Nhật ký trông trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bình thường thì việc trông trẻ vốn rất ít khi đến tay Chan, vì các nhà có con nhỏ hay gửi ông bà trông hoặc nhờ nhà này nhà kia. Lý do thì có hai cái, một là Chan cũng khá bận rộn với công việc biên đạo của mình, hai là phụ huynh nhà nào cũng nghĩ là gửi trẻ con ở nhà cũng có trẻ nhỏ thì chúng nó sẽ đỡ cô đơn hơn. Chuyện này xuất phát từ một lần trông trẻ của chính cậu. Chan vẫn còn nhớ cái lần Myunghwa được gửi đến nhờ chăm hộ, con bé có một mình, hồi đấy lại còn bé tí, nên vừa thấy có con chuột ở góc bếp thập thò là là khóc bù lu bù loa lên dỗ mãi không chịu ngừng, chỉ đến khi ông anh Jihoon ghé chơi và bế theo Jihyun đến dỗ thì con bé mới chịu nín. Kỷ niệm đó ám ảnh đến mức mà tận bây giờ Myunghwa vẫn còn nhớ rất rõ kích thước của con chuột, mỗi lần đến nhà Chan nó sẽ nhìn cậu với biểu cảm kiểu tội nghiệp chú có mỗi cái bánh để góc tủ cũng bị chuột gặm mất. Chan thề, nếu ánh mắt đấy đến từ ông anh Jihoon hay Minghao thì cậu sẽ không có cảm giác bị tổn thương nặng nề đến vậy đâu. Thế nhưng chẳng hiểu cái việc bận bịu công chuyện của các vị phụ huynh như thế nào, hay đúng là do ý trời sắp đặt, ba ngày sau tối chủ nhật cuối tháng nhà của cậu biến thành cái nhà trẻ đúng nghĩa.

Buổi tối hôm đó, khi cậu vừa rửa bát xong, chuẩn bị bật Netflix lên chill cả tối thì bất thình lình chuông cửa reo. Ca ba gia đình Mingyu Wonwoo, Soonyoung Jihoon và Jun Minghao đều rồng rắn đứng trước cửa nhà cậu, nở những nụ cười không thể nào rạng rỡ hơn, mà Chan biết chắc chắn là do có chuyện cần nhờ vả.

"Các anh nói nhanh đi, đừng nhìn em cười kiểu đấy." Chan thở dài, đứng dựa lưng vào cửa khi thấy ông nào ông nấy đùn đẩy nhau mở lời trước. Cuối cùng thì Mingyu cũng phải thành thật kể câu chuyện cả ba gia đình không có cách nào khác ngoài đem bọn nhỏ đến nhờ Chan trông hộ ba ngày. Sau khi thỏa thuận, Soonyoung đồng ý cho Chan nghỉ không ba ngày có lương cộng thưởng, thành ra cũng không đến nỗi nào lắm. Quan trọng là, bọn trẻ con sẽ không đi học mà được nghỉ, nên nhiệm vụ của Chan là ở nhà và đừng để chúng nó gây ra thiệt hại nào về người và của thôi.

Chuyện thì nghe có vẻ đơn giản, và dù muốn hay không thì Chan cũng phải làm thôi. Vì cháu mình hết mà, đem đi nhờ giữ chỗ khác cũng lo. Cơ mà chuyện ông chú này sợ nhất chính là đám này ở với nhau. Giống như zombie, con nít đáng sợ nhất là khi chúng nó ở chung cả đám, một đứa thì còn ngoan chứ một nhúm thì kiểu gì chúng nó cũng có chuyện để nói và ý tưởng để chia sẻ. Ý tưởng thì nhiều lắm, từ đáng yêu đến điên rồ, và cái nào cũng có thể gây chấn động tinh thần nếu không đủ bản lĩnh hết.

