thirty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tình trạng sau đấy của hai đứa không hề cải thiện, chỉ có tệ hơn.

junhyeon thậm chí còn chưa xác định được rõ tấm lòng taerae, anh đã bắt đầu việc chặn đứng mọi nỗ lực tiếp cận từ nó.

lần gặp lại tiếp theo của cả hai diễn ra tận hơn một tháng sau, khi junhyeon vội vội vàng vàng chạy từ cổng trường sau giờ học lên bệnh viện trung tâm thành phố.

ba của taerae gặp tai nạn khi di chuyển từ nhà ra sân bay để đi công tác, bị chấn thương khá nặng ở vai. người dân đã giúp chuyển ba anh đi cấp cứu và chỉ tốn vài phút sau đó để taerae nhận được cuộc gọi từ phía bệnh viện. anh bỏ hẳn lớp học, bắt một chiếc taxi rồi chạy ngay lên viện.

rất may là tình trạng của chú kim không quá tệ, xương đòn bị gãy nhưng đã được xử lý kịp thời, phần đầu cũng chỉ xây xát nhẹ, nhiêu đó cũng đủ khiến taerae thở phào.

cho tới khi nhìn ba nằm ngủ im lìm trên giường bệnh, taerae mới nhận ra ba mình đã già đi thật rồi.

hai mắt anh long lanh ầng ậc nước, bàn tay cũng không nhịn được mà liên tục dụi mắt, lúc sau cả gương mặt đều đỏ ửng.

anh nhớ lại một ngày nào đó khi taerae còn tấm bé, anh cũng khóc nức nở trong vòng tay ba khi đứng trước di ảnh của mẹ vào một buổi mưa phùn. hai ba con buồn thật nhiều, chú kim cũng có một khoảng thời gian lơ là công việc vì nỗi đau mất đi người vợ trân quý trong một tai nạn tàn khốc.

taerae muốn biết mình đã vượt qua cơn sốc đó thế nào, rồi anh nhớ lại hơn nửa ngày trời núp trong phòng tắm để khóc một trận đã đời, cả cái cách anh bối rối dụi mắt và chỉ vào mặt ba mình, hù dọa nếu ba còn buồn nữa thì taerae sẽ bỏ nhà ra đi. nỗi đau của hai ba con cũng từ đó vơi dần đi, nhường chỗ cho những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cứ từ từ chậm rãi tiến vào cuộc đời theo dòng chảy của thời gian.

tính cách mạnh mẽ sẽ không cho phép taerae được đau buồn quá lâu, tìm ra cách để giải quyết chúng mới là điều mà anh luôn theo đuổi.

cứ thế, taerae đi đi về về từ bệnh viện đến trường để vừa chăm ba vừa tranh thủ học hành. mọi người trong xóm có đến thăm hai ba con, đem theo cả quà bánh lẫn trái cây rồi kể lại mấy câu chuyện hài gần đây. đầu tháng sáu là mùa mấy đứa nhóc cuối cấp đang tất bật ôn thi tuyển sinh, nên tụi nhỏ trong xóm ít khi thấy có mặt. dù vậy, mỗi khi đến, tụi nó luôn đi cùng nhau, tặng cho chú kim ít cái kẹo rồi cười đùa trong phòng bệnh, cũng tận dụng chút thời gian ít ỏi mà nói chuyện với nhau, bàn về những kế hoạch trong tương lai. từ một người đàn ông cao to với bộ dạng hung hãn, chú kim dường như trở thành một con gấu khổng lồ mà đứa nào trong xóm cũng quý, taerae vừa nghĩ lại mừng thay.

nhưng sức khỏe của anh thì lại không mấy ổn. việc đi lại như thế ngốn hàng đống tiền bạc lẫn thời gian và sức lực, anh cũng không thể tập trung hoàn toàn trên lớp học và bỏ hẳn vài giờ ôn bài trên thư viện như thông thường.

