điều ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"kim taerae..anh đâu rồi"

"trả lời em đi.."

junhyeon thở khó khăn nhưng vẫn cố tìm anh. cậu thật sự đem cả mạng sống của mình chỉ để mong tìm được anh ấy. bỗng junhyeon thấy có tia sáng bất thường ở ổ cắm điện phía đằng kia.

linh cảm không lành cậu đi nhanh về phía cửa nhưng vẫn cố nhìn ngó xung quanh một lần nữa để mong rằng không còn ai ở đây. junhyeon rơi nước mắt, quay lưng đi bỗng cậu nghe thấy tiếng người nào đó.

"cứu...cứu với.."

junhyeon đi theo âm thanh mình nghe được thì thấy sau kệ sách, cô quản lý thư viện vẫn ở đấy. có vẻ cô bị ngạt và thở rất khó khăn vì làn khói dày đặc nên không thể thoát ra ngoài.

may sao lại gặp được junhyeon, cậu đỡ cô dậy rồi dìu cô từ từ đi ra ngoài. dự cảm không lành về tia sáng khi nãy cậu thấy cuối cùng cũng đến.

taerae ở phòng ngồi một góc nhìn ra cửa sổ. jeonghyeon về thấy anh liền hỏi thăm đã ăn gì chưa. thấy nét mặt không ổn của taerae, jeonghyeon bất ngờ.

"có chuyện gì sao"

"không đâu"

"này ăn với tớ"

"tớ không đói" - nói dứt câu thì bụng taerae lại không nghe lời mà kêu than.

"ăn đi"

taerae cũng chịu lại ăn cùng jeonghyeon. vừa gắp được đũa đầu tiên, jeonghyeon vội vội vàng vàng như muốn nói gì đó sau khi xem điện thoại.

"sao thế"

"thư..thư viện trường"

"cậu cậu xem đi"

"gì vậy...sao sao khói nhiều thế.."

taerae bỏ đũa xuống bàn sau khi thấy bài viết trên diễn đàn trường. quan trọng chuyện anh lo lắng chính là kum junhyeon. chẳng biết là còn ở thư viện hay không.

tim anh giờ như muốn nhảy ra ngoài vì vô vàn chuyện xảy ra từ sáng. jeonghyeon nhìn taerae nói.

"taerae..khi nãy junhyeon vừa gọi cho tớ"

"tớ bảo cậu ở thư viện khi sáng, nghe xong thì em ấy tắt máy không nói gì"

nghe jeonghyeon nói vậy, taerae vội chạy đến thư viện. đoạn đường đó sao giờ mà nặng nề sự lo lắng. đáng ra anh không nên nhắn với junhyeon câu đó. đáng ra anh nên nghĩ đến cảm xúc của junhyeon. đáng ra anh nên nghe junhyeon giải thích mọi chuyện...

tại sao bây giờ toàn là những điều đi cùng hai từ "đáng ra". liệu giờ có là quá muộn để lắng nghe lời nói từ phía bên kia không..

taerae không kìm được lòng mình, vừa đến nơi từ xa nhìn thư viện. một tiếng nổ lớn và khói dày đặc.

taerae mất hết sức sống, nước mắt không ngừng rơi. anh ngồi xuống đất, trái tim bây giờ còn đau hơn cả khi nãy. tại sao chỉ vì chút hiểu lầm nhỏ tí anh cũng chọn chạy trốn. sao lúc nào trong mối quan hệ này, anh cũng không bao giờ dám đối diện với junhyeon những khi khó khăn.

"junhyeon à..anh xin lỗi"

"junhyeon..kum junhyeon anh muốn gặp em.."

"junhyeon à điều ước của anh là bên cạnh junhyeon, hạnh phúc bên cạnh junhyeon.."

"anh muốn bên cạnh junhyeon mãi sau này nữa mà.."

"anh không trốn nữa junhyeon"

"junhyeon cũng đừng biến mất như vậy mà.."

