Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm Fushiguro Megumi bị Gojo Satoru lâm thời giao nhiệm vụ đến một sơn trang trong rừng cây hẻo lánh, nói là nhiệm vụ cuối cùng trước khi trường học nghỉ đông, đối tượng là đặc cấp chú linh, Fushiguro Megumi tiêu diệt nó mất không ít sức, nhưng sau đó cậu bị vây ở thôn xóm, bởi đại tuyết phong sơn, không còn đường nào để đi.

Kỳ thật đối với chú thuật sư cũng không phải thật sự không thể quay về, chỉ là cư dân địa phương quá mức nhiệt tình giữ Fushiguro Megumi ở lại, cậu cũng muốn tu dưỡng một thời gian, nên tính toán dừng tại đây thêm mấy ngày. Trong sơn trang không có tín hiệu, điện thoại không gọi được, vì không để đồng bạn lo lắng, cậu sai Dạ đi truyền tin.

Tuyết rơi rất dày. Lúc còn ở Cao đẳng Chú thuật, cậu vẫn chưa gặp qua trận tuyết to như thế bao giờ.

Đầy trời tuyết rơi, toàn bộ khu vực đều bị tuyết bao trùm, tầm nhìn một mảnh trắng xoá, thuần tịnh đến mức không quá chân thật, ngẫu nhiên ánh mặt trời xuất hiện, chiếu lên nền tuyết chiết xạ ra ánh sáng nhạt, thật xinh đẹp. Nhưng hôm nay không có mặt trời, Fushiguro Megumi ngồi ở trong phòng, cảm thấy tuyết đọng sắp áp cong cành hoa anh đào trong đình viện.
Chủ nhà họ Kato, là một ông cụ cao tuổi hiền hòa, nhưng càng già càng dẻo dai, ông bưng tới một hồ rượu gạo tư tàng, ngồi xuống cạnh Fushiguro Megumi, rót một ly cho cậu, đưa đến trước mặt.

Fushiguro Megumi có chút do dự, chối từ một chút: “Kato tiên sinh, cháu không uống rượu.”

“À, thời tiết này là thích hợp nhất để uống một chén đấy, đừng khách khí, nhiều ít nếm một chút.”

Không nghĩ làm chủ nhà mất hứng, cậu cùng Kato tiên sinh đối ẩm, chỉ uống một ngụm nhỏ, rượu gạo lướt qua yết hầu, hương vị nùng thuần, mang theo một chút cảm giác chước liệt, tiến vào trong bụng, dạ dày giống như cũng bị rượu đốt đến hơi ấm áp.

Kato tiên sinh lúc này mới chú ý tới thiếu niên trước mặt đeo một cái vòng cổ, mặt dây hình xương đầu trâu tinh xảo, không lớn, có thể thấy được là tỉ mỉ chế tác, ông không nhịn được khen: “Mặt dây rất đẹp, rất đặc biệt.”

Fushiguro Megumi dừng một chút, ngay sau đó nắm lấy mặt trang sức kia như một phản xạ có điều kiện, sừng trâu rất nhọn, nhẹ nhàng đâm nhẹ lên làn da trên ngón tay, lại không cảm thấy đau đớn. Cậu nắm tay, nắm lấy một đoạn thời gian nhìn không tới, cách hoa văn trên xương đầu trâu, phảng phất có thể cảm nhận được độ ấm của người nọ. Cậu rũ đôi mắt, lông mi mảnh dài che khuất cảm xúc trong mắt, đáp lại: “Cảm ơn ông. Nó…… Là bùa hộ mệnh của cháu.”

Nó rất đặc biệt. Kỳ thật cũng không phải quá đặc biệt, Fushiguro Megumi biết, chẳng qua là bởi chủ nhân của nó mà có vẻ đặc biệt thôi.

Bùa hộ mệnh, Fushiguro Megumi cho nó một cái tên. Mỗi lần đánh nhau với chú linh, mỗi lần bản thân sắp có nguy hiểm, nó dường như cũng cảm ứng được, dùng thân hình nho nhỏ của mình bảo hộ Fushiguro Megumi, đó là chú lực thuộc về một người khác, cường đại đến mức không có bất kỳ chú linh nào ngăn cản được.
Kato tiên sinh cười cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện ra ý cười hòa ái, ông gật đầu, “Vậy phải giữ gìn thật kỹ nhé.”

