Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


06.

Cơm trưa là Thượng Hiểu Vũ mua giúp Cố Trì Quân, đựng trong hộp cơm phần thưởng ở hội thao phát tặng. Gồm một món ăn phủ lên cơm, vì là dùng phần thưởng do chính mình nhận được nên Cố Trì Quân cảm thấy ăn ngon hơn hẳn.

Giữa trưa cậu nghỉ trưa ngay tại lớp học, nhìn sang chỗ của Từ Tư đã trống không, xem ra hắn đã về nhà rồi, trong lòng Cố Trì Quân trầm mặc thở dài một hơi. Học cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, cậu bị thương cũng không hề nói một câu hỏi thăm, còn làm mặt lạnh với cậu. Vốn dĩ với danh nghĩa bạn cùng phòng, Cố Trì Quân cảm thấy hai người đã vượt qua mối quan hệ bạn bè xã giao, hướng về mối quan hệ bạn bè thân thiết, ai ngờ mới một đêm không gặp, hắn lại biến thành một tảng băng lớn, khiến cho hảo cảm của cậu đối với hắn như bị đông lạnh rồi trực tiếp đem ra nghiền nát thành trăm mảnh.

Muốn ở chung hoà thuận với người này thật là một nan đề thế kỷ, càng nghĩ càng không tìm ra giải pháp. Rốt cuộc không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, Cố Trì Quân rất nhanh liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Đã trung tuần tháng Mười, trong không khí đang mang ít nhiều hơi lạnh, Cố Trì Quân chầm chậm đưa bàn tay lạnh lẽo của mình lên xoa xoa mũi, định bụng ngày mai nhất định phải mang theo một tấm chăn, lúc nghỉ trưa có thể đắp lên cho ấm.

Suốt cả buổi chiều, không biết bởi vì nguyên nhân bị thương hay do uống thuốc, mà cả người cậu cứ mơ mơ màng màng. Thật vất vả chịu đựng qua giờ tự học buổi tối, đợi các bạn trong lớp đã đi gần hết, Thượng Hiểu Vũ đứng dậy chuẩn bị đỡ Cố Trì Quân về ký túc xá.

Vừa đứng lên, ngoài cửa lớp liền xuất hiện một người dáng cao tráng kiện, đi thẳng đến trước bàn của Cố Trì Quân: "Bạn học Trì Quân,cậu... nghe nói cậu bị thương, đi lại không tiện.. cõng cậu về nhé"

Cố Trì Quân nhìn gương mặt xa lạ trước mặt, cố gắng lục tung đầu óc, cũng không tài nào nhớ được người này là ai.

Trông thấy dáng vẻ Cố Trì Quân mở to đôi mắt nai con suy nghĩ, bạn học cao lớn kia xấu hổ gãi gãi đầu: "Cậu không nhớ rồi, tôi ở phòng ký túc xá 507, cách phòng 511 của mấy cậu một phòng, trước đây mấy ngày chúng mình có gặp nhau lúc đánh răng, hôm qua cậu bị thương là tôi chạy đi gọi thầy quản lý ký túc xá"

Cố Trì Quân bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đầu, "Mình xin lỗi, còn chưa bình tĩnh lại, não vẫn chưa hoạt động tốt. Hi hi cảm ơn cậu, nhờ có cậu chạy nhanh, thầy giáo mới kịp thời cứu tôi. Cảm ơn cậu, cậu tên gì?"

"Triệu Thác Ngọc, lớp 12/4 bên cạnh, Thác (拓) trong khai cương thác thổ, Ngọc (钰) là chữ kim (金) nằm cạnh chữ ngọc (玉), giống với bộ thủ trong tên của cậu(钅), rất dễ nhớ".

Đầu óc Cố Trì Quân vẫn còn trì trệ, trong đầu viết tên cậu ta, viết mãi vẫn không ra là chữ gì. "Được được, tôi nhớ rồi bạn học Triệu, cảm ơn cậu, nhưng mà...", Cố Trì Quân vừa định từ chối hảo ý của cậu ta, thì nghe bên tai có giọng nói vang lên:

"Người của lớp chúng tôi, sẽ do chính chúng tôi phụ trách, không nhọc lòng bạn học ở lớp khác"

Từ Tư? Hắn ở đây làm gì?

Ba người cùng nhìn về phía Từ Tư, đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi. Từ Tư nhìn chằm chằm Cố Trì Quân, mấy người nhìn nhau không nói gì, mất vài giây đồng hồ, khung cảnh vô cùng tĩnh lặng.

"Từ Tư? Cậu đâu có ở lại ký túc xá đâu, cần gì phải phiền như vậy, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, phân biệt lớp làm gì?"

Từ Tư mắt điếc tai ngơ, vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Trì Quân, lại nhìn cậu vẫn đang ngẩn người, cho rằng cậu vẫn đang xoắn xít vấn đề để ai đưa về, bèn cúi đầu đến trước mắt Cố Trì Quân, mặt hai người cách nhau vài xen ti mét: "Ngây ra đó làm gì? Nhanh lên"

"Được được, đi thôi", Cố Trì Quân bị sự tiếp xúc gần gũi dọa giật nảy mình, cảm giác áp bách đập vào mặt, nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó nhìn về phía Triệu Thác Ngọc: "Bạn học Triệu, hôm nay không làm phiền cậu nữa, cậu về sớm nghỉ ngơi đi".

