Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

37.

Bay qua ngàn dặm, đứng trước cửa phòng Cố Trì Quân, khoảnh khắc muốn gõ cửa phòng, hắn lại do dự.

Đêm hôm đó, người dưới thân nhận mọi đau đớn, rơi nước mắt hỏi hắn có nguyện ý ở lại Thượng Hải hay không, bị hắn vô tình từ chối. Vốn nên dỗ ngọt an ủi, thế mà hắn lại nói những lời lạnh nhạt như biến thành lưỡi dao bén nhọn đâm từng nhát vào lòng cậu.

Lúc cậu cười nói lời chia tay, hẳn lòng rất đau khổ, trong mắt có bao nhiêu miễn cưỡng nhưng cậu vẫn cười trái với lương tâm, giả vờ khinh thường để bảo vệ chút lòng tự trọng cuối cùng cho hắn.

Buồn cười nhất chính là, hắn thế mà lại tin vào lời nói dối vụng về của cậu, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn chưa bao giờ tin tưởng tình yêu chân thành của cậu, tình yêu mà cậu sẵn sàng cho đi tất cả. Chính hắn đã cho cậu một mũi dao chí mạng, giờ đây không có lý do gì để cầu xin cậu cho hắn thêm một cơ hội nữa, sự xuất hiện của hắn chẳng qua chỉ xát muối thêm vào vết thương chưa khép miệng của cậu, khiến cậu nhớ đến những đau khổ mà cậu đã phải gánh chịu mà thôi.

Giờ đây, chỉ cần em được hạnh phúc, anh sẽ sẵn sàng buông tay.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dừng trước cửa phòng mình, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, Cố Trì Quân ép mình phải tỉnh táo lại, chậm rãi cởi giày, sau đó nhón chân cẩn thận khóa chốt an toàn trên cửa lại.

Nhìn chất lượng cánh cửa trước mặt, Cố Trì Quân nhớ lại mấy người dưới lầu khi nãy, cánh cửa này có lẽ không chịu nổi lực đẩy mạnh của hai người cùng một lúc mất. Trong điện thoại, giọng nói máy móc báo không có người bắt máy vang lên, Cố Trì Quân định gọi cho Tiểu Đậu Tử, không phải đã đến bước đường cùng, cậu cũng không muốn để cho một cô gái nhỏ phải gánh chịu nguy hiểm cùng mình.

"Rầm rầm rầm", tiếng đập cửa vang lên, tất cả đã quá muộn rồi. Cố Trì Quân đặt điện thoại xuống, nhặt con dao nhỏ dính sơn đỏ trên đất lên, trong căn phòng này chỉ có nó là thứ vũ khí duy nhất có thể dùng để tự vệ, sẵn sàng tư thế phòng thủ, cậu bất động nhìn chằm chằm về phía cửa.

Nếu như bây giờ cậu gặp chuyện gì, hẳn là Triệu Thác Ngọc cũng sẽ giúp cậu chăm sóc mẹ, chỉ là đột nhiên tăng thêm gánh nặng cho anh, phần ân tình này cậu không có cách nào trả lại được. Còn Từ Tư, nhớ đến khi cậu kéo tay Triệu Thác Ngọc vào phòng bệnh của mẹ, ánh mắt Từ Tư khi nhìn cậu lúc đó, lòng cậu vô cùng đau đớn.

Cố Trì Quân cố nén lại chua xót dâng trào ở khóe mắt.

Từ Tư, nếu có kiếp sau, nhất định anh phải toàn tâm toàn ý yêu thương em, có được không?

"Ầm ầm ầm", tiếng đập cửa lại vang lên, Cố Trì Quân đã chuẩn bị tốt tâm lý đương đầu với tất cả.

"Trì Quân"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài, trong nháy mắt, Cố Trì Quân tưởng đã rơi xuống vực thẳm lại trông thấy ánh sáng mặt trời. Tinh thần căng thẳng được thả lỏng, con dao nhỏ rơi xuống nền đất phát ra một tiếng 'đinh', hai tay cậu run run vội vàng mở chốt cửa.

Cánh cửa mở ra, hơi lạnh trong phòng lập tức đập vào mặt Từ Tư.

Từ Tư không nghĩ Cố Trì Quân sẽ mở cửa cho mình, đang chuẩn bị đứng trước cửa nói vài câu, đến khi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu thì không thốt ra được lời nào.

Nhiệt độ ngoài hành lang phả vào người, là hơi ấm mà Cố Trì Quân chưa từng nhận được trước đây, cậu vùi đầu vào ngực Từ Tư, người mà cậu vốn cho rằng đến kiếp sau mới có thể gặp lại, giờ đây đang đứng ngay trước mặt cậu.

