Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


40.

Không khí ngưng trọng cho đến khi sắp đông cứng lại, khí lạnh dần bao trùm cả căn phòng, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Từ Tư uống sạch bát canh gừng khi còn nóng, nhai miếng gừng trong miệng, vị cay xè khiến cổ họng hắn đau rát, nhưng cũng không bằng một phần vạn so với sự đắng chát trong tim hắn bây giờ.

Hắn nhìn về phía Cố Trì Quân đang ngồi đối diện, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang cầm bát của cậu, từng đợt khói nghi ngút bốc lên từ miệng bát.

"Em có bạn trai hay không thì liên quan gì đến anh"

Rất lâu sau, Từ Tư nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu như bạn trai của em là anh, thì sẽ có liên quan đến anh"

Tay Cố Trì Quân khẽ run lên, biết có nhiều lời với người này cũng vô ích, cậu ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn về phía Từ Tư, trong mắt toàn là tơ máu, ánh lên sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, "Anh về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ chuyển thuốc men và phí bồi thường qua cho anh"

"Anh không cần những thứ đó, hiện tại anh chỉ cần được em chăm sóc thôi". Từ Tư cầm lấy bát canh của Cố Trì Quân, nhìn những sợi gừng dưới đáy bát, "Em uống canh gừng mà không ăn gừng thì làm sao có tác dụng. Lát nữa anh nấu thêm cho em một bát canh thảo mộc trị cảm"

Từ Tư cầm hai cái bát rỗng đi vào bếp, sống lưng thẳng tắp cô độc mà kiên cường. Nhìn bóng lưng hắn biến mất sau phòng bếp, cậu thở dài một hơi.

Cố Trì Quân bước vào phòng dành cho khách, mới phát hiện phòng này thế mà chỉ có mỗi tấm nệm, không hề có chăn. Cậu đã chuyển đến đây nhiều ngày như vậy, lại chỉ qua loa ngó vào một chút, cũng không hề chú ý tới.

Ngẫm lại bệnh nhân kia còn ở bên ngoài, cậu cũng không thể để hắn lạnh cóng cả đêm bên ngoài được.

Ra khỏi phòng dành cho khách, Cố Trì Quân trông thấy Từ Tư đang lục tìm cái gì đó, trông không hề giống một vị khách đến nhà cậu.

"Em biết hộp thuốc ở đâu không? Lúc nào cũng đặt ở tủ cạnh cửa mà nhỉ?", Từ Tư nghi hoặc chỉ về phía cửa.

"Tôi mang hộp thuốc vào phòng ngủ rồi", Cố Trì Quân đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa, "Hôm nay anh ngủ giường của tôi đi, tôi ngủ sô pha"

Từ Tư đột nhiên nhớ tới, vì phòng ngừa khả năng có ai đó ngủ lại nhà cậu, hắn đã cố ý bảo Tiểu Văn đừng đặt chăn gối vào phòng dành cho khách, hắn nào nghĩ đến, giờ lại thành chó ngáp phải ruồi, tạo cho hắn thời cơ lợi dụng.

Từ Tư vội vàng lắc đầu, ánh mắt có chút đáng thương, "Để anh ngủ sô pha được rồi, cùng lắm thì nằm im không trở mình, chắc cũng không đau lắm đâu"

"Chính anh nói đấy", Cố Trì Quân nói xong, trực tiếp xoay người quay về phòng ngủ, kiên quyết đóng sầm cửa lại, một chút lưu tình cũng không có.

Từ Tư nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, sắc mặt lập tức sụp đổ, khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế quả thực không phải lớn bình thường mà!

Vừa rót nước vừa nấu vào cốc định mang cho Cố Trì Quân, cửa phòng đột ngột mở ra. Cố Trì Quân cầm một bộ đồ ngủ trên tay, nói với người đang cầm cốc nước đứng trước cửa: "Ngốc à? Mặc quần áo ướt cả đêm như vậy cũng không biết thay, có uống sạch nồi canh gừng cũng vô dụng, mau đi tắm thay quần áo đi"

Từ Tư nghe xong, lập tức như mở cờ trong bụng, vội vàng gật đầu lia lịa chen chân vào phòng ngủ, đặt cốc nước nóng trên tủ đầu giường, nhận bộ quần áo ngủ trong tay Cố Trì Quân:

"Hì, em mau uống thuốc cảm đi, anh đi tắm đây"

Cố Trì Quân còn chưa kịp ngăn hắn lại, Từ Tư đã cầm quần áo chui vào nhà tắm trong phòng ngủ của cậu, thật đúng là không khách khí.