"Sau này cũng đừng phiền phức vậy, đừng không có việc gì chạy lung tung sang lớp khác", Từ Tư nhìn về phía Triệu Thác Ngọc, trong không khí bỗng tràn ngập mùi thuốc súng.

Cố Trì Quân vội vàng kéo tay áo Từ Tư, ra hiệu hắn đừng nói nữa, Triệu Thác Ngọc có lòng hảo tâm đến giúp đỡ, sao lại nói người ta như thế.

Cố Trì Quân hòa giải nói: "Thật xin lỗi, bạn học Triệu, cảm ơn bạn đã có lòng giúp đỡ, sau này có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói nha. Để tôi tự về ký túc xá, không cần phiền đến cậu đâu"

Nhìn Cố Trì Quân cười tươi trước mặt, Triệu Thác Ngọc nén lại lời tức giận đối với Từ Tư, lập tức đổi thành nụ cười ấm áp: "Được, vậy nghe cậu, Trì Quân, hãy nhớ những lời hôm nay cậu nói đấy", sau đó sải đôi chân dài đi ra khỏi lớp học.

Trong lòng Cố Trì Quân nghĩ, mình vừa nói cái gì nhỉ? Chỉ nói khách sáo vài câu, cậu ta sẽ không thật sự đòi mình trả nợ chứ? Lại tát vào miệng mình, nói nhiều tất nói hớ, rồi thành nói nhảm.

Thượng Hiểu Vũ nãy giờ vẫn luôn im lặng, đưa tay nhìn đồng hồ, "Chúng ta nhanh về thôi, lát nữa phòng tắt đèn mất", sau đó chạy tới khóa cửa sau của lớp, tắt đèn, sau đó đến đỡ Cố Trì Quân.

Từ Từ cầm chiếc nạng của Cố Trì Quân đặt vào tay Thượng Hiểu Vũ, xoay người ngồi xổm xuống, thân ảnh cao gầy tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Hồi lâu sau lưng vẫn không có thêm trọng lượng như tưởng tượng, Từ Tư quay đầu, nghi hoặc nhìn cậu: "Lên nhanh, muốn ngủ ở lớp học à?"

"Không... không phải, trông tôi gầy, nhưng mà thực ra rất rắn chắc, rất nặng", Vì chuẩn bị cho hội thao, Cố Trì Quân nghĩ mình ít nhất cũng nặng lên ba cân.

"Sao? Xem thường tôi? Cảm thấy tôi không bằng tên ngốc lúc nãy à?"

Trong lòng Cố Trì Quân nghĩ, còn nói người khác là tên ngốc, cậu cũng không phải là tên ngốc chắc.

"Vậy cậu quay người lại đi, tôi chuẩn bị xong rồi".

Từ Tư cũng chuẩn bị xong, cảm giác được một thân ảnh gầy gò mang mùi thơm thoang thoảng leo lên lưng mình, hai tay quàng qua cổ, nhịp tim cũng kề sát sau lưng. Từ Từ đỡ đùi Cố Trì Quân rồi nhẹ nhàng nhấc lên. Đây là lần thứ hai hắn cõng Cố Trì Quân, lần trước cõng cậu từ phòng y tế về ký túc xá còn nặng hơn lần này rất nhiều.

Thượng Hiểu Vũ vội vàng cầm chiếc nạng đuổi theo, tắt đèn phòng học, khóa kỹ cửa lại.

Ba người ra muộn, trên đường có vài học sinh đi qua, vài ngọn đèn đường phát ra ánh sáng lờ mờ. Ba người không một tiếng động cứ vậy cất bước, ngay cả bóng của họ cũng thập phần an tĩnh. Cố Trì Quân ngẩng đầu, phát hiện bầu trời đêm hôm nay đẹp đến không ngờ, ngưỡng vọng nhìn biển sao mênh mông, trong mắt hiện lên tia sáng bạc. Kể từ khi cậu theo mẹ đến Thượng Hải, đêm nào cũng là vội vã đi về, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm. Trước kia, những lúc gặp muộn phiền, cậu liền xem hình ảnh của các tinh hà và vũ trụ, gửi phù du vào trời đất, một giọt nước vào đại dương, cảm thấy nhân sinh ngắn ngủi như một hạt cát trong vũ trụ bao la. Chỉ cần nhìn ngắm một hồi, cả tấm lòng sẽ không kiềm được mà trải rộng. Sắp cuối tháng Mười rồi, không biết mưa sao băng có tới không, cậu đã chuẩn bị nhiều điều ước muốn nói với sao băng.

Từ Tư cảm giác được nửa trọng lực trên lưng ngửa ra sau, dùng lực hất ngược người kia trở lại: "Cố mà nghỉ ngơi đi, cậu là rùa hả? Còn muốn lật mai sao?"