“Lại nói tiếp, cái này làm ông nhớ tới hai năm trước nguyền vương, hình như gọi là Ryomen Sukuna, nghe nói hắn ngồi trên một đống xương đầu trâu. Nếu ông nhớ không lầm, hắn cũng bị các cháu tiêu diệt.” Kato vừa uống rượu vừa chậm rãi nói, ánh mắt dừng trên một con chim tước trong viện, “Trong biến cố Shibuya ấy, con trai ông cũng bị hắn giết hại, các cháu tiêu diệt hắn, coi như báo thù thay ông, lúc này đây, lại là cháu bảo hộ bọn ta.”

Con chim tước màu đen kia từ đầu cành đập cánh bay về phía mặt đất, chân đạp lên trên nền tuyết, lưu lại thâm thâm thiển thiển mấy cái dấu chân, không tìm được đồ ăn, tuyết lại quá lạnh, nó lại rất nhanh bay đi.

Fushiguro Megumi trong lòng có chút khó chịu, lại uống một ngụm rượu, trả lời Kato tiên sinh: “Đây là việc chúng cháu nên làm.”

Đây là việc chú thuật sư nên làm. Hẳn là bảo hộ người thường, hẳn là tiêu diệt làm ác chú linh, hẳn là thu liễm tình cảm của bản thân, bảo trì lý trí, thanh tỉnh, cứu vớt người khác.

Bọn họ lại hàn huyên một hồi lâu, Kato tiên sinh lúc rời đi có chút say, trong miệng lẩm bẩm nói phải về phòng nghỉ ngơi một chút. Fushiguro Megumi ngồi ở tại chỗ, gương mặt nóng lên, cậu không uống quá nhiều, không quá say, chỉ là ý thức không nghe lời mà bắt đầu phát tán, cậu rất ít khi nghĩ nhiều, nhưng lúc này lại làm cách nào cũng không khống chế được.

Cậu cảm thấy miệng vết thương của mình lại bắt đầu đau, trên tay, trên lưng, đã không có Ryomen Sukuna chiếm dụng thân thể của Itadori Yuuj ra tới chữa thương cho cậu, miệng vết thương vẫn luôn khôi phục rất chậm, thường thường sẽ đau một chút, lần này đặc biệt quá mức, thế nhưng làm ngực cậu cũng đau theo, đau rõ ràng như vậy.

Giết một người, liền thiếu một món nợ. Cậu nghĩ.

Ryomen Sukuna à. Ngươi rốt cuộc thiếu nợ bao nhiêu người vậy.

Ta tiêu diệt thêm một cái chú linh hại người, ta bảo hộ thêm một người, có thể hay không, thay ngươi trả thêm một món nợ.

Nguyền vương cũng sẽ có tình cảm sao. Fushiguro Megumi luôn suy nghĩ vấn đề này, từ sau cái ngày mà Ryomen Sukuna bẻ một cành hoa anh đào cho cậu. Nhưng cậu không nghĩ ra. Cành hoa anh đào kia bị cậu để trên đầu giường, cắm trong bình thủy tinh, đổi nước mỗi ngày, cho dù là nguyền vương không có ý tốt bẻ đưa cho mình, nhưng hoa là vô tội.

Ryomen Sukuna muốn từ trên người mình được đến cái gì, ảnh thuật? Thức thần? Vô luận là cái gì, nhất định là có sở đồ. Nhất định.