Lấy một gói thuốc cảm từ trong hộp thuốc, xé mở ra, hạt nhỏ li ti màu nâu tan vào trong cốc, mang theo hương thảo dược nhàn nhạt tràn ngập trong không khí. Cố Trì Quân nhìn về phía phòng tắm, lại lấy một gói thuốc cảm ra, đặt lên tủ đầu giường.

Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Từ Tư quấn khăn tắm để lộ ra hai chân thon dài và cơ ngực tuyệt mỹ, trên người chỉ độc có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, cơ bắp săn chắc phần thân dưới thấp thoáng ẩn hiện sau tấm khăn lông. Hắn mang dép lê, vừa lau mái tóc còn đẫm nước, vừa đi về phía Cố Trì Quân, "Chỉ có một cánh tay thật là bất tiện", Từ Tư dừng lại động tác lau tóc một lát, bày ra vẻ mặt miễn cưỡng: "Em có thể giúp anh không?"

Cố Trì Quân muốn quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy hơi ngượng, ánh mắt vừa quét qua cơ thể Từ Tư, liền trông thấy bên hông hắn có một mảng trầy da vô cùng lớn, dường như còn rỉ máu, cậu lập tức hoảng sợ.

Nhóm máu hiếm của Từ Tư là nỗi lo lắng nhất đã khắc sâu vào tâm trí cậu.

"Anh bị thương sao lúc nãy không báo với bác sĩ?", Cố Trì Quân vội vàng kéo Từ Tư ngồi lên sô pha nhỏ trong phòng ngủ, bật đèn dưới sàn lên, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của hắn.

"Không có gì đáng ngại đâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, sẽ lành lại ngay ấy mà", Từ Tư không muốn cậu lo lắng nên tùy tiện nói bừa.

Cố Trì Quân nhíu mày lo lắng, "Lúc ở bệnh viện sao anh không nói? Còn bị thương ở đâu không?"

Từ Tư nhịn không được muốn vuốt phẳng hai hàng lông mày nhíu chặt kia, "Không còn bị thương ở nơi nào nữa, mấy cái này...", Từ Tư chỉ chỉ lên người mình, "Ngày mai thức dậy là sẽ lành lại thôi"

Ánh sáng hắt lên từ ngọn đèn dưới sàn hệt như những sợi tơ vàng, khiến hai thân ảnh được phản chiếu thành hai cái bóng tranh sáng tranh tối đan xen rồi ôm lấy nhau.

....

Cố Trì Quân vẫn không yên lòng như cũ, chăm chú tìm dụng cụ y tế và băng gạc từ trong hộp thuốc.

"Tôi giúp anh xử lý vết thương". Từ Tư ngoan ngoãn để mặc cho Cố Trì Quân loay hoay, những ngón tay cậu rất nhẹ nhàng, tựa như lông vũ quét qua da thịt, làm lòng hắn dâng lên một cảm giác ngọt ngào không nói thành lời.

Thời điểm băng bó xong vết thương, đã là gần hai giờ sáng. Cố Trì Quân vào phòng tắm lấy quần áo ngủ, Từ Tư liền giang cánh tay phải, ngồi im đợi trên giường.

Áo ngủ bằng bông lướt trên da thịt, mang theo mùi hương của Cố Trì Quân bao trùm lấy thân thể, Từ Tư nhịn không được nhắm mắt lại, còn chưa kịp thoát ra khỏi sự dịu dàng ấm áp kia, hắn đã bị Cố Trì Quân đánh thức. "Bộp", quần ngủ đập thẳng lên đùi hắn, "Tự mặc quần vào"

Từ Tư nhìn bóng lưng chạy trốn của Cố Trì Quân, nhịn không được bật cười, cởi khăn tắm ra, mặc quần ngủ vào.

Đến khi Cố Trì Quân mang cốc nước đã pha thuốc cảm bước vào, Từ Tư đã ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trên giường, chỉ chiếm một phần ngủ trên chiếc giường rộng lớn, cánh tay bị thương không thể mặc áo ngủ để lộ ra bên ngoài, bả vai nơi cánh tay bầm tím từng mảng trông rất dọa người, Cố Trì Quân trông thấy vô cùng đau xót.

Nhẹ nhàng vén chăn lên, cậu nằm ở phần giường bên kia, hai người nằm đối diện nhau, hệt như quay trở về khách sạn nhỏ ở Thành Đô năm ấy, là lần đầu tiên cậu biết được tình cảm của chính mình. Chiếc giường kia rất nhỏ, nhỏ đến mức hai người đã cố nằm sát mép giường nhưng vẫn không hề có khoảng cách. Còn chiếc giường của hiện tại vô cùng lớn, lớn đến mức khoảng cách giữa hai người hệt như vực sâu thăm thẳm.