chăm sóc người bệnh mệt hơn taerae tưởng nhiều, nhất là khi chỉ có mỗi anh phải chạy vòng vòng để tìm bác sĩ, y tá, mua thuốc hay tìm chút nước làm ấm cổ họng. trên mặt taerae hiện rõ hai vết quầng thâm, má cũng bớt đi chút thịt, cả bờ môi hồng hào cũng khô khốc một phần.

mấy hôm không có ai, taerae hay thơ thẩn ngồi trong phòng. những lúc đó, anh lại nhớ về cái chạm mắt của mình với junhyeon mỗi lần nó đến thăm. trong số mấy đứa nhóc ở xóm, junhyeon là người thân với chú kim nhất, cũng là người chịu bỏ thời gian ra đến chăm ba giúp anh nhiều nhất.

anh không nói gì nhiều với nó, chỉ đơn giản là chỉ trỏ này kia để junhyeon làm giúp vì dù gì hai người thì vẫn đỡ hơn là một mình tự lo. nó cũng biết ý mà chẳng đề cập gì đến chuyện kia đương lúc taerae đang hết sức nhạy cảm vì sức khỏe của ba anh. nhưng mỗi lúc đầu trống rỗng, taerae tự nhiên lại cảm nhận được có ai đó nhìn mình chằm chằm. anh biết đó là junhyeon, nhưng không có tâm trạng để ý đến nó hay những gì liên quan nữa.

thế nhưng, junhyeon lại không tránh được việc tâm trí như bị thiêu đốt lúc thấy sung hanbin cầm giỏ trái cây bước vào phòng bệnh.

với junhyeon, sung hanbin và taerae có một mối quan hệ chẳng thể nào nhìn thấu được.

dù mọi người có thể thấy rõ ranh giới giữa bọn họ đến đâu, thì trong tâm trí junhyeon, nó chỉ vô hình như một hạt cát giữa lòng sa mạc.

cái cách taerae chẳng nề hà gì mà nhờ hanbin gọt táo cho ba anh, việc hai người cùng nhau mày mò cái ti vi cũ kỹ trong phòng bệnh, cả gương mặt trông thư thái hẳn đi của taerae khi anh thở phào đi khỏi phòng bệnh, để ba mình ở lại cho người bạn kia xem chừng.

nó đứng chết trân nhìn qua cửa kính phòng bệnh, thấy cả đôi mắt taerae mở to lúc anh chạm mắt với nó qua một lớp thủy tinh.

junhyeon là đứa mở cửa trước, đáng mừng thay cũng là đứa mở lời trước.

"anh taerae, có thể nào nói chuyện với em chút không?"













sau cái gật đầu của anh, cả hai đứa ngồi trên ghế đá ngoài công viên bệnh viện, hưởng thụ khí trời của buổi hoàng hôn. taerae cầm một lon nước cam, trong khi trên tay junhyeon là một hộp sữa bạc hà việt quất khoái khẩu như mọi ngày.

"người anh thích... là ai thế?"

junhyeon lí nhí hỏi, mắt khẽ liếc mái tóc rối tung của anh, lặng thầm chờ đợi một câu trả lời.

nhưng đáp lại sự tò mò của nó, taerae chẳng thể hiện rõ thái độ gì, chỉ rũ mắt, sau đó lại hít một hơi dài. nó lắng tai nghe, cũng không dám thở mạnh vì anh nói bé tí.

"chuyện anh thích ai thì có gì quan trọng hả junhyeon?" nói xong, anh quay sang nhìn nó, nhìn thật lâu.

"nếu người ta chẳng rõ ý tứ gì với anh, thì thích cũng có nghĩa lý gì đâu."

anh cất giọng đều đều như việc vừa nói ra chỉ là chuyện thường tình, thế nhưng khóe mắt đỏ ửng của taerae lại tố cáo chính nỗi thất vọng lẫn buồn bã của người lớn hơn. khi junhyeon nhìn vào đó, nó lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng của mình, tuy mờ mịt và bị nhòe đi bởi một màn nước, thân ảnh nó vẫn ở đó, chỉ một mình nó mà thôi.

vậy thì junhyeon, đã lần nào nó để taerae yên tâm nhìn thấy chính bản thân anh qua đôi mắt to tròn của mình chưa?

