Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09.

Xuống lầu, Từ Tư chỉ chỉ vào chiếc xe đạp đang dựng bên cạnh nói: “Tôi bảo chú Lý đưa tới, hôm nay chúng ta đi xe đạp đi”

“Chúng ta?”

“Vậy câu muốn chạy bộ sao? Đây là bảo bối của tôi đấy, bình thường tôi không nỡ đi đâu, cậu là người đầu tiên được tôi đèo đấy, hãy lấy làm vinh hạnh đi”, đôi chân dài chống đất, cương quyết bày ra khí thế là mình nhất định phải đạp xe.

Cố Trì Quân không biết mình có thật sự là người đầu tiên được đèo hay không, dù sao cũng chắc chắn là mình sẽ bị đào hố rồi, cậu là dao thớt tôi là thịt cá, cậu còn chống nạng, chỉ có thể mặc cho Từ Tư chém giết.

Dù không tình nguyện, nhưng sức hấp dẫn của bánh bao quá lớn. Cố Trì Quân nhanh chóng đến bên cạnh xe đạp, ngồi nghiêng một bên, suy nghĩ một lát, cảm thấy hai thằng con trai mà ngồi thế này có chút kỳ cục. Suy nghĩ một chút vẫn là dạng chân ngồi hai bên, mặc dù leo lên có chút khó khăn, nhưng tư thế này bình thường hơn rất nhiều. Sau khi ngồi yên ổn, cậu liền đưa nạng cho Từ Tư.

Từ Tư gấp gọn lại, treo ở một bên tay lái: “Cẩn thận chân, giữ chặt tôi, chúng ta xuất phát thôi”

Sự thật chứng minh quyết định của Từ Tư là rất sáng suốt, chủ nhật đường lớn tắc nghiêm trọng, hai người đi xe đạp len qua đường nhỏ đi rất trơn tru. Ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng trên khuôn mặt, gió lành lạnh thoảng qua tai, lá cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống đất, bánh xe nghiền lên lá cây phát ra âm thanh xào xạc. Hít thở bầu không khí trong lành và ngân nga một giai điệu vui tươi, trái tim Cố Trì Quân tựa như mọc thêm đôi cánh, không ngừng vui vẻ bay lượn vòng quanh.

Mà giai điệu vui tươi kia ngẫu nhiên lọt vào tai người cầm lái, khiến cho nhịp độ đạp xe hòa vào nhịp điệu của âm nhạc.

“Nếu tay bị lạnh thì đưa tay vào túi tôi này”, Từ Tư nâng cao âm lượng theo gió truyền vào tai Cố Trì Quân.

Cố Trì Quân xoa xoa ngón tay hơi cứng, do dự một chút vẫn là nhét tay vào trong túi áo khoác của Từ Tư, khoảng cách giữa hai người xích lại gần hơn một chút, xuyên qua lớp quần áo có thể cảm nhận được những đường cơ bắp săn chắc và đầy sung mãn theo động tác lắc lư. 

Túi áo mang theo nhiệt độ ấm áp truyền tới bàn tay của cậu, Cố Trì Quân ngâm nga xong bài hát liền nói với Từ Tư: “Cậu có lạnh không?”

Sau lưng có một lò sưởi nhỏ vẫn đang ôm lấy hắn, sao có thể lạnh được. “Đương nhiên lạnh rồi, cậu không nghe tôi nói chuyện mà răng đều run cả lên à? Mau nói gì đó đi”

“Vậy để tôi kể chuyện cho cậu nghe nhé”

“Kể chuyện gì?”

“Câu chuyện tình yêu của bánh xe đạp, nhưng mà lại là một bi kịch”

“Hả?”

Cố Trì Quân hắng giọng một cái: “Có một ngày nọ, bánh sau của chiếc xe đạp đem lòng đi yêu bánh trước, lại vĩnh viễn không thể ở bên người ta, thế là nó đã hôn từng tấc đất mà bánh trước lăn qua.

Xem này, chẳng phải là một câu chuyện buồn sao?”

“Vậy thì chúng nó có thể làm hai bánh xe của một chiếc xe lăn, có thể sánh vai với nhau, cùng dắt tay nhau bầu bạn”

“Sao cậu một chút cũng không lãng mạn gì hết vậy, đừng có như tảng đá vừa cứng vừa không có nhiệt độ!"

