26. Công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn vác ra hai cái vali lớn từ tận Bắc Kinh tới Thượng Hải giao tận tay cho Trung Uý Cung. Lúc nhận, mặt Cung Tuấn cứ ngơ ngác ngỡ ngàng rồi suýt bật ngửa, cuối cùng cậu chọn ôm Triết Hạn rồi cắn lên vành tai anh một cái.

"Của mẹ đó, còn thương em hơn cả anh. Thịt cua sốt me anh thích cũng bắt mang đi hết chẳng để lại hộp nào." - Trương Triết Hạn nói bằng giọng dinh dính, nghe rõ là làm nũng, chẳng có chút hờn dỗi nào.

Cung Tuấn phì cười, vuốt ve sườn mặt anh mấy cái. - "Ăn đồ ăn của mẹ rồi, phải chăm sóc con trai mẹ cho tốt. Là ý này đúng không?"

Trương Triết Hạn thầm nghĩ con cún nhà anh thật ra rất thông minh, còn rất biết nói ngọt. Nhưng mà anh chịu nằm dưới rồi, không thể ở dưới kèo tâm lí nữa. Triết Hạn hếch cằm. - "Chăm sóc thế nào? Đêm qua đau hết cả eo, bắt đền em."

Cung Tuấn nắn eo anh, cúi xuống sát bên mặt anh. - "Còn nửa ngày, muốn đi đâu, em đưa anh đi?"

Trương Triết Hạn thì thầm một nơi. Mỗi lần ở cạnh Cung Tuấn anh đều cảm thấy rất bình yên, còn rất vui vẻ. Có những lúc không cần đi bất cứ đâu hẹn hò như hồi còn trẻ, yêu đương của đàn ông ngoài ba mươi không còn mộng mơ thế nữa.

Trương Triết Hạn tự nhận thấy mình không phải kẻ mộng mơ, là kẻ thực tế đôi khi thích lãng mạn thì đúng hơn.

Thế nên anh bảo Cung Tuấn dẫn mình đến bệnh viện Thượng Hải một chuyến. Sau đó thì đến quân donh của cậu.

"Anh đến vì công việc à?" - Cung Tuấn ở một bên ghế, trầm giọng diễn kịch. - "Đến thăm em chỉ là phụ thôi à?"

Trương Triết Hạn liếc xéo cậu, đuôi mắt còn không ngừng chửi thầm con cún ngốc nghếch thích ăn giấm này. - "Đến vì công việc, không ngờ còn bị... đến suýt quên mất." - Gã cũng giả vờ thở dài một hơi.

"Thật đấy, lần sau em sẽ không thế nữa. Dù sao người ta cũng yêu công việc chứ đâu có yêu em." - Cung Tuấn nhìn gương chiếu hậu, yết hầu rõ ràng trượt lên xuống, khoé miệng thì cố kìm để không bật cười trước.

Trương Triết Hạn thì khá hơn, gã vén vành tóc ra sau tai, nghiêng góc mặt xinh đẹp quyến rũ nhất của mình, nhoài người sang bên Cung Tuấn. - "Người yêu công việc đấy. Bây giờ mới biết thì muộn rồi nha."

Bây giờ thì chẳng ai còn nhịn được, cả hai bật cười. Không khí cứ ngọt ngào quấn lấy nhau.

Trương Triết Hạn quả thật có mang công việc đến. Đề án từ đầu năm của Triết Hạn đến giữa năm đã được thông qua, bây giờ anh chính là người đứng đầu dự án liên kết bệnh viện lưu động đến các nơi khó khăn.

Dự án này lúc đầu quy mô rất nhỏ, các mạnh thường quân của các công ty lớn lúc đầu cảm thấy không nhận được lợi ích gì từ việc này nên từ chối. Đến khi Triết Hạn tự tay mình xây một đội lưu động liên kết làm ra ngô ra khoai, người dân cũng bắt đầu truyền tai nhau về đội ngũ bác sĩ lưu động đến tận từng vùng khó khăn, thì các công ty mới nhảy vào.

Đúng như dự kiến của Triết Hạn, dự án này ngày càng lớn thì vấn đề phát sinh sẽ ngày càng nhiều. Anh chia sẻ điều này với một vài người có chuyên môn, tự mình chỉ đảm nhận phần móc nối với bác sĩ ở bệnh viện các thành phố khác.