Cho nên Ryomen Sukuna sẽ ở lúc Fushiguro Megumi không chống đỡ được xuất hiện thay cậu thu phục Mahoraga, chữa thương cho cậu, lau khô vết máu.
Cho nên ở đêm khuya nào đó lôi kéo Fushiguro Megumi ngắm trăng dưới cây anh đào nở rộ. Ánh trăng mông lung, chiếu vào tán hoa hồng nhạt, chiếu vào trên hai người. Fushiguro Megumi cưỡng lại cơn buồn ngủ đề phòng suy tư muốn triệu hoán thức thần nào ra tới đối kháng hắn, tuy rằng cậu căn bản không đánh thắng Ryomen Sukuna được. “Đừng khẩn trương như vậy,” Ryomen Sukuna liếc mắt một cái nhìn ra tâm sự của cậu, không chút để ý nhìn màn trời xanh đen, nơi đó chỉ có một vòng bạch nguyệt sáng tỏ, “Chỉ muốn mời ngươi ngắm trăng thôi.”

Cho nên thừa dịp Itadori Yuuji ngủ, chạy ra uống rượu với cậu, kể chuyện xưa ngàn năm trước, một giây trước khi rời đi thực nhẹ thực nhẹ mà hôn cậu một chút, lưu lại Fushiguro Megumi đầy mặt kinh ngạc.
Rõ ràng là quan hệ đối địch, giữa hai người lại duy trì một chút cân bằng vi diệu, Fushiguro Megumi nghĩ có lẽ là bởi hắn đích xác rất yêu cầu đồ vật nào đó trên người của mình. Vậy là cũng vẫn luôn ở chung tường an không có việc gì. Nhưng mỗi người đều biết, Ryomen Sukuna là cái phiền toái lớn.

Nhưng mà phiền toái này thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của cậu, xâm chiếm thời gian của cậu, nói một ít lời không hiểu ra sao, đưa một ít đồ vật hiếm lạ cổ quái, thậm chí là một ít di thể tương đối thú vị của chú linh.

Tên khốn này thật là……

Fushiguro Megumi phát hiện mình rất khó hình dung Ryomen Sukuna.

Hắn là cái quái nhân.

Rất quái lạ…… Quái đến bản thân cũng nhịn không được động tâm.

Chú thuật sư cùng nguyền vương ở bên nhau, quá hoang đường, gọi là sỉ nhục cũng không quá mức. Nhưng Fushiguro Megumi giấu mọi người, cùng Ryomen Sukuna ở bên nhau. Đây là trong cuộc sống nhạt nhẽo mờ ảo gần hai mươi năm qua của cậu, duy nhất có thể nắm lấy một phủng ánh trăng.

Bọn họ ở một phút ly hợp trao nhau một nụ hôn triền miên, ở dưới ánh trăng vô biên tùy ý làm tình, ở dưới tán anh đào ngắm mưa hoa, ở vào đông nghe tuyết, ở đêm dài đốt đèn.

Không biết Ryomen Sukuna làm cái gì, Itadori Yuuji vẫn luôn không phát hiện dị thường, nhưng dù có phát hiện cũng không quan trọng, Fushiguro Megumi có đôi khi sẽ nghĩ như vậy, cùng lắm thì, không làm nữa.

Buổi tối ngày Itadori Yuuji nuốt ngón tay thứ 19, Ryomen Sukuna đem vòng cổ xương đầu trâu đưa cho Fushiguro Megumi, “Trong này có chú lực mà ta rót vào, khi em không thể chống đỡ công kích của đối phương, nó sẽ trợ giúp em. Khi ta không ở đây, nó sẽ bảo hộ em.”

“Cái gì mà không ở đây, ngươi cần phải ở.” Fushiguro Megumi khi đó liền có dự cảm không tốt lắm.

“Mang theo nó.”

“Không cần.” Cậu hơi giận, “Ngươi hiện tại liền ở đây, ta không cần đeo.”

Khi ngón tay thứ hai mươi bị nuốt vào, dựa theo kế hoạch vốn có tiến hành tiêu diệt Ryomen Sukuna. Fushiguro Megumi ngàn tính vạn tính, căn bản không nghĩ tới Ryomen Sukuna không hề đánh trả công kích của đồng bạn cậu. Ryomen Sukuna dẫm lên huyết ô đi từng bước gian nan đến trước mặt cậu, một chân bước ra một vết máu, nhếch miệng bật cười, khóe miệng chảy ra tất cả đều là máu, “Tiêu diệt ta đi, Fushiguro Megumi.”

Bị em tiêu diệt, ta không lỗ.