"Nói cậu nghe, đẹp mà bi thương cũng là một loại lãng mạn, là tiếc nuối, là vương vấn mà không thể có được, là…”

“Là mùi bánh bao kìa, xuống xe đi”

Xe đạp thắng két một tiếng, dừng lại ở trước một cửa hàng nhỏ. Mặt tiền không lớn, tấm biển hiệu làm bằng gỗ lê kiểu cổ, sơn son thiếp vàng bốn chữ “Niệm niệm bất vong”(*), cửa hàng bán điểm tâm mà đặt tên này thật sự rất hiếm thấy.

(*)Niệm niệm bất vong: Nhớ mãi không quên.

“Haizz, lần sau tôi sẽ kể thêm cho cậu nghe”, Cố Trì Quân đưa một chân xuống, dịch mông qua tiếp nhận lấy chiếc nạng mà Từ Tư đưa sang, đợi Từ Tư khóa xe xong rồi hai người cùng nhau vào cửa tiệm.

Gian phòng nhỏ hơn ba mươi mét vuông, chỉ còn lại mỗi một bàn trống đặt gần cửa ra vào, Cố Trì Quân nhìn xung quanh căn tiệm nhỏ này, chất phác sạch sẽ, bày trí trên bàn đều là phối trí rất phổ biến trong các cửa tiệm bán thức ăn sáng. Nhưng trên hai bức tường lại không giống bình thường, trên ván gỗ ghim đầy những tờ giấy nhắn bằng những chiếc đinh ghim, điều này lại tràn trề sức sống tuổi trẻ rất phổ biến trong những quán trà sữa ngày nay. Thật là một cảnh tượng hiếm gặp trong những cửa tiệm bán đồ ăn sáng.

Sau khi Từ Tư đỡ Cố Trì Quân đến chỗ ngồi liền trực tiếp đi chọn món, Cố Trì Quân trong lúc chờ đợi đọc lời nhắn trong một tờ giấy note ở gần mình nhất, đều là một chút nguyện vọng và lời chúc phúc. Một số chữ viết tay đã bị nhòe do hơi nước bốc lên trong cửa tiệm.

Từ Tư cười nhẹ nhàng đi đến bên cạnh phòng bếp: “Bác ơi, phiền bác cho hai phần bánh bao chiên nước, thêm hai phần mì hoành thánh nhỏ, có một phần chỉ cho rau thơm đừng cho hành, một phần chỉ cho hành đừng cho rau thơm”

Bác chủ tiệm vừa ghi chép vừa nhìn Từ Tư, nói: “Cậu bé đẹp trai, lâu rồi không thấy tới đây”

“Dạ đúng ạ, lớp mười hai bận quá, không có thời gian”. Nhìn thấy thần thái ông bác vẫn như cũ, lại nhìn vào phòng bếp thấy một bóng dáng quen thuộc khác, an tâm không ít.

“Đó là em trai cháu phỏng?”, ông bác chỉ vào Cố Trì Quân, “Trông giống anh trai cháu thật, đều rất đẹp trai”

“A, không phải, đó là bạn học cháu”, Từ Tư liên tục xua tay phủ nhận, “Bác ơi, tiền cháu bỏ vào hộp rồi ạ”, sau đó nhanh chóng chạy đến bên bàn ngồi xuống.

“Còn chưa ăn đã muốn quỵt à? Cậu chạy vội như vậy làm gì?”, Cố Trì Quân quay đầu, mang biểu lộ “cậu có vấn đề” mà nhìn chằm chằm Từ Tư: “Thành thật khai báo, cậu đã làm gì trái lương tâm rồi?”

“Dừng ngay sức tưởng tượng tràn trề của cậu đi, đồ ăn ngon cũng không ngăn nổi miệng của cậu luôn”

“Không phải đồ ăn ngon còn chưa mang ra sao? Đang rảnh rỗi mà, cậu cứ nói với tôi đi”

“Bác ấy khen cậu đẹp trai, tôi cảm thấy xấu hổ dùm cậu, nên vội chạy mất”

Cố Trì Quân dương dương đắc ý nói: “Khen tôi đẹp trai tức là rất có mắt nhìn, cậu chạy cái gì?”

“Bánh bao đến rồi, cẩn thận bỏng”, ông bác đặt bánh bao và hoành thánh lên bàn. Cố Trì Quân nở nụ cười xán lạn với ông, “Cảm ơn bác ạ”, sau đó đưa ngón tay cái với ông: “Bác thật tinh mắt”

Ông bác cũng đáp lễ giơ ngón tay cái với cậu: “Cậu cũng rất hấp dẫn”(*), sau đó cười quay về phòng bếp.

