Chap 5: (Cont)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu nhìn xem đây là quần áo gì? Metersbonwe? Semir? Hay là  Jeanswest? Hiện giờ ngay cả đống quần áo này có only mảnh tử tế cũng không có, cậu có thể bán được cái rắm tiền, đổ ra tặng người khác còn chả thèm”. HyunSeung đến đầu giường YoSeob, tay cầm quần áo cậu quay quay mấy vòng miệt thị.

“Seobie, anh nuôi cậu không phải mỗi tháng đều gửi cho cậu một lô quần áo sao? Tháng này lấy mớ đó đi bán đi!”. HyunA đang mặc trên người bộ quần áo Dior mùa hè mới nhất nói.

Tất nhiên bộ đồ mà HyunA mặc này chính là một trong 300 bộ giới hạn toàn thế giới mà YoSeob bán lại, HyunA là người cực kỳ yêu thích hàng xa xỉ, còn không quên nói ra những lời này làm câu cửa miệng: Phụ nữ cả đời cần có một hai bộ đồ xa xỉ. Yang YoSeob cao 1.68m, dáng người gần như hoàn hảo, chỉ hơi gầy một chút, mông hơi nhỏ một chút, HyunA, tuy là con gái nhưng mặc đồ ngoài của YoSeob trông rất phù hợp. G.Na còn thường xuyên trêu HyunA nói: Dù em không được tốt số như YoSeob nhưng có số mặc hàng hiệu của nó. Nhưng cũng vì HyunA mặc đồ ngoài nên G.Na chỉ có thể để mắt đến túi xách. HyunA và G.Na từng có lần vì cái LV mà cãi nhau không ngớt, YoSeob vì công bằng mà đưa ra ý kiến, làm ra quyết định, đưa giá cao thì được cái túi. Cuối cùng G.Na cứng rắn đưa ra 1000, HyunA cũng chỉ biết cắn răng cam chịu, kết quả người được lợi nhất vẫn là Seobie, vừa đúng lúc tháng đó cậu đủ tiền mua chiếc máy tính Apple mơước bấy lâu, nếu nói rằng Seobie coi ăn uống xếp thứ nhất, thì đồ high-tech chính là tình yêu thứ hai của cậu, quần áo hay túi xách gì đó thì cậu khác xa lòng nhiệt tình yêu thích của ba người chị em tốt kia.

Ba năm JunHyung gửi quần áo đến đều bị Seobie này xử lý nhanh gọn, đầu tiên là bán ở phòng mình, rồi bán đến ký túc xá, sau đó phần còn lại ếẩm nhất thì chụp ảnh đưa lên mạng bán hạ giá, cũng vì lẽ đó mà bạn học trong ký túc xá đều biết cậu, còn có một số cậu bạn đã trở thành khách hàng trung thành của cậu. Seobie lấy tiền kiếm được đến chợ đêm bán đồ hạ giá mua mấy đồ gán mác Metersbonwe, Semir, cho nên đến nay cậu vẫn mặc như học sinh trung học.

“Cậu quên anh nuôi tớ về rồi à, sao này sẽ không có quần áo gửi đến nữa đâu”. Seobie vô tình nói với HyunA.

“À, đúng rồi, tớ còn quên cái người đàn ông tuyệt vời dễ nhìn đó đã trở về, tớ bảo này YoSeob thân mến, cậu có bị té giếng không đó? Có người anh trai tốt trở về mà còn ngồi đây than trời rối rắm cái gì, trực tiếp xông đến đi. Còn nữa, đến bây giờ còn chưa giới thiệu cho chúng tớ làm quen với anh ấy là sao, sao cậu lại vong ân phụ nghĩa với chị em thế?”. HyunA vừa nãy mới còn đồng tình Seobie, giờ đây đã đá một phát bay cô nàng.

“Haizzz….”. YoSeob thở dài một hơi, không giải thích cũng thế, nổi khổ của tớ các cậu có thể hiểu được không? Các cậu không chung sống với anh ta suốt 3 năm trời thì làm sao các cậu có thể hiểu anh ta hơn tớ?

HyunSeung đột nhiên thấy chiếc hòm bên tay phải YoSeob, không nén nổi tò mò mở ra xem, không nhìn không biết, vừa mới thấy đã giật mình, “Seobie, cậu còn để lại nhiều bảo bối như thế? Chỗ này có rất nhiều thứ để bán đấy”. Rồi sau đó là một loạt tiếng gào rú, “Wooo, hiệp sỹ lợn số lượng có hạn trên thế giới, rất đáng yêu nha, Seobie, cậu biết tớ yêu nhất món này không, nhất định phải bán cho tớ”. (Bạn hiệp sỹ lợn yêu quý của mình đã xuất hiện :v )

YoSeob định cướp lại chiếc hòm nhưng lại bị G.Na cướp được trước, “Trời ạ, nhìn xem đây là cái gì, đôi hoa tai Midnight này, YoSeob, sao chưa nhìn thấy em đeo bao giờ ?”. G.Na bị đôi bông tai hớp mất hồn, cứ thế chiếc hòm bị HyunA cướp đi rồi cũng không biết.