"anh taerae-"

"còn junhyeon..." anh gọi tên nó, ngắt lời junhyeon trước khi một câu nói nào đó được phát ra. đôi mắt anh vẫn long lanh, nhưng taerae không hề khóc, điều đó còn khiến nó buồn hơn.


"nếu junhyeon thích một người thì sẽ thế nào?"

"..."

"junhyeon có chở người ta đi đây đi đó không?"

"..."

"chăm họ bị ốm nữa."

"..."

"em có bóc tôm, gắp đồ ăn hay nướng thịt để người ta ăn no đã đời, còn mình thì đợi nhắc mãi mới chịu bỏ bụng vài miếng không?"


"taerae à-"

"ghét thật đấy!" anh uống một ngụm nước cam, sau đó lại nhìn ngẩng đầu nhìn xa xăm, "junhyeon lúc nào cũng gọi anh như thế, dù rõ rành rành là nhỏ hơn anh hẳn hai tuổi."

"em-"

 quên mất nhỉ?" taerae dường như chẳng cho nó quyền được phát biểu, vì giờ trong đầu anh cũng trống rỗng lắm rồi.

taerae chỉ biết ít nhất thì mình cũng phải nói gì đó, thay vì cứ mãi chờ đợi cho đến khi sợi dây liên kết của hai đứa ngày càng mục nát.

ngay lúc junhyeon còn đang lặng thinh vì bị cướp mất lời nói, taerae đã kịp thời quay sang nhìn nó, không chần chừ hôn phớt lên cánh môi còn vương chút sữa.

nhẹ nhàng như cánh hoa sượt lên da thịt, một làn gió thổi qua làn tóc hay chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt nước trong xanh.

taerae dứt ra ngay lập tức, anh cẩn thận quan sát nó, đủ thấy được đôi mắt đang mở to trừng trừng của junhyeon, cả đôi môi hé mở không giấu được sự thảng thốt.

"junhyeon này." anh khẽ gọi tên nó, đứa vẫn đang giữ nguyên trạng thái trên khuôn mặt và căng thẳng nhìn anh.

taerae nuốt một ngụm nước bọt, coi như làm lơ hương cam nhè nhẹ hòa quyện với mùi bạc hà tản ra trong không khí. trước mắt junhyeon, anh trông thật hiền lành dù trước đó lại bạo gan trao cho nó một nụ hôn mà junhyeon chưa bao giờ dám tưởng tượng.

"là vậy đó. anh sẽ hôn, nếu đó là người anh thích."

nhìn cái cách taerae từ từ nói ra những đều nó luôn hằng mộng tưởng, junhyeon sau cùng thì vẫn là một đứa nhóc mà thôi, nó vẫn đang ở độ tuổi ước mong nhiều, còn taerae thì đã trải qua điều này hai năm trước.

điều đó khiến anh mạnh mẽ hơn nó vài phần, dám nói những điều khiến junhyeon luôn giận mình vì hèn nhát. 

"vậy còn junhyeon? em có hôn, nếu đó là người em thích hay không?" taerae cúi đầu, mân mê bàn tay trắng nõn nà đã chai sạn vài phần, "anh sẽ thật sự hiểu lầm mất, nếu junhyeon cứ đối xử với anh thế này."

rồi taerae đứng dậy, cầm theo lon nước cam và xoa đầu nó, "hanbin có lẽ đã về rồi, anh phải đi thôi. à, ngày mốt là em thi nhỉ? junhyeon cố lên nhé, anh tin nhóc con của anh làm được mà."

rồi taerae cười dịu dàng nhìn nó, khiến junhyeon bỗng dưng ghét cay ghét đắng dáng vẻ bao dung của anh dù cho nó luôn là đứa mù mờ trong mọi chuyện.

taerae đi được vài bước thì quay lại, mái tóc anh vờn nhẹ trong gió, lon nước cam vừa vơi đi chút ít cũng được tay anh siết chặt.

"còn chuyện hồi nãy, coi như anh say nước cam nhé. nhưng yên tâm, anh vẫn sẽ chờ câu trả lời của junhyeon đó!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net