Từ Từ cảm nhận được thân thể run rẩy và hoảng loạn của người trong ngực, đưa tay ôm thật chặt bờ vai cậu, rồi nhè nhẹ vỗ về lưng cậu, vừa nhẹ nhàng an ủi: "Có anh đây, Trì Quân, có anh ở đây rồi"

Cố Trì Quân không nói gì, chỉ ôm Từ Tư thật chặt, cảm nhận nhịp tim hắn, hơi thở của hắn, còn có mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn. Trong phút chốc, cảm giác quen thuộc tưởng chừng đã mất từ lâu lại tràn về ngập tràn trong tâm trí cậu.

Một lúc lâu sau, Cố Trì Quân mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Từ Tư trước mặt, chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ mà cậu tưởng chừng như hàng thế kỷ đã trôi qua vậy. Cậu nhìn gương mặt Từ Tư, nhìn vào đôi mắt thâm trầm kia, đôi mắt đã khiến cậu say đắm, cũng chính nó đã bóp nát trái tim cậu.

Cố Trì Quân chậm rãi buông Từ Tư ra, "Ngại quá, tôi nhận nhầm người"

Từ Tư lắc đầu, nhìn Cố Trì Quân, khoé miệng nở một nụ cười chua chát, "Không sao, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Trì Quân lắc đầu, lặng lẽ dùng chân đạp lên để che đi con dao nhỏ, "Anh mau đi đi, lát nữa tôi có việc phải ra ngoài rồi"

Động tác mà cậu cho là đã che giấu rất kỹ đã bị Từ Tư nhìn thấy rõ ràng, nhìn thoáng qua chiếc hộp và tấm ảnh bị gạch nát tản mác đằng xa, hắn gật gật đầu xoay người rời đi.

....

Cố Trì Quân khoá kỹ cửa lại, xoay người tựa vào ván cửa, hơi ấm còn sót lại trong vòng tay hắn vẫn còn đó, một khoảnh khắc ấm áp đủ để xoa dịu mọi nỗi sợ hãi, nhưng cậu không thể để Từ Tư lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm theo cậu được.

Không có bằng chứng thuyết phục nào để chứng minh rằng bản thân cậu đã bị đe dọa, nếu như báo cảnh sát, lớn chuyện lên sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Suy đi nghĩ lại, Cố Trì Quân vẫn gọi điện cho chị Vương.

Bên kia điện thoại, chị Vương thở dài quan tâm: "Tiểu Quân à, thật ra đây là chuyện rất bình thường, nghệ sĩ ở công ty chúng ta năm nào cũng có người gặp chuyện như thế. Em đừng lo, nghệ sĩ nào mà không có vài fan cuồng đâu, chỉ dám hù dọa thế này thôi, chứ không dám làm gì em đâu. Ngày mai chị sẽ đến công ty đăng thông cáo, em không làm gì sai cả, đừng sợ"

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trì Quân nhặt con dao và bức ảnh cho vào hộp, vứt ở đâu cũng cảm thấy không ổn, chỉ có thể bỏ lại vào vali hành lý của mình. Sơn trên sàn đã khô lại, Cố Trì Quân dùng khăn giấy lau một lúc lâu vẫn còn đỏ tươi chói mắt, không hiểu sao cậu lại cảm thấy lồng ngực đau nhói.

Cậu ném tất đã bị dính sơn vào thùng rác, gửi một tin nhắn wechat cho Triệu Thác Ngọc, nói rằng cậu mệt quá không muốn đi nữa, muốn ngủ thôi, đừng làm phiền cậu. Sau đó cầm quần áo đã thay ra đi vào nhà vệ sinh.

Cả đêm Cố Trì Quân ngủ không an giấc, gặp rất nhiều ác mộng kỳ lạ, mơ thấy cậu biến thành một con mèo lang thang trong rừng rậm, gặp một bầy sói đuổi theo, cậu vẫn cắm đầu chạy, bầy sói ngăn trước mặt cậu, xé xác cậu ra thành trăm mảnh. Cố Trì Quân tỉnh dậy ngay lập tức, mồ hôi đầm đìa, trái tim đập điên cuồng, vô cùng sợ hãi.

Hôm sau đến trường quay, Cố Trì Quân cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, miễn cưỡng đạt được yêu cầu của đạo diễn. Sau một cảnh quay, cậu đảo mắt nhìn một lượt trong đám đông, nếu như mấy người kia lẫn trong đó thì phải làm sao?

Tiểu Đậu Tử thấy tâm trạng Cố Trì Quân không tốt, đến hỏi: "Anh Tiểu Quân sao thế? Còn mệt lắm à?"

Cố Trì Quân lắc đầu: "Em tự chơi đi, anh tự về khách sạn, tối nay em lại đến"

Tiểu Đậu Tử cười hì hì nói: "Em đi đâu chơi bây giờ? Hôm nay em còn phải giúp anh dọn nhà mà"

"Dọn nhà?"