Cả đêm Cố Trì Quân vô cùng mệt mỏi, trong lúc ngủ mơ cũng cố gắng không cử động, lúc thì mơ về khoảnh khắc hai người ôm nhau ngọt ngào hồi cấp ba, lúc thì mơ thấy Từ Tư ngã bên cạnh chân cậu, máu me đầm đìa. Trái tim cậu chẳng thể yên bình, trong mơ cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Sáng hôm sau, không đợi chuông báo thức vang lên, Cố Trì Quân đã thức dậy, nhìn phần giường bên kia trống không, Từ Tư đã thức dậy từ khi nào.

Từ trên giường bật dậy, vội vàng mở cửa phòng, liền trông thấy đối phương đặt một khay điểm tâm lên bàn, "Chào buổi sáng", Từ Tư cười với Cố Trì Quân: "Mau ăn khi còn nóng!"

Trông thấy Từ Tư không hề uống thuốc cảm vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, trong lòng Cố Trì Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra uống canh gừng và ăn mấy lát gừng kia vẫn có tác dụng. "Anh ăn đi, tôi không ăn đâu, lát nữa trợ lý sẽ mang bữa sáng đến cho tôi"

Từ Tư nhìn bóng lưng Cố Trì Quân đi rửa mặt, lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Sau khi rửa mặt xong, Cố Trì Quân định nhắn tin hỏi Tiểu Đậu Tử hôm nay cho cậu ăn gì, đã trông thấy tin nhắn wechat của cô: [Anh Tiểu Quân, hôm nay nhà em có việc gấp, phải về nhà một lát, bữa sáng và bữa tối phiền anh tự giải quyết nha (*^▽^*)]

Thời điểm quan trọng hệt như xe bị tuột xích, không bằng gọi Tiểu Đậu Tử là sợi xích nhỏ đi. Cố Trì Quân bực bội khóa màn hình điện thoại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Vừa ra tới cửa đã trông thấy Từ Tư ghé vào bàn ăn, thấy cậu đi ra liền đáng thương nhìn cậu, hai mắt hơi đỏ, yếu ớt nói: "Em ăn với anh một miếng đi, em cũng biết dạ dày anh không tốt mà, tối qua còn bị ngã, hình như bị đau nữa rồi"

Cố Trì Quân liếc nhìn thời gian trên điện thoại, lại nhìn người kia đang khoa trương diễn kịch: "Đưa đũa cho tôi"

"Được!"

Điểm tâm mà Từ Tư chuẩn bị rất phong phú, không biết người này biến đâu ra nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy. Cố Trì Quân ăn no vừa định đứng dậy, một hộp cơm ba tầng đã đặt trước mặt cậu. "Đây là cơm trưa anh chuẩn bị cho em, nghe nói cơm hộp trong đoàn phim cũng không dễ ăn, em cũng biết dùng một tay thái thịt không tiện lắm, ngoài việc thịt không được đẹp mắt, còn mùi vị có lẽ không thành vấn đề đâu. Em mang đến phim trường thì len lén ăn thôi, đừng để người khác trông thấy". Cố Trì Quân nhìn Từ Tư đầy nghi hoặc, không biết trong hồ lô của người này còn bán thứ thuốc gì nữa.

Từ Tư đẩy hộp cơm đến trước mặt Cố Trì Quân, "Anh sợ đồng nghiệp em trông thấy anh thái thịt xấu xí quá, sẽ chê cười em, đợi tay anh đỡ hơn, rồi em hãy cho người ta xem, làm cho bọn họ hâm mộ chết luôn"

"Anh vô vị thật đấy", Cố Trì Quân lắc đầu, nhưng vẫn mang theo hộp cơm đi.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Trì Quân, khóe miệng Từ Tư nhếch lên thành một nụ cười.



Giữa trưa, Cố Trì Quân tìm một góc hẻo lánh chuẩn bị ăn cơm, nghĩ đến dáng vẻ thần thần bí bí lúc sáng của Từ Tư, lại chột dạ nhìn về bốn phía, thấy không có ai mới dám mở ra, vừa trông thấy thức ăn bên trong, mặt lập tức đen lại.

Hộp cơm ba tầng, cả ba tầng đều được xếp thành hình trái tim, Cố Trì Quân nhắm mắt xác nhận, năm nay chính xác là năm 2015 không sai không lệch, Từ Tư sớm đã không còn là học sinh cấp 3 mới biết yêu nữa, vậy tại sao lại có thể làm ra chuyện trẻ con như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net