Dù sao HyunA cũng đã gặp qua không ít hàng xa xỉ, phản ứng không hoàng tráng như vậy, chỉ thấy khuôn mắt thay đổi sau khi nhòm vào trong hòm xong.

“Tớ nói rõ với các cậu này, mấy thứ này không thể bán được, nếu có thể bán được tớ đã bán từ lâu rồi, tất cả cái này đều là quà sinh nhật anh nuôi tặng tớ, từ sinh nhật năm 13 tuổi đến giờ, năm nào cũng tặng một món quà, đưa xong còn nói thêm một câu : Nếu em dám đánh mất quà anh tặng, em nhất định phải chết”. YoSeob nói xong không khỏi nhớ đến thời con nít bi thảm của mình.

“Haizzz, Seobie, xem ra cậu cũng có nỗi khổ riêng, thôi vậy, chúng tớ sẽ không bòn rút mấy cái này của cậu nữa”. HyunSeung bày ra vẻ mặt hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của YoSeob.

G.Na và HyunA còn thấy lưu luyến không rời, hận không thể ăn ngay được nó.

YoSeob an ủi hai người bạn, “Chờ một ngày kia tớ – Yang YoSeob chính thức thoạt khỏi móng vuốt của tên anh trai xấu xa kia, tớ nhất định tặng nhóm mình những thứ này”.

Hai người kia yên lặng gật đầu, trong lòng lại nghĩa lúc nào thoát khỏi còn chưa biết, bây giờ ngồi nói mạnh miệng chỉ là cái rắm.

Hôm nay, YoSeob vẫn không làm làm gì xoay xở, đi lang thang dưới bóng cây trường, đột nhiên một bàn tay đập vào vai cô, “Seobie, đúng là em rồi, thời gian gần đây có cuộc thi quan trọng cho nên anh phải vội vàng ôn thi, không đến tìm em được, em không tức giận chứ?”.

Seobie chỉ nghe giọng đã biết người đang nói là ai, người này không phải là anh chàng Yoon Doo Joon – người mà cậu trốn còn không kịp hay sao, trời ạ,  sao lại vô phúc đụng phải hắn thế này, vất vả lắm tai mới được yên tĩnh vài ngày mà, “Tôi không có tức giận gì, anh đến tìm tôi, tôi mới túc giận đấy”.

“Seobie, đã lâu như vậy em vẫn không thể chấp nhận anh!”. Anh chàng nhụt chí nói.

YoSeob nghĩ tôi chấp nhận anh mới là kì lạ đấy, anh ta mà hát thì không ai bằng, nhìn nghiêng còn giống anh nuôi mình nữa chứ, khiến cho tôi ở trước mặt mọi người ngồi như sư tử cái nôn mửa đến lần thứ N, đây đúng là sở trường ca hát của anh. Nói anh học tập cũng được, nhưng chung quy lại chỉ thấy như người thiểu năng đọc sách, trừ khi đầu năm nay anh thông minh hơn, nếu không YoSeob tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh.

“Yoon Doo Joon, hiện giờ tôi chính thức nói cho anh biết, tôi đây không thể chấp nhận anh, kỳ hạn là mãi mãi”. Ngữ khí YoSeob trước kia chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

“YoSeob, anh cũng chính thức nói cho em, tiếp nhận anh hay không là chuyện của em, nhưng theo đuổi hay không lại là chuyện của anh, em muốn nhúng tay vào cũng không được”. Doo Joon làm dáng vẻ nghiêm nghị.

YoSeob biết cái anh chàng này khó chơi, nhưng không nghĩ lại khó khăn đến như vậy, khó có biện pháp ngăn chặn, “Doo Joon này, hai chúng ta thật sự không hợp đâu, anh xem đi, trường học đầy nữ sinh trẻ đẹp triển vọng đáng để nắm bắt hơn nhiều, anh không nên lãng phí tuổi thanh xuân vì một người không thích hợp như tôi”.

“Không còn cách nào khác, anh vốn là thế, anh đã thích em, anh sẽ không bao giờ buông tha”.Doo Joon không để ý đến lời nói YoSeob.

“Anh rốt cuộc thích cái gì, tôi thay đổi không được sao?”. Seobie rơi nước mắt nói.

Mặt Doo Joon lập tức biến thành một chữ Đại to tướng.

“Đúng rồi, Seobie, nghe nói gần đây em rất khó khăn, vừa hay cũng đến sáu giờ tối rồi, anh mời em ăn tối nhé!”. Doo Joon nói sang chuyện khác, còn mỉm cười thành ý.

“Không cần, gần đây tôi tuyệt thực”.YoSeob ăn cơm ai mời cũng được nhưng không bao giờ ăn cơm hắn ta mời, bằng không thà nhịn đói còn hơi, “Tôi muốn về ký túc xá, anh không cần đi theo”.

Seobie nói xong chạy về hướng ký túc xá, Doo Joon ở sau bắt được hai tay cậu, nói một câu, «Không đi ăn cũng được, anh sẽ chờ em ở dưới ký túc xá nhé».

YoSeob gạt tay anh ta, hung dữ trừng mắt nói câu, «Bệnh thần kinh». Sau đó bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net