dấu nhau, cho dù bây giờ anh có thắt nút cậu đi chăng nữa thì khoang sinh sản cũng không mở ra để anh có thể bắn vào bên trong. Cũng chẳng phải lần đầu như thế, vậy tại sao lần này cậu lại tiếc? Rốt cục là cậu muốn điều gì?

Jun thấy cậu ngẩn ngơ thì chỉ đơn thuần nghĩ là em bé nhà mình bị làm đến ngốc, liền nhấc người cậu lên để đè sát vào tường, một tay vuốt ve vật nhỏ vừa bắn nên giờ cứ rũ ra, trông vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.

"Bảo bối mệt rồi à?" Anh cúi đầu gặm vành tai đỏ ửng của cậu, thì thầm "Mệt rồi thì anh tắm rửa cho nhé."

Minghao bị anh day day tai, hơi thở ấm áp phả vào khiến cậu thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt, ngọ nguậy trong cái ôm chặt cứng.

"Không, không mệt." Cậu lắc đầu, khóe mắt ngập nước lóng lánh phản chiếu thân ảnh người trước mặt, nũng nịu "Nhưng mỏi lắm, em muốn lên giường, em muốn có gối ôm."

Với bộ dạng lúc này, Jun không cảm thấy ngạc nhiên khi anh lại muốn đè cậu ra làm thêm hiệp nữa. Vốn dĩ Minghao rất ít khi làm nũng, ít khi đòi hỏi, thế nhưng một khi đã đòi hỏi thì luôn có cách khiến anh phải quỳ xuống để thực hiện mà không thể có lấy một lời thắc mắc. Và, Jun cũng biết rằng tư thế này quả là một tư thế đòi hỏi sự thử thách gân cốt cực độ, thế nên làm một lần có lẽ đã gọi là đủ trải nghiệm rồi.

Anh từ tốn đặt cậu lên giường, áp sát người xuống, để da thịt cọ quẹt tạo ra những thứ lửa dục nóng đến bức người. Hạ thân Minghao rối tinh rối mù, có cả dâm thủy, cả tinh dịch của cả anh lẫn cậu, ướt át dớp dính, đặc quánh mùi tin tức tố cả hai. Jun xoa nhè nhẹ lên bụng cậu, ngón tay vẽ vòng tròn, làm đầu óc còn ngẩn ngơ của cậu chợt như hiểu ra điều gì. 

Điều mà cậu muốn, điều mà bản năng Omega của cậu đòi hỏi.

Minghao sờ tay lên chiếc vòng cổ đen của mình, chiếc vòng cổ đã từng khiến cậu suy nghĩ mãi về tương lai của chính mình. Liệu cậu sẽ có được tình yêu đích thực hay không, hay chỉ là một con búp bê vô tri trong tay những kẻ xã hội đã định là có quyền hơn cậu? Minghao chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn khi Jun ngẩng lên nhìn cậu, trong đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng còn chứa đựng tình yêu, rất nhiều tình yêu.

"Cạch" chiếc vòng khóa bất thình lình mở ra trong con mắt ngỡ ngàng của Jun. Cùng lúc mùi hương vani như đã bị giam cầm bấy nhiêu lâu tản ra, thơm lừng như thể muốn nói rằng đây mới chính là vẻ đẹp thật sự của nó. Và trong khi não của Jun còn bị mùi hương kia làm cho đảo điên, Minghao đã nằm úp sấp người lại, vén đi chỗ tóc lòa xòa, lộ ra phần gáy trắng mịn mà bất cứ con thú nào cũng sẽ muốn được nếm thử một miếng.

"Lão công" Minghao nỉ non, giọng mang theo ý cười tinh nghịch như một đứa trẻ tìm ra thứ đồ chơi mong mỏi muốn mua bấy lâu, chẳng ngại ngần mà cầu xin để người kia đáp ứng

"Cho em đi"

"Em thực sự rất muốn."

Chỉ có kẻ ngốc mới không biết thứ mà cậu muốn là gì, và thật tuyệt, Jun lại vốn dĩ không phải một kẻ ngốc. Anh cầm lấy tính khí đã một lần nữa căng cứng đỏ lừ, miết lên miệng huyệt mấp máy vẫn còn đang nhả ra vài sợi tơ trắng.

"Em là thứ thuốc phiện gì vậy chứ" thái dương anh giật giật "Thật biết cách làm người ta phải phát điên mà."

Minghao không trả lời anh, chỉ bấu lấy cái gối bông, hơi nâng hông lên để quy đầu chạm trúng nơi đang không biết xấu hổ cầu hoan. Jun nuốt nước bọt, cắn môi, một nhịp đưa trọn cả chiều dài cự vật vào bên trong. Thịt huyệt một lần nữa lại điên cuồng cắn lấy, khi Jun chuyển động còn có thể cảm thấy từng sợi gân nổi lên ma sát với vách thành, khiến khoái cảm trào lên như một dòng nước vừa được khai nguồn. Minghao giật nảy, bật dậy khỏi cái gối, rên rỉ từng nhịp đứt quãng.

