Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn viên nhà vẫn vậy, vẫn to lớn lạ kỳ. Từ nơi đây cậu trở thành một thiếu gia và cũng là nơi cậu muốn về nhất lúc này...

Chú Lee hơi ngạc nhiên khi cậu về, dì Hwang thì vẫn vui vẻ như trước.

Cả nhà đều đang ở nhà, thấy Yoseob thì ai cũng ngớ ra một chút. Cậu cười cười lên tiếng:

- Sao con lâu không về mà cả nhà lại không chào đón gì vậy?

- Còn biết đường về cái nhà này sao?- appa cậu lên tiếng.

Cậu mỉm cười, bước đến, ôm lấy cổ appa:

- Appa à, con là con trai appa đó, sao appa lại nói nói nặng lời như vậy!

Cả umma, chị gái và appa cậu đều ngơ ngẩn không tin được điều đang diễn ra trước mắt. Đứa con hư hỏng này, 3 năm lấy chồng rồi thành không ra gì, đến nhà còn không thèm về, trong đầu chỉ có thằng Junhyung, sao hôm nay lại quay ngoắt như vậy?

Yoseob nhận thấy ánh mắt mọi người trong nhà, không hỏi tự đau lên trong lồng ngực... Những người thân yêu của cậu, cậu đã đối xử với họ ra sao để giờ họ kinh ngạc với thái độ của cậu như vậy...

Yoseob lấy ra một túi quà, cậu bày lên bàn:

- Appa umma, đây là nhân sâm rất tốt. An thần, dưỡng tâm nhé! Con đặt một người bạn thân mới có đó.

Rồi cậu quay sang chị gái Gna:

- Có cả của chị nữa nè, là mĩ phẩm loại 1 đấy. Loại này rất hiếm, em đảm bảo chị dùng xong sẽ nghiện luôn, không dùng được loại khác nữa.

Cả nhà nhìn cậu đến nỗi cằm có thể rớt xuống luôn. Umma cậu hắng giọng:

- Lại muốn nhờ vả cái gì? Umma nói trước umma không....

- Umma!- Yoseob ngắt lời- Cứ nhờ vả mới được về nhà sao? Đây là nhà con mà!

Appa cô như không tin nổi đây là đứa con trai ông chăm bẵm 20 mấy năm trời. Chị gái cậu lên tiếng:

- Em trai, em ổn chứ? Có chuyện gì sao?

Yoseob hít một hơi sâu, nhẹ giọng:

- Con muốn đi Thụy Điển một thời gian..

- Cái gì?- Cả ba như đồng loạt hét lên.

- Cả nhà nghe con nói đã, con chỉ muốn an tĩnh một thời gian. Nghe nói khí hậu bên đó rất tốt, cuộc sống cũng không tồi. Con muốn nghỉ ngơi một lát.

Umma Yoseob tưởng cậu đang trốn tránh, nhẹ giọng:

- Đời người không phải chỉ có một người đàn ông. Tìm một người yêu thương con đi, đừng vì nó mà hành hạ bản thân nữa.

Cậu mỉm cười:

- Mẹ à, con đã thông suốt rồi! Con cũng không còn trẻ con nữa. Sau chuyến đi Thụy Điển con sẽ đưa ra quyết định....

Cả nhà ai cũng nghĩ là cậu đã thông suốt , đã hiểu ra. Bố cậu hơi gằn giọng nhưng âm điệu đã dịu dàng hơn:

- Liệu mà quyết định đi. Cũng đã phí 5 năm tuổi xuân rồi!

Cậu mỉm cười mà trong lòng đắng ngắt. 5 năm qua cậu đã sống phí hoài, để giờ muốn làm lại cũng không được.

Cậu ở lại ăn cơm với cả nhà. Lần đầu tiên sau 5 năm cả nhà với sum vầy vui vẻ như thế. Và....cũng là lần cuối cùng.

End Chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net