Và ngày mới đã bắt đầu ở nhà Chan bằng một tiếng khóc ré như vậy đấy. Tiếng khóc ré tới đáng sợ ấy bắt nguồn từ đứa nhỏ nhất, Junho, em bé thơm mềm mà tối qua Soonwoo đòi ngủ chung nhưng chưa kịp leo lên giường đã bị Myunghwa đá một cú lăn từ phòng này qua phòng khác. Tối qua lúc kiểm tra tụi nhỏ hình như Chan còn thấy Soonwoo trùm chăn khóc rấm rứt. Nguyên do để Junho khóc thì cũng dễ hiểu thôi. Thằng bé vô cùng quấn Minghao, nó được đưa tới nhà Chan lúc đang còn ngủ lăn quay trên lưng bố Jun thì việc sáng dậy chả thấy ba nó đâu rồi ré là chuyện bình thường. Chan lúc này còn đang bận chuẩn bị bữa sáng cho cả đám nên hoảng lắm, cậu còn đang mang cái tạp dề màu hồng và tay thì cầm cái muỗng, trông luộm thuộm hết sức mà vẫn phải phi ra xem cháu mình có vấn đề gì. Lúc cậu còn loay hoay bế lên rồi ngọt giọng dỗ dành không sao đâu, chú Chan đây mà đừng khóc thì đã thấy có tiếng ngã cái rầm bên ngoài. Hóa ra là Myunghwa, nghe thấy em mình khóc chạy nhanh quá nên té, mà con bé cũng chả màng gì đến việc đầu nó u một cục, chỉ chực lao vào để kiểm tra Junho. Cũng may là Myunghwa đã có mặt kịp thời để dỗ dành đứa nhỏ và bảo nó tại sao ba Minghao không có mặt, Chan thấy tiếng khóc của Junho nhỏ dần thì cũng yên tâm, đành nhờ Myunghwa và Jihyun chăm nốt cho Junho để cậu còn hoàn thành cho xong bữa sáng. Lúc ra nhà bếp, Chan lại càng ngạc nhiên hơn khi ba đứa nhà Mingyu đã ngồi nghiêm chỉnh, Minwoo còn đang lục lọi trong tủ lạnh xem có trứng không để nó đi rán. Chan đã được nghe rằng nhà Mingyu Wonwoo dạy con kỷ luật thép lắm, bây giờ mới được tận mắt chứng kiến. Thôi thì mỗi đứa đỡ một chân một tay cũng nhàn hơn nhiều so với những đứa chỉ biết phá hoại, Chan vui và tự hào lắm, vì mấy đứa ngoan này là cháu của cậu hết.

"Lần sau con cứ đi từ từ, chạy nhanh quá té u đầu rồi nè." Chan nói với Myunghwa, sau khi đã ngồi xuống bàn và đảm bảo bát đứa nào cũng đã đầy ụ thức ăn để chúng nó bắt đầu với công cuộc đánh chén. Cậu sờ sờ vết bầm trên trán cô bé, lo lắng hỏi "Có đau lắm không con, tí chú bôi thuốc cho nhé."

Để đáp lại cậu, cô bé con liền nuốt cái ực rồi gật đầu vâng ạ một câu rất dễ thương, không mất nhiều thời gian để đút thêm một miếng xúc xích vào miệng. Chan nghiêng đầu nhìn đứa nào đứa nấy chuyên tâm ăn, hy vọng rằng ngày hôm nay cũng sẽ yên bình như vậy.

Cơ mà cậu có hơi mừng sớm, đúng là bọn trẻ con ba nhà thì rất ngoan, và chúng nó cũng biết điều, tuy nhiên đã ở với nhau thì chúng nó sẽ không thể chỉ ngồi yên được. Ngoại trừ Minwoo là đứa lớn nhất có việc cần làm nên đã vào phòng riêng thì mấy đứa nhỏ còn lại quyết định chơi đánh trận. Tất nhiên gọi là đánh trận cho oai chứ chỉ là chúng nó xây lâu đài bằng chăn gối mền và đập nhau bằng mấy cái gối ôm thôi. Myunghwa được phong là nhà vua, còn Jihyun là hoàng hậu, Junho không biết gì chỉ ngồi nghịch con gấu bông cũng được giao vai diễn là hoàng tử. Bên đối thủ thì là cặp sinh đôi Gunwoo và Jinwoo, cùng với Soonwoo, âm mưu lật đổ nhà vua đương nhiệm để độc chiếm thành. Kịch bản thì lâm ly bi đát máu chó hết sức, nào là dù Soonwoo là bên đối nghịch có ý định làm phản nhưng lại đem lòng yêu hoàng tử duy nhất của nhà vua. Rồi sau một hồi đánh nhau thì nhận ra Myunghwa và Gunwoo Jinwoo là chị em ruột thịt, do loạn lạc mà vô tình hiểu nhầm nhau. Jinwoo vì quá đau khổ nên uống thuốc độc, mà hết hạn nên chưa chết, chỉ có Gunwoo bị Myunghwa lỡ đâm trọng thương nên không qua khỏi. Bonus là giữa đoạn chúng nó còn hỏi chú Chan ơi độc hết hạn thì uống chết hay không chết, trời, chú mà biết chú chết liền á con. Đoạn cuối cùng thấy Myunghwa nắm tay Gunwoo khóc lóc như thể chúng ta đã sai rồi chúng ta không nên thù hận nhau mà khóe mắt Chan không khỏi giật giật. Rồi đúng là con gái của diễn viên sân khấu kịch hạng A đấy, đầu óc nghĩ plot twist còn hơn phim truyền hình buổi tối lúc 8 giờ. Đã thế, hai đứa lại còn diễn rất nhập tâm, ôm nhau quyến luyến như thật. Chan cũng mải theo dõi vở kịch kỳ lạ này mà không để ý máu giả chúng nó lấy từ cái gì. Đến đoạn kết cậu mới tỉnh ra, run rẩy hỏi

"Đấy, có phải là chai tương cà không thế?"