"anh không trốn nữa.."

taerae khóc không ngưng nhìn về phía thư viện. nơi mà khi sáng đáng lẽ anh nên đến và hỏi rõ mọi chuyện với junhyeon. cớ sao lại chạy trốn..

"kim taerae ngốc thật đấy"

"j..junhyeon.."

"taerae hứa rồi đó"

"..."

"không trốn em nữa.."

junhyeon từ sau đi đến ôm lấy anh. khi nãy cậu đã cứu được người và còn biết là kim taerae mà cậu yêu nhất trên đời vẫn còn an toàn. bây giờ cậu lại còn được thấy anh ấy yêu mình rất nhiều và cũng đau vì mình nhiều lắm nên mới không kiểm soát được cảm xúc mà nói ra lời chia tay.

"giờ thì không sao rồi, em thương nhé"

"sao..sao lại vào đó chứ" - taerae giận dỗi lấy tay vỗ vào ngực cậu mấy cái mắng iu.

"nguy hiểm thì sao, junhyeon bị gì thì anh biết làm sao.."

taerae ôm junhyeon chặt thật chặt không để cậu buông. anh khóc nấc lên khi nhìn thấy junhyeon vẫn ổn, junhyeon vẫn ở đây. junhyeon vẫn là junhyeon, chỉ yêu mỗi mình anh.

vừa nãy khi junhyeon dìu cô ra khỏi cửa thoát hiểm của thư viện thì cũng là lúc ổ cắm điện cậu thấy có tia sáng khi nãy bị phát nổ do sự cố rò rỉ.

may mắn thay, nhờ có cậu mà cô thư viện được cứu và không gặp nguy hiểm. junhyeon chỉ thấy hơi ngạt nhưng cũng không sao nên giúp đưa cô lên xe cấp cứu đến bệnh viện.

cũng may sao chỉ là nổ ổ điện và đám cháy nhỏ chưa lay lan do đội cứu hỏa đến kịp thời. mọi người cũng đều đã sơ tán ra ngoài an toàn hết nên không ảnh hưởng nhiều.

junhyeon giúp mọi người xong xuôi hết thì jeonghyeon gọi điện bảo với cậu là taerae đã về kí túc xá. anh vừa biết tin trên diễn đàn thì lo lắng cậu còn ở thư viện nên vừa chạy đến đấy.

"mà em không sao đấy chứ"

"may quá còn gọi được cho em là anh an tâm đấy junhyeon"

"em không sao..à em thấy anh ấy rồi"

junhyeon tắt máy jeonghyeon khi vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ quen thuộc của mình đang ngồi bệt xuống đất khóc nấc cả lên.

cậu mừng rỡ chạy đến gần rồi lặng lẽ đứng đằng sau khóc nhìn anh. cậu vừa thương vừa giận anh nhưng bây giờ chỉ cần biết là anh ấy vẫn an toàn, và cậu vẫn còn cơ hội chăm sóc cho anh là junhyeon nhẹ lòng lắm rồi.

...

"anh biết chuyện rồi. xin lỗi junhyeon vì không nghe máy em gấp nhé"

"không sao đâu mà anh hanbin"

park hanbin trở về và nghe jeonghyeon kể lại toàn bộ câu chuyện hôm nay xảy ra ở trường. nhưng điều mà tất cả đều tò mò đó là không biết junhyeon đã chọc tức taerae chuyện gì mà khiến anh phải khóc nấc lên rồi lo lắng như thế.

*ting

"taerae ngày mai đến phòng nhạc cụ với em nhé"

"junhyeon có ổn thật không"

"em không sao mà, lúc kia chỉ ngạt khói một tí"

"nhưng mà hôm nay em đã cứu được người"

"lại còn giữ được người em yêu nữa"

"em giỏi chứ"

"junhyeon à.."

"em yêu anh bé của em"

"đừng nghĩ nhiều mà hứa với em là hôm nay ngủ thật say"

"junhyeon cũng ngủ ngon"

"anh cũng yêu junhyeon lắm"

"đúng rồi phải vậy mới là taerae đáng iu nè"

"mơ đẹp nha anh bé taerae"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net