Tiểu Đậu Tử lắc lắc điện thoại trên tay: "Em vừa nhận được lệnh, ông chủ kia bảo hoàn cảnh khách sạn đó không tốt, bảo em giúp anh dọn qua chỗ mới"

Cố Trì Quân đưa tay muốn giật lấy điện thoại, Tiểu Đậu Tử nhanh chóng tránh thoát, "Điện thoại của con gái sao có thể nói xem là xem được!"

"Được được được!", nếu đã là ý của công ty, vậy thì cậu cung kính không bằng tuân mệnh. Chị Vương đối với cậu quả thực không tệ, miệng thì bảo mặc kệ, thế mà điều động người chuyển chỗ ở cho cậu.

Tiểu Đậu Tử liên lạc với tài xế theo địa chỉ wechat và số điện thoại của tài xế đã gửi, chỉ trong chốc lát đã có một chiếc xe thương vụ dừng trước mặt hai người, giúp hai người chất đồ lên xe. Cố Trì Quân nhìn chiếc vali có chứa quà của fan, có nhiều thứ cậu vẫn chưa biết nên xử lý làm sao.

Chiếc xe lái vào một tiểu khu có an ninh rất cao, thang máy mở ra, Cố Trì Quân khó có thể tin được, chỗ này chắc không phải dùng chi phí của đoàn phim đâu, công ty lại hào phóng như thế từ bao giờ? Cậu nhớ lại lần trước lúc cậu vào đoàn là phải tự đi hai chuyến xe công cộng, để tiết kiệm lộ phí, mà sao chỉ mới hơn nửa tháng, chẳng lẽ cổ phiếu công ty tăng mạnh, ông chủ phát tài à?

Ngôi nhà trang trí tinh tế, đầy đủ tiện nghi, ba phòng ngủ một phòng khách, cậu cảm thấy nếu chỉ có cậu và Tiểu Đậu Tử ở thì hơi lãng phí. Cậu nhìn Tiểu Đậu Tử cũng đang há hốc mồm kinh ngạc, lại nhìn về phía người lái xe vẫn đang giúp dọn đồ đạc, lén lút nói: "Ông chủ hôm nay não bị úng nước à? Hay là nhân viên tài vụ trốn mất rồi? Chỗ này đắt hơn khách sạn không biết bao nhiêu lần nữa"

Tiểu Đậu Tử ném cho Cố Trì Quân một ánh mắt tán đồng, "Ông chủ này chắc là dư tiền không có chỗ để tiêu rồi"

Lời thì thầm của hai người bị lái xe cắt ngang, "Cố tiên sinh, nơi này cách phim trường mười phút, mỗi buổi tối cậu cứ gửi lịch trình của ngày hôm sau cho tôi, sáng hôm sau tôi sẽ đến đón cậu, hôm nay không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa"

Không phải chỉ là dịch vụ dọn nhà thôi sao? Sao lại còn làm dài hạn?

"Này anh ơi, đợi tôi một chút, để chúng tôi tự đi phim trường là được, không cần đón đâu"

Người lái xe mỉm cười với Cố Trì Quân:

"Cố tiên sinh, đây là công việc mấy tháng tiếp theo của tôi, mong cậu hiểu và phối hợp cho", sau đó nhìn Tiểu Đậu Tử: "Đậu tiểu thư, để tôi đưa cô về khách sạn"

"Em không ở đây sao?" Cố Trì Quân nhìn đống hành lý ngoài cửa, đúng là chỉ có của mình cậu, lại nhìn về phía Tiểu Đậu Tử cũng đang bối rối.

Tiểu Đậu Tử nhìn tên và số phòng khách sạn của mình trên wechat, mới chậm rãi ngẩng đầu: "Anh Tiểu Quân, em ở khách sạn bên cạnh này"

Một cô gái ở cùng cậu quả thực không tiện lắm, Cố Trì Quân gật đầu đồng ý, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

_______


《Cầu mong người trải qua giông bão, quay đầu lại vẫn là thiếu niên》

Triết Hạn.

Nguyện cho người bình an khỏe mạnh, không ốm không đau.

Nguyện cho người kiên cường dũng cảm, không bận tâm không nản lòng.

Nguyện cho người có tri kỉ sớm đêm bầu bạn, có người thương mến có người sẻ chia.

Nguyện cho người đi qua hỉ nộ ái ố, vẫn tự tại tiêu dao.

Nguyện cho người băng sông vượt núi, vẫn không đánh mất sơ tâm thuở ban đầu.

Nguyện cho người sống như mong ước, sớm ngày mang chiến thắng trở về.

Người ấy thật sự vô cùng tốt, cho nên tuổi 31 nhất định phải đối xử với người ấy dịu dàng hơn một chút.

Cũng càng hi vọng năm sau có thể được cùng xinh đẹp tuyệt vời đón chào tuổi mới.

Nói bye bye với tất cả muộn phiền,

thân ái ơi, thân ái à, chúc thân ái sinh nhật vui vẻ nha ♡

Sinh nhật vui vẻ, Trương lão sư ! ! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net