Chương 23- Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23 - Thượng

Hàn Diệp đến, khiến cho bầu không khí trong phòng thoáng chốc thay đổi, ngay lập tức khí tràng của y dường như kiểm soát được nơi này. Đút cho Từ Tấn con tôm cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Từ Tuân Đức vẫn đang nhìn y: “Chú, chú đừng nhìn chằm chằm cháu như thế, có vấn đề gì cứ việc hỏi”

Từ Tuân Đức cầm tấm danh thiếp của Hàn Diệp, gửi thông tin cơ bản của Hàn Diệp cho trợ lý.

Nhìn tin nhắn trả lời của trợ lý trên điện thoại, Từ Tuân Đức nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén như lưỡi dao của Hàn Diệp: “Hàn Diệp? Hàn gia ở Bắc Kinh? Tập đoàn Sâm Sang? Hai đứa làm sao lại quen nhau?”, Sao lại là Hàn gia tập đoàn Sâm Sang? Bắc Kinh lớn như thế, tại sao lại để hai đứa gặp nhau?

“Tiểu Tấn thực tập trong công ty của con, tự nhiên chúng con quen nhau thôi”, Hàn Diệp ôn nhu nhìn Từ Tấn, dùng khăn giấy lau khóe miệng cho anh, sau đó khôi phục sự lạnh lùng trong nháy mắt.

“Không phải Tiểu Tấn làm việc tại một công ty đầu tư sao? Sao cậu lại thành sếp của nó?”

“Công ty đầu tư Nghiệp Phong chính là công ty khởi nghiệp của con, xem ra chú rất quen thuộc tình huống ở Bắc Kinh. Tập đoàn Sâm Sang mà chú nhắc đến là của gia đình con, Tiểu Tấn cũng không biết rõ, em ấy chỉ phụ trách ở công ty của con mà thôi”

“Không được! Tiểu Tấn muốn tìm hiểu ai cũng được, nhưng Hàn gia của các người thì không được!”, Ba Từ một tay che ngực, một tay chỉ vào Hàn Diệp, mắng to: “Mặc kệ cậu có âm mưu gì, cậu mau rời khỏi con trai tôi! Cút về Bắc Kinh của cậu đi!”

Hán Diệp vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, dùng khăn giấy lau sạch ngón tay, mỉm cười nhìn ba Từ, bất vi sở động trước lời mắng mỏ của ông.

“Tiểu Tấn, từ giờ trở đi, không cho con rời khỏi Thượng Hải, cứ thành thật ở lại đây, không cho phép đi đến đó. Tiểu Tư, giữ anh trai con lại, đừng cho nó đi đâu hết”

Từ Tư vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn cũng muốn giữ chặt Từ Tấn, kéo về bên cạnh mình, nhưng bàn tay vừa mới duỗi ra đã bị Từ Tấn hất trở về.

“Ba, tại sao ba cứ bắt ép con làm những việc mà con không muốn? Con rất thích công việc hiện tại của mình, con muốn quay về Bắc Kinh. Con cũng thích Hàn Diệp, con muốn ở bên anh ấy. Dù sao thì cũng bốn năm rồi con không về nhà, mặc kệ có thêm mấy lần bốn năm nữa”. Từ Tấn nhìn về phía ba mình đang nổi trận lôi đình, không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, kéo Hàn Diệp rời đi.

Ba Từ thấy Từ Tấn muốn đi, hốt hoảng quơ lấy gạt tàn thuốc bên cạnh ném về phía Từ Tấn,  Hàn Diệp nhanh hơn một bước, không chút do dự bảo vệ Từ Tấn, ngực liền bị phần nhô lên của gạt tàn thuốc đâm trúng, áo sơ mi trắng lập tức rỉ máu.

“Ba!” Từ Tấn vội vàng dùng tay bảo vệ ngực Hàn Diệp, “Ba thật sự muốn ép con cả đời này không quay lại nữa sao?”

“Tiểu Tấn, con biết nó là ai không? Con biết nó ở cùng với con là có âm mưu gì không?”

Từ Tấn khóe mắt đỏ hoe nhìn về phía ba mình, trong nháy mắt tất cả sự ủy khuất tuôn trào cuồn cuộn.

“Ba! Là con theo đuổi anh ấy, tất cả là tại con, sao anh ấy lại có thể có âm mưu gì được! Ba đừng có dùng suy nghĩ ác ý của mình để phỏng đoán người khác như vậy. Con đi đây, ba bảo trọng!”

Trợ lý đang đợi ở cửa trực tiếp đón lấy rương hành lý của Từ Tấn, cửa phòng bao nhẹ nhàng đóng lại.

Không khí trong phòng lúc này hệt như một cái Tu La tràng, xé nát gia đình này thành từng mảnh nhỏ, cũng quất từng roi vào Từ Tư khiến cho hắn thương tích đầy mình.

“Ầm”, một tiếng vang thật lớn bên ngoài, sấm sét cuộn trào, làm cho Từ Tư hoàn hồn trở lại. Hắn đuổi theo ra khỏi phòng, ngăn cản Từ Tấn ngoài hành lang: “Anh, anh đừng đi được không?”  - gần như van xin.

Từ Tấn nhìn Hàn Diệp đang bị thương, lòng tràn ngập áy náy: “Tiểu Tư, anh còn chưa chúc mừng em thi được thành tích tốt, đợi em đến Bắc Kinh, anh…”, Từ Tấn nhìn Hàn Diệp, “Bọn anh sẽ mở tiệc ăn mừng cho em, đền bù lại hôm nay. Em vào với ba mẹ đi, bọn anh đi trước”

Từ Tư cuối cùng cũng không giữ được Từ Tấn, nhìn ba người đó kẻ trước người sau biến mất trong thang máy. Anh trai cứ thế mà đi rồi, không cần mình nữa. Trong lòng Từ Tư như bị khoét rỗng, gió lọt vào chảy máu, đây chính là người anh trai đã từng vì hắn mà quên cả mạng sống, tại sao có thể bỏ rơi mình để đi cùng người khác mà không có một dấu hiệu báo trước nào.

Từ Tư không quay về phòng bao, mà hồn xiêu phách lại quay về nhà của anh trai, lúc anh trai rời đi, đã mang theo tất cả ảnh chụp. Hắn vọt tới phòng đọc sách, tìm được mấy bức tranh, trong tranh là nét mặt tươi cười của anh trai do hắn tưởng tượng ra, lúc anh chỉ cười với mình hắn.

Lúc Cố Trì Quân nhận được điện thoại của Từ Tư là cậu vừa mới tan làm, thấy tên Từ Tư trên điện thoại liền muốn hỏi hắn thi thế nào, còn chưa kịp hỏi ra miệng liền nghe được giọng say rượu của đối phương, lo lắng tràn ngập trong lòng: “Từ Tư, cậu đang ở đâu? Cậu sao vậy? Thi có tốt không?”

“Ở nhà cạnh trường học, cậu đến…”

Cố Trì Quân nhìn điện thoại chỉ còn một vạch pin, miễn cưỡng cầm ô chạy vào màn mưa tầm tã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net