Nhiều vết thương như vậy, máu chảy không ngừng được, nhất định rất đau…… Fushiguro Megumi chỉ cảm thấy trái tim của mình bị một đao một đao xẻo, rất đau, nhưng đều không đau bằng Ryomen Sukuna. Cậu muốn chất vấn người trước mặt, vì sao không hoàn thủ! Vì sao……
Nhưng Fushiguro Megumi không thể thốt lên bất kỳ lời nào. Khuôn mặt Ryomen Sukuna dần dần trở nên mơ hồ trong mắt cậu, rõ ràng, lại mơ hồ, cách một tầng hơi nước ướt át, cậu sắp xem không rõ người này. Nhưng là cậu rất muốn nhìn rõ hắn.
“Đừng khóc a, Fushiguro Megumi……”

Đây là câu cuối cùng Ryomen Sukuna nói với cậu.

Fushiguro Megumi nguyên bản ích kỷ muốn lưu lại phủng ánh trăng kia, nhưng cậu phát hiện chính mình không lưu được bất kỳ thứ gì.

Ryomen Sukuna ngã xuống trước mặt cậu.
“Em trước kia luôn cảm thấy ta muốn từ trên người em được đến cái gì, kỳ thật ta không nghĩ muốn bất kỳ thứ gì. Nếu nhất định phải nói, đó là muốn được đến tình yêu của em. Ta hiện tại đã được đến, không còn gì hối hận.”

Ngủ một giấc tỉnh lại, làm một giấc mộng, bên ngoài mặt trời không biết khi nào xuất hiện. Fushiguro Megumi đầu choáng váng nặng nề đến mức hơi khó chịu, khóe mắt còn tàn lưu một chút ướt át, cậu đã môt thời gian không mơ thấy Ryomen Sukuna.
Khoác áo khoác, ra cửa dẫm tuyết đi.
Tuy có ánh mặt trời, nhưng chả làm được gì, vẫn rất lạnh, gió thổi qua, hiu quạnh đến lãnh, nhưng thật ra làm đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. Dưới chân là lớp dày tuyết đọng, dẫm lên, phát ra vài tiếng vang, lưu lại dấu chân rất sâu.

Cậu đứng dưới tán anh đào bị tuyết bao trùm, hoa của cây này không nở rộ như cây anh đào lúc cậu cùng Sukuna ngắm trăng. Nhưng tới mùa xuân sang năm, đều sẽ sum xuê giống nhau.

Không biết Sukuna có tuyết để ngắm hay không, không biết hắn còn có thể chiết cành hoa anh đào hay không, không biết hắn bên kia ánh trăng đẹp không.
Fushiguro Megumi cúi đầu nắm thật chặt xương đầu trâu, nhắm hai mắt, cầu nguyện nó có thể đem toàn bộ những ý tưởng này của mình nói cho Ryomen Sukuna.
A, còn có, ngươi nhớ rõ nói cho hắn, ta rất nhớ hắn.

Qua chốc lát mở mắt ra, hơi ẩm trong trong mắt rất nhanh biến mất. Fushiguro Megumi hiện giờ rất am hiểu che giấu cảm xúc của mình, lúc ở trường học, dù cho nhìn gương mặt của Itadori Yuuji, cậu cũng có thể bình tĩnh không hề nghĩ đến Ryomen Sukuna.

Thời gian cứ trôi qua theo lẽ thường. Cậu nhớ tới lúc trước xé xuống nhãn tên của Tadashi Okazaki đưa cho mẹ cậu ta, bà lúc ấy nói: thằng bé đã chết, cũng chỉ có tôi sẽ khổ sở.

Mà hiện tại, Ryomen Sukuna đã chết, sẽ hoài niệm, cũng chỉ có Fushiguro Megumi mà thôi.

Fushiguro Megumi không nghĩ hắn, không dám nhớ tới hắn.

“Fushiguro, em phải nhớ đến ta nhiều nhé.”
Vẫn là nhớ một chút đi, nếu không hắn sẽ tức giận. Nguyền vương tức giận sẽ là việc rất phiền toái.

Chờ tuyết ngừng, về lại trường học thôi. Cậu nghĩ.
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net