"Nóng quá...Thích quá..." đầu óc cậu giờ đây mờ mịt, chẳng còn ghi nhớ được điều gì ngoài nhiệt độ và nhịp chuyển động của vật to lớn đang khuẩy đảo cả cơ thể mình kia. Jun véo cái eo lắc lư trước mặt, thầm cảm thán tại sao bảo bối nhà mình lại có thể "đáng yêu" được đến thế. Da đầu anh tê rần, và tiếng gầm ngày càng trở nên trầm đục khi trước mặt là cảnh tượng vô cùng đốt mắt. Cặp mông trắng mềm như bánh bao bị anh nắn bóp, tách ra để nhìn cho rõ hơn lỗ nhỏ đang không ngừng phun nuốt cự vật của Alpha, màu đỏ rực rỡ của đóa hoa nở rộ nổi bật trên màu trắng thanh thuần, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ. Hết rút cả đoạn ra rồi lại đỉnh vào cả cây, cảm tưởng như âm thanh va chạm của hai quả cầu phía dưới với đùi trong ướt nhẹp càng khiến mùi hương của cả hai trở nên nồng đậm hơn trước. 

Jun nhìn xuống phần gáy trắng ngần lộ ra, đang tỏa ra mùi vani ngọt đến tận tâm can, không thể nào không nhớ tới lần đầu tiên hai người làm chuyện này với nhau. Lúc đó, nơi tầm mắt anh đặt tới hiện tại là chiếc vòng khóa đen im lìm và sự run rẩy lo sợ của Minghao vì anh có thể sẽ đánh dấu cậu. Còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, cậu đã sẵn sàng, đã nguyện trao cả linh hồn và thể xác này cho anh, khi dâng lên cho anh nơi vốn dĩ là yếu điểm của cuộc đời mình. 

Người ta hay nói rằng đánh dấu là thể hiện sự chiếm lĩnh của một Alpha đối với Omega, là thứ trói buộc kẻ phục tùng với kẻ được phục tùng. Nhưng Jun thì lại nghĩ khác, với anh, đánh dấu là việc gắn kết hai con người lại với nhau, để họ gắn bó và trở thành điểm tựa trong cuộc đời nhau mãi mãi, cùng nhau sẻ chia đắng cay ngọt bùi, cùng nhau nuôi dạy những đứa con....

Nghĩ đến những từ cuối, Jun vô thức mỉm cười, đặc biệt là khi quy đầu anh đang chạm tới cảnh cổng khép kín tận sâu bên trong cơ thể cậu, nơi thiêng liêng rồi sẽ nảy nở một hạt giống đỏ xinh đẹp. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, áp ngực mình lên tấm lưng trần của cậu, vươn lưỡi liếm láp nơi tuyến thể đang tỏa hương ngòn ngọt. Minghao bất chợt rùng mình vì cảm giác ẩm ướt phía trên nơi nhạy cảm của mình, rồi suýt chút nữa bật ra một tiếng kêu đầy xấu hổ khi răng nanh sắc lạnh của anh cạ lên da cổ mình. Phần da gần như không mấy khi được tiếp xúc với thế giới bên ngoài vô cùng mẫn cảm, đỏ ửng lên khi đầu răng nhọn đè lên. Thế rồi cũng chẳng còn phải đợi chờ nữa, Jun đã cắn lên tuyến thể của cậu, sâu đến rướm máu. Cùng lúc phía dưới thúc loạn, chỉ chờ cho cửa khoang sinh sản mở ra liền lập tức đổ đầy. Minghao bịt miệng mình lại, dù cơn cực khoái này khiến cậu không thể nói ra được điều gì có nghĩa được nữa. 

Mùi hương cà phê và hương vani quấn quýt vào nhau thành một khối đặc trong không khí, dần trở thành một mùi hương chung không thể nào nhận biết được đâu mới là của anh và đâu mới là của cậu. 

Thì ra đây chính là đánh dấu sao, là gắn kết trọn đời sao? 

Có người nói rằng nó là ngục tù, cũng có người gọi nó là phước lành. 

Còn với Minghao, có lẽ đời cậu chưa bao giờ được nếm trải một dư vị ngọt ngào như thế. 

Thật may mắn làm sao khi được tận hưởng điều đó với Alpha mà mình yêu. 

Vậy là, mong ước đã có thể trở thành sự thực. Minghao cứ ngỡ là mình đang mơ. Nhưng cũng làm sao mà mơ được, khi nút thắt ở dưới bắt đầu trướng lên, nong căng miệng huyệt để ngăn chặn tinh dịch trào ra ngoài.

Từng đợt từng đợt hạt giống của Alpha lấp đầy khoang sinh sản của cậu. Bản năng Omega giờ chỉ còn có thể nhớ được một điều duy nhất.

Anh đang bắn vào bên trong.

Sẽ có thai.

Sẽ có bảo bảo.

Và trái tim nóng hổi đang đập trong lồng ngực cậu, không thể nào thôi thổn thức vì vui sướng khi nghĩ tới viễn cảnh của tương lai.

Một gia đình nhỏ, có một người yêu thương cậu hết mực, có một đứa con.

Hạnh phúc là gì, Minghao đã từng tự hỏi.

Cậu cũng không biết người khác định nghĩa như thế nào.

Chỉ biết rằng, giờ đây, khi anh hôn cậu thật dịu dàng, hạnh phúc dường như đang trào dâng từ khắp ngả.

Không phải là một đích đến, mà là cả một chuyến hành trình.

Hạnh phúc chính là những khoảnh khắc để ta khắc khoải chờ mong như thế đấy. 


.

.

.

Cái chap này tốn chất xám ghê lun :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net