(*) Ở đây ông bác dùng phương ngữ Thượng Hải, nên bé Quân không hiểu, mình mạo muội dịch cho có nghĩa.

Cố Trì Quân nghe không hiểu: “Từ Tư, bác ấy nói gì thế?”

Từ Tư thấy bộ dáng mờ mịt của cậu liền không nhịn được muốn trêu cậu: “Mau ăn đi, đồ ăn tới rồi cũng không ngăn nổi miệng cậu luôn”

“Cậu mau nói cho tôi biết đi, lòng hiếu kỳ sẽ khiến cho tôi ăn không ngon nữa, cậu mau nói đi”, Cố Trì Quân cũng không biết rằng, lúc cậu nôn nóng ngữ khí sẽ mang theo một chút phong vị làm nũng, giọng nói mềm mại nhu hòa rất khác biệt với giọng nói lúc vui vẻ, hệt như một miếng bánh khoai lang tím.

“Cậu lấy đâu ra nhiều ngụy biện như vậy? Mau ăn đi, ăn xong tôi sẽ cho cậu biết”, Từ Tư tháo đôi đũa dùng một lần ra đưa cho Cố Trì Quân, bảo cậu mau ăn sáng.

Cố Trì quân nhận lấy đũa vừa lẩm bẩm, đợi ăn xong thì tôi hết muốn nghe rồi, dù sao thì tôi biết đang khen tôi là được. Sau đó cắn một cái đưa cả chiếc bánh bao vào miệng.

Từ Tư vội vàng ném chiếc thìa đang ăn xuống, lập tức đưa tay ôm lấy gương mặt cậu, bắt cậu phải há mồm. Bàn tay Từ Tư rất lớn, ngón tay thon dài có thể ôm trọn nửa khuôn mặt của Cố Trì Quân: “Mau nhả ra, nước canh bên trong rất nóng”

Nửa gương mặt Cố Trì Quân bị nắm, giãy giụa cũng vô ích, miệng ngậm bánh bao cũng nói không ra lời, chỉ có thể nhíu mày ưm ưm phản đối.

“Nhả ra rồi tôi sẽ buông cậu ra”

“Ưm ưm ưm”, Cố Trì Quân bị bóp đến mặt biến dạng liên tục gật đầu.

Từ Tư buông tay ra, gương mặt trắng nõn lưu lại dấu tay màu đỏ nhạt, Cố Trì Quân không tình nguyên nhả bánh bao ra, trừng mắt liếc Từ Tư, “Làm cái gì vậy? Cho tôi là con nít ba tuổi chắc?”, sau đó cắn mạnh một cái, nước canh chảy ra. “A~ đúng là rất nóng”, Cố Trì Quân vừa thổi bánh bao, vừa xoa mặt nói, “Lần sau cậu cứ nói là được rồi, đừng dùng tay, đau lắm”

“Xin lỗi, tình thế cấp bách nên tôi hơi mạnh tay, lần sau sẽ chú ý”, quan tâm sẽ bị loạn, Từ Tư cũng không hiểu vì sao mình lại như thế.

Từ Tư khó có được thái độ chân thành xin lỗi, Cố Trì Quân nhất thời vẫn không thích nghi được, khoát tay: “Vì bánh bao rất ngon nên tôi không so đo với cậu, cậu giúp tôi cảm ơn tài nấu ăn của bác ấy đi”. Cố Trì Quân lại liếc nhìn trên tường, có chút tò mò hỏi: “Cậu có biết tại sao ở đây lại có nhiều giấy ước nguyên như thế không?”

Từ Tư uống xong nước canh, ném khăn giấy lau miệng vào sọt rác theo một đường vòng cung duyên dáng, nghiêng đầu nhìn Cố Trì Quân: “Cậu đoán một chút xem, vì sao cửa tiệm này lại có tên là Niệm niệm bất vong?”