Chút cảm hứng văn nghệ bi xuân thương thu của Cố Trì Quân lập tức bị phá hỏng, nói với người phía trước: "Tôi là rùa cũng rất tốt nha, có thể sống lâu. Còn cậu? Cậu là chó sao? Ngứa răng cắn loạn à? Nói chuyện dễ nghe một chút thì chết sao?"

"Tôi là chó thì sao? Không phải cậu cùng tuổi với tôi à? Nhưng mà sinh nhật tôi trước, cậu phải gọi tôi một tiếng anh đấy"

"Tôi gọi cậu chú hai à. Nếu cậu tuổi chó, thì tôi lớn hơn cậu một tuổi, cậu phải gọi tôi là anh, có biết kính già yêu trẻ không hả? Gọi cậu một tiếng em trai là đã cho cậu mặt mũi rồi"

Rồi cậu nói tiếp: "Sao cậu không nói tiếng nào rồi? Để anh đây bảo kê cậu"

"Cậu giỏi thì nằm im đó đi"

Thượng Hiểu Vũ nhìn đôi hoan hỉ oan gia trước mặt, chỉ biết cười trộm.

Trở lại phòng ký túc xá, Cố Trì Quân phát hiện đồ đạc Từ Tư đều ở trong phòng, xem ra buổi trưa hắn đều muốn nghỉ lại đây. Từ Tư làm như vậy là vì muốn chăm sóc mình bị thương sao? Cố Trì Quân bị ý nghĩ tự luyến này hù dọa, tổng hợp lại đủ dấu hiệu, Từ Tư trông không giống kiểu người thích chăm sóc người khác đâu, loại người thiên chi kiêu tử này trước giờ chỉ có người khác nịnh hót lấy lòng, nào có việc lại đi chăm sóc cho ai chứ? Huống chi miệng hắn đều là lạnh lùng cực điểm, chẳng lẽ là vì quan hệ bạn cùng phòng đã rút ngắn khoảng cách của hai người bọn họ sao? Thật sự hắn là người khẩu thị tâm phi, những lời mọi người đồn đãi về hắn đều không đúng sao?

Trong đầu Cố Trì Quân đấu tranh qua lại, tình hình chiến đấu kịch liệt, nếu có hiệu ứng anime lúc này, hình ảnh của cậu nhất định là mặt đen thui đến nổ tung đầu.

Thượng Hiểu Vũ đẩy cửa tiến vào, hợp thời ngăn lại đại chiến trong đầu Cố Trì Quân. Cậu ta lấy một chậu nước ấm mang tới bên giường, đặt khăn lau chân lên giường: "Tiểu Quân, nhiệt độ nước vừa phải, cậu mau rửa chân đi"

Cố Trì Quân cởi giày và vớ một bên chân, nhiệt độ nước vừa vặn, bàn chân trắng trẻo chuyển sang màu hồng phấn trong làn nước ấm áp thoải mái. Cố Trì Quân nói với Thượng Hiểu Vũ: "Cảm ơn cậu, Hiểu Vũ, cậu thật tốt bụng, chờ tớ sau này phất lên rồi, nhất định sẽ báo đáp cậu"

Từ Tư bưng chậu tiến đến, vừa vặn nghe thấy mấy lời kia: "Báo đáp cái gì? Lấy thân báo đáp à? Cậu tự chăm sóc chân của mình chính là báo đáp lớn nhất rồi. Mỗi ngày mang trà nước đến, giờ thì hay rồi, thành người rửa chân cho cậu".

"Tôi có nói chuyện với cậu đâu, cậu xen vào làm gì? Hiểu Vũ của chúng ta tốt nhất, đợi tôi khỏe rồi, tôi sẽ rửa chân cho cậu ấy, giặt quần áo cho cậu ấy, mua cơm cho cậu ấy, hầu hạ cậu ấy".

"Vậy mỗi ngày tôi đều cõng cậu, cậu hầu hạ tôi thế nào, hử?"

"Tôi, tôi, tôi tìm bẫy chuột kẹp chân cậu lại, rồi sau này cõng cậu mỗi ngày có được không?"

"Vậy hẳn là nên tìm bẫy chuột kẹp miệng cậu lại trước đi đã"

"Cậu cậu cậu... Hiểu Vũ mau giúp tớ, tớ nói không lại cậu ta"

Thượng Hiểu Vũ đi qua đưa khăn mặt đã nhúng nước cho cậu, rồi bất đắc dĩ nói: "Tớ càng không nói lại cậu ta đâu, nhân lúc còn nóng mau lau mặt đi này"

Phòng ký túc xá một tháng trước vốn còn vắng ngắt, hiện tại biến thành ồn ào náo nhiệt, Thượng Hiểu Vũ nhìn hai người trước mặt, đột nhiên nghĩ đến ba mẹ mình, cũng một hồi hoan hoan hỉ hỉ, rồi lại cãi nhau náo loạn, cuộc sống bình thản trôi qua vô cùng êm đẹp.

___

Hai đứa đang cố gắng năng suất nhất có thể để đẩy nhanh tiến độ tới phần hai bé nó trưởng thành dằn vặt nhau á :> Cảm ơn cả nhà iu đã thương hai bé nó nha :>>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net