Hôm nay anh chọn Thượng Hải, nơi có Cung Tuấn đang thực thi quân lệnh ở đây.

"Triết Hạn!" - Viện trưởng bệnh viện Thượng Hải vừa gọi vừa tiến đến, trên miệng người đàn ông ngoài năm mươi chỉ có nụ cười vui vẻ.

"Ngài Uông, lâu rồi không gặp. Tôi lại tới làm phiền ngài đây." - Trương Triết Hạn bắt tay lễ phép, chào hỏi viện trưởng tóc đã muối tiêu này.

"Gì mà phiền phức. Thằng Đông nhà tôi có gây rắc rối gì cho cậu bên đó không? Kinh nghiệm nó còn ít, cậu cứ thẳng thắn." - Viện trưởng Uông chỉ có một cậu con trai duy nhất, nhưng cậu ta không muốn dính líu đến bố mình, cứ thích một thân một mình chạy tới Bắc Kinh làm bác sĩ nội trú.

Năm đầu tiên Trương Triết Hạn chỉ nghe nói cậu ta rất nóng tính, làm bác sĩ mà nóng tính thì coi như xong. Thế nên gã trực tiếp túm cổ cậu ta ra ngoài dạy cho một bài học. Từ đó tính nết và con đường bác sĩ của cậu ta đi cẩn thận hơn hẳn. Mỗi lần thấy Triết Hạn sẽ cúi đầu chào, về ăn tết cũng sẽ gửi cho anh một gói quà lớn.

"Cũng không có gì đâu, tiểu Đông là bác sĩ tốt, cậu ấy thông minh và nhạy bén, chỉ cần cẩn thận một chút." - Trương Triết Hạn nói lời hay, viện trưởng Uông cũng gật gù vẻ đã biết.

Cả hai bên bàn chuyện hơn một tiếng, Cung Tuấn ở một bên chờ anh cũng hơn một tiếng. Trương Triết Hạn ra ngoài, thấy cái dáng cao lớn mặc thường phục đang ở ngoài nghe điện thoại.

Lưng Cung Tuấn rất rộng, đường nét xương cơ đẹp đẽ giấu sau lớp áo thun đen chạy xuống cạp quần jeans. Gã mới nhìn một lát, cảm giác muốn ôm lấy cậu ấy đã chiếm toàn bộ tâm trí.

Triết Hạn chạy ra, vừa thay từ ôm thành vỗ vai, Cung Tuấn có hơi giật mình nheo nheo mày. Thấy gã chạy tới thì vội vã "vâng, tôi biết rồi" xong cúp máy luôn.

"Gọi điện cho em nào mà chột dạ cúp máy luôn thế?" - Trương Triết Hạn ghẹo.

Cung Tuấn mỉm cười bất đắc dĩ, suýt nữa thì hôn nhũn con mèo miệng mồm lanh lợi này. - "Còn có ai chiếm được vị trí của anh nữa đây."

Triết Hạn nhún vai đi đằng trước. - "Biết đâu được, công việc chẳng hạn."

Cung Tuấn nghe đến câu này thì khựng lại giây lát. Cậu tự nhiên thấy lòng mình hơi nặng, liếc nhìn gương mặt cười cười trêu ghẹo của người yêu đằng trước.

"Thằng bé khi ấy đã tự trách nhiều lắm." - Tiếng dì Mạn còn than thở bên tai.

Trương Triết Hạn ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Cung Tuấn. - "Đi thôi, đi xem mặt người tình của em nào."

"Triết Hạn." - Cung Tuấn khẽ gọi, giữ tay anh lại trong giây lát.

Trương Triết Hạn nghe tiếng này không hiểu sao thấy hơi xót. Miệng anh chua chua vị như giấm, sau đó là đến vị của kẹo đường cháy khét, rất đắng. Anh không nhìn Cung Tuấn, chỉ liếc qua cậu một cái rồi rút tay về.

Cung Tuấn nhìn anh, chân thành và nghiêm túc. Cậu ôm lấy mặt anh ngay trước cửa bệnh viện, nói chậm rãi từng câu. - "Em ở đây, trước đây em làm một quân nhân, bây giờ em làm bạn trai của anh, sau này sẽ làm chồng anh. Em sẽ luôn ở đây."

Trương Triết Hạn nhìn cậu, lòng anh nghe thấy tiếng cào "xột xoạt" của con cún ngốc nào đó, cái mũi ướt của nó cọ vào lòng anh mềm nhũn.