“Niệm niệm bất vong tất có hồi ứng, tôi đoán là trong lòng đang chờ đợi hoặc nhớ nhung cái gì đó, ông chủ là người có tâm sự”

“Ừm, cửa tiệm này mở mấy thập niên rồi, vốn có tên là cửa hàng bánh bao Tiểu Niệm, bạn già của bác trai tên là Tiểu Niệm. Bác trai quanh năm làm việc ở vùng Tây Bắc, cửa hàng bánh bao đều là do bác gái trông coi, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, mãi đến khi bác trai về hưu hai người mới được đoàn tụ”,  Từ Tư nhìn người vẫn yên lặng lắng nghe trước mặt, nói tiếp:

“Thế nhưng trời không toại lòng người, không lâu sau đó bác gái bị mắc căn bệnh alzheimer, bà ấy thậm chí quên mất mình là ai, chỉ nhớ rõ cửa hàng bánh bao này và bác trai. Cho nên bác trai đổi tên thành Niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên), cùng người bạn già tiếp tục trụ lại nơi này, nhân bánh bao là bái gái tự tay làm, bất cứ ai khác cũng không làm ra được hương vị giống như vậy"

"Hoặc là… đợi một ngày bà quên mất cửa hàng bánh bao này, Niệm niệm bất vong cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Niệm niệm bất vong, là kỉ niệm khó quên của những người đã ăn bánh ở đây mấy chục năm, cũng là bác trai đối với bác gái nhớ mãi không quên…”

Niệm niệm, không quên người, đừng quên tôi.

Người trước mặt yên lặng cúi đầu, ngụy trang bằng việc há miệng ăn một miếng lớn, Từ Tư vẫn trông thấy được từng giọt nước mắt sáng lóng lánh rơi vào bát, đánh tan lớp dầu mỏng nổi lên trong bát.

Dường như đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Cố Trì Quân khóc, trong ký ức hắn, nhiều lần tận mắt thấy Cố Trì Quân chật vật không sao tả nổi, trông thấy sự bất khuất quật cường của cậu, cũng đã thấy cậu ủy khúc cầu toàn(*), duy chỉ chưa từng trông thấy nước mắt của cậu. 

(*)Ùy khúc cầu toàn: vì đại cuộc mà tạm thời nhẫn nhịn.

Lòng hắn như có một cánh bướm bay lên, trái tim cũng theo đó mà mềm mại. Hắn nhịn không được vuốt tóc Cố Trì Quân, như an ủi nói: “Có phải là so với tình yêu của bánh xe đạp mà cậu kể lúc nãy còn đẹp hơn không?”

“Phụt!”, Cố Trì Quân cười trong nước mắt, nhưng vẫn cúi đầu: “Nhưng câu chuyện hiện thực thì đừng nên quá đẹp mà buồn thảm, nhất định phải mỹ mãn mới tốt”

Cầm lấy khăn tay lén lau nước mắt, mới dám đối mặt với Từ Tư, “Tôi cũng muốn viết một tờ”

Từ Tư ôn nhu gật đầu.

Cố Trì Quân lấy giấy ghi chép và bút ra từ trong cặp, xé đi trang tiếp theo, một tay che một tay sột soạt viết, sau đó lật úp lại đưa cho Từ Tư: “Giúp tôi ghim lên đi, không được nhìn lén!”

“Bí mật vậy sao?”, Từ Tư nhìn đôi mắt đỏ ửng của cậu, vùng má quanh nốt ruồi lệ ngay khóe mắt cũng đỏ ửng lên do lau, nốt ruồi này khi cười sẽ theo đường cong khoe mắt rất đáng yêu, khi khóc, nước mắt sẽ chảy xuôi như dát lên nó một lớp mạ vàng óng ánh. Đây là nốt ruồi nhỏ chỉ thuộc về một mình Cố Trì Quân, không một ai có được.

“Tất nhiên là phải bí mật rồi, đợi tôi tìm được người tôi thích, tôi sẽ mang người ấy tới đây, kể câu chuyện này cho người ấy nghe, sau đó tìm lại mảnh giấy này đưa cho người ấy”

Trong lòng Từ Tư đột nhiên chua xót, đứng lên ghế, mượn ưu thế chiều cao treo mảnh giấy của Cố Trì Quân lên chỗ cao nhất, “Tôi giúp cậu treo cao một chút, tránh cho người khác đọc trộm”

Cố Trì Quân nhìn mảnh giấy của mình ở trên cao sắp chạm nóc nhà, gật gật đầu đồng ý. Sau này nghĩ lại mới cảm thấy không ổn, cậu giúp tôi treo cao như vậy, làm sao tôi lấy xuống được đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net