Nhìn thấy chai tương lấp ló dưới nách Gunwoo, Chan thực sự đã muốn xỉu ngang rồi chứ chả phải bình tĩnh ngồi hỏi nữa đâu. Nhận ra sự hoảng hốt trong ánh mắt và giọng nói của Chan, Myunghwa phải vội vàng thanh minh

"Chú yên tâm, bọn con không làm dây ra chăn gối đâu." Kèm theo đó là một nụ cười ba phần dễ thương bảy phần tự tin cho nó uy tín.

Tuy nhiên người tính không bằng tương cà tính, các cụ đã có câu, nói trước thì bước không qua. Myunghwa vừa dứt lời thì cũng là lúc cái lọ tương giở chứng phụt tương ra ngoài, số lượng mất kiểm soát khiến nó rơi cái choẹt xuống tấm chăn và cái gối trắng tinh phía dưới, đã thế, đống chăn gối này lại là hàng limited chỉ có thể giặt tay. Chan thấy hồn mình lìa khỏi xác ngay lập tức, bên tai chỉ nghe tiếng kêu rối rít á chú ơi đừng xỉu mà của bọn nhóc.

Các bạn tưởng vậy là hết sao, mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó đâu. Sau bữa tối, khi Chan nước mắt ngắn nước mắt dài đem chăn gối đi giặt thì chẳng hiểu sao nghe thấy bọn trẻ rú lên những âm thanh khủng khiếp.

"Có chuyện gì, có chuyện gì?" cậu sốt sắng lao ra. Tuy nhiên đập vào mắt cậu chẳng phải là vấn đề gì to tát cả, chỉ có Jihyun đang làm mặt quỷ còn cả đám thì rúm ró nép vào nhau, bấu chặt lấy ông anh Minwoo ngồi ở giữa. Mặt mày đứa nào đứa nấy khiếp hãi, Jihyun nhìn thấy Chan thì chỉ gãi đầu, xua xua tay, cười hì hì

"Con kể chuyện ma ý mà, chỉ là có đùa hơi quá trớn xíu."

Đương nhiên cái quá trớn xíu ấy của con bé sẽ không có vấn đề gì nếu như hàng xóm không sang đập cửa và hoài nghi nhìn cậu như thể cậu là tên tội phạm bắt cóc hành hạ trẻ em đang bị truy nã, mặc cho Chan giải thích gãy lưỡi tất cả chúng nó đều là cháu của cậu. Sau màn hù ma đấy thì Chan cấm tiệt bọn nhỏ làm mấy trò dọa nhau, thay vào đó cả lũ ngồi quây quầy chơi uno, chỉ có Junho bé là không biết chơi nên Soonwoo bế nó ra sofa ngồi xem tivi.

"Rồi sao con mở phim "Chiếc lá cuốn bay" vậy, phim này con không xem được đâu." Chan thắc mắc, sau khi nhìn thấy Soonwoo dừng lại ở kênh số mười, và nhạc phim đậm chất Thái lan vừa lúc nổi lên. Thằng nhóc không quay lại nhìn cậu, chỉ đáp

"Con thấy hay mà chú, tối nào con với bố Soonyoung cũng xem á."

Sau câu trả lời của cậu nhóc, mặt Chan ngay lập tức đanh lại. Cậu lắc đầu, thở dài thườn thượt, thầm cảm thán, rồi tương lai nước nhà sẽ đi về đâu đây, lạy chúa.

Nhưng rồi Soonwoo cũng chẳng thể xem được cái phim mà nó muốn vì Junho không thích, nó cuối cùng đành phải chuyển qua kênh hoạt hình đang chiếu "Công chúa Ori". Cái nhạc vang lên làm Junho bật cười khanh khách, và Soonwoo không nhịn được cúi xuống hôn nó một cái, để rồi bị Myunghwa, người còn đúng một lá bài quên cả việc phải uno, lao ra tí thì gõ đầu Soonwoo cái coong nếu như không nể tình có Jihyun đứng can.

Chan những tưởng việc phải đi giặt chăn gối dính sốt cà, thuyết phục hàng xóm cậu vô tội và ngăn không cho Myunghwa ăn thịt Soonwoo theo nghĩa đen đã là đau khổ lắm rồi, nào ngờ vẫn còn có một thứ khiến cậu thê thảm hơn nữa. Ấy là việc ngần này tuổi đầu vẫn bị mấy đứa cháu lít nhít cộng dồn cho bốc hết hai phần ba bộ bài trên bàn, và thua đau đớn vì có hai phần ba bộ bài mà còn không nhớ chức năng lá mở rộng thì làm ăn gì được nữa. Chan thật sự, muốn khóc quá đi thôiiiii.

***

Viết trong vỏn vẹn một tiếng rưỡi vì cảm thấy cần phải có thứ gì đó dễ thương để đáng pay tiêu cực ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net