Nếu như ở một thời điểm khác, nếu như có người nói với anh câu này, hẳn hốc mắt anh sẽ đỏ ửng rồi sà vào lòng người ta ngay đấy. Nhưng nói muộn mấy năm, Trương Triết Hạn cũng vượt qua được rồi.

Trước khi quen Cung Tuấn, tự bản thân anh đã gói ghém tất cả đau đớn và hối hận, buồn tủi và yếu mềm, vất chúng xuống dòng sông sâu nhất rồi. Chỉ là, thay vì cảm thấy được an ủi, Triết Hạn thấy mình giống như được Cung Tuấn bế bổng lên, khiến anh tự do mà điên cuồng.

Cảm giác giống như là chiều chuộng.

"Ai nói em sẽ được làm chồng anh nào?" - Trương Triết Hạn cốc lên đầu Cung Tuần một cái, cười cười bỏ đi trước.

Cung Tuấn nhìn theo đôi vai nhỏ của anh, cái chân nhanh nhẹn đã từng chạy dài khắp sân bóng, nhìn theo cả mái tóc dài đã từng là đầu đinh ba phân...

Nếu như gặp nhau sớm hơn chút, hẳn Cung Tuấn sẽ được thấy tất cả điều đẹp đẽ tuyệt vời thời niên thiếu của anh. Cậu có thể là thằng nhóc kém anh vài tuổi lẽo đẽo đi đằng sau, cùng Trương Triết Hạn rong chơi khắp các ngõ ngách đường phố Thượng Hải.

Cậu có thể là em khoá dưới thi thoảng sẽ giấu đầu lòi đuôi ngắm nhìn anh chơi bóng từ trên khán đài. Hoặc có khi cậu sẽ giống như mấy em gái hâm mộ, lóng ngóng cùng tay cùng chân đưa nước cho anh.

Cậu sẽ thấy Trương Triết Hạn toàn thân toát ra vẻ điên cuồng hoang dại, mái tóc ngắn ba phân và nụ cười rực rỡ như nắng. Đương nhiên, cậu cũng sẽ có mặt ở đó khi Trương Triết Hạn ngã trên sân bóng, sẽ ở đó khi anh cần ai đó ôm lấy để giấu đi những giọt nước mắt của mình.

Triết Hạn của cậu sẽ không bao giờ xuất hiện thật nhỏ bé qua lời kể của người khác, mà sẽ là bé mèo mà Cung Tuấn cậu ấp ôm trong lòng mỗi khi chiều về. Vuốt lông mèo cho anh, chiều chuộng anh, yêu thương anh.

Cung Tuấn bỏ lỡ một thanh xuân có Trương Triết Hạn, cậu sẽ không bỏ lỡ anh ở tương lai. Hiện tại, Trương Triết Hạn ở bên cậu, cũng chỉ có thể ở bên cậu thôi.

"Hạn Hạn, chờ em với." - Cung Tuấn gọi tên anh rồi đuổi theo.

Trương Triết Hạn bước dài trong nắng, mái tóc xoăn bị tuột dây mà xoã tung, gió khiến anh trở nên mềm mại. Những lọn tóc bám sát lấy sườn mặt nhỏ bé của anh, ve vuốt trên những sợi lông mi và sống mũi cao thẳng. Trương Triết Hạn mỉm cười quay lại.

Trong khoảnh khắc, Cung Tuấn chỉ muốn quỳ một chân xuống, hôn lên ngón tay đang đeo chiếc nhẫn bàng bạc kia. Nói một câu hứa hẹn cả đời.

"Đừng buông tay em, em không để anh làm được đâu." - Cung Tuấn nói.

Lần này Trương Triết Hạn cười lớn hơn. Anh nhéo eo con cún ngốc nhà mình, khẽ mắng. - "Lại nói lời sến rện gì đó đồ ngốc."

"Sến rện? Đây mới là sến rện nè." - Cung Tuấn mở cửa xe, chờ cho Triết Hạn lên xe thì cậu lấy dây buộc tóc giúp anh. Những ngón tay mò mẫm sau da đầu làm Triết Hạn tê dại, anh rùng mình vì kích thích quá tự nhiên.

Cung Tuấn xoắn vòng dây cuối cùng, kéo sát Triết Hạn lại hôn anh một cái. - "Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net