Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





45.

Gương mặt trắng trẻo của Cố Trì Quân hơi ửng hồng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn sang, là Từ Tư, hắn ôm chặt bờ vai cậu, lo lắng không giấu được trong đáy mắt.

“Em không sao chứ?”

Giọng nói Từ Tư mang theo nhiệt độ ấm áp tiến vào tai Cố Trì Quân, giống như một luồng gió xuân thổi qua trái tim đang đập điên cuồng của cậu. “Có anh ở đây, sao em lại tự mình động thủ? Tay có bị thương không?”, sau đó hắn kéo Cố Trì Quân lại kiểm tra cẩn thận.

Mái tóc vốn được chải chuốt cẩn thận trước khi ra ngoài của Cố Trì Quân giờ đây trở nên tán loạn, thuận thế vùi đầu vào ngực Từ Tư lười biếng cọ cọ, giọng khàn khàn: “Đánh mệt rồi, em muốn đi ngủ”

Từ Tư cúi đầu nhìn Cố Trì Quân đang tựa vào lồng ngực mình, đôi môi khẽ mím lại, hắn khẽ thở dài.

“Ngoan, dẫn em về nhà”. Rồi hắn lấy áo khoác trùm lên đầu Cố Trì Quân, khoảnh khắc ôm lấy cậu vào lòng, hắn nhìn thoáng qua người vẫn còn nằm trên đất, người đã từng khiến hắn ghen tị trong video, lúc này đây đang nhìn hắn và cậu với tư cách người ngoài.

Chỉ cần một ánh nhìn, Từ Tư cũng có thể nhìn ra tên Chu Trạch Dực này tuyệt không giống với con người mà công ty thiết lập cho hắn ta, là một người không đơn giản.

Từ trước đến này Cố Trì Quân luôn đối xử khoan dung với mọi người, có thể khiến cậu ra tay chắc chắn phải là người cậu ghét hoặc cực kỳ ghét. Từ Tư từ trên cao nhìn xuống người trên đất, lạnh lùng nói: “Giới giải trí có quy luật của giới giải trí, nhưng trong xã hội, cái vòng tròn này chính là tiền bạc và quyền lực. Tôi hy vọng cậu là người thông minh”

Cố Trì Quân vô cùng khó chịu, nũng nịu hậm hừ vài tiếng, miệng lẩm bẩm: “Nóng quá!”. Sau khi Từ Tư nghe được, bất giác mỉm cười, dịu dàng thủ thỉ vào tai cậu: “Đi ngay đây, tiểu tổ tông”. 

Nói xong liền cất bước đi vòng qua Chu Trạch Dực, tránh khỏi đám đông ồn ào rồi rời đi bằng lối cửa sau.

Sau khi Chu Trạch Dực thấy Từ Tư đi khỏi, hắn đứng lên phủi phủi quần áo, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu.



Trên đường đi, Cố Trì Quân ngồi bên ghế phó lái không hề yên tĩnh. Từ Tư giúp cậu ngả ghế ra sau cậu liền kéo trở lại, cứ tới tới lui lui mấy lần hệt như trẻ con đùa nghịch mãi không biết mệt, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

Thấm mệt, cậu ngồi bó gối quay sang hỏi Từ Tư: “Em có thể gọi anh là ngài không?”

Từ Tư vừa lái xe vừa sờ lên khuôn mặt đỏ lựng của Cố Trì Quân: “Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, không được gọi như thế, xa cách lắm”. Người này lúc gọi hắn là Từ tổng, gọi hắn là ngài, từng chữ đều xa lạ hệt như đẩy hắn ra xa ngàn dặm, loại cảm giác ấy hắn không muốn trải qua một lần nào nữa.

“Không mà ~ Em muốn gọi như thế cơ, gọi như thế mới là đặt anh vào tim em ~”

Trái tim Từ Tư như thể bị kéo căng, niềm hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực. Nhìn Cố Trì Quân thể hiện tình cảm với mình vừa nũng nịu như trẻ con, không khỏi mỉm cười, khóe miệng cũng theo đó mà giương lên.

“Được được được, em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy”

Cốp Trì Quân cười ngây ngô một hồi, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy ngài có biết cái vòng xoay xoay tròn, di chuyển theo nhạc gọi là gì không?”

“Ngựa gỗ?”, Từ Tư ngập ngừng hỏi.

(*)Ngựa gỗ: 木马 (muma)

“Ừm, muah!”

Cố Trì Quân khẽ nhếch đôi môi đỏ, hồng hào óng ánh, mang theo hương rượu nhàn nhạt, ngọt ngào mê người, lại mị hoặc hệt yêu tinh. Nhiệt độ trong xe là 25 độ, Từ Tư lại cảm giác mồ hôi đổ ra như tắm, núi lửa trong người chực phun trào, dung nham đỏ sẫm cuốn lấy lý trí của hắn đi mất, để lại hàng ngàn vết xước đỏ rực trên không trung bốc lên từ màn khói.


Từ Tư đánh tay lái, lái xe vào một ngõ nhỏ yên tĩnh.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, mang theo cả nhiệt độ trong xe tăng dần, trên cửa kính xuất hiện một lớp sương mù, làm mờ đi hai gương mặt đang dính sát vào nhau của hai người bọn họ.

Ánh đèn đường xuyên qua lớp cửa kính xe nửa rơi lên khuôn mặt Cố Trì Quân, khiến hai đồng tử giống như những vì sao lấp lánh trong đêm đen, chói mắt đến mức khiến người ta không khỏi luân hãm vào trong đó, hàng mi dày và dài nhẹ nhàng chớp chớp, như hai phiến quạt nhỏ, che đi phần nào đôi mắt cậu, lay động theo từng cử động của cậu, tạo thành một màn che mỏng, mỗi cái nhíu mày, một nụ cười như gảy nhẹ khiến cõi lòng hắn ngứa ngáy.

“Anh yêu em"

Từ Tư không uống rượu, giọng nói lại mang theo chếnh choáng nồng đậm, hệt như vừa lấy ra từ hầm rượu, mang theo mùi hương nguyên thủy nhất, thấm vào tim gan.

"Từ Tư"

“Tình cảm của em cũng không hề ít hơn"

Cố Trì Quân thì thào bên tai hắn, hệt như một trận gió xuân, nhẹ nhàng thổi qua trái tim nóng bỏng của Từ Tư.





Lúc Cố Trì Quân tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, sau khi say rượu, cơn đau đầu hành hạ là điều không thể tránh khỏi.

Mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, cả người khô mát thoải mái dễ chịu, quần áo ngủ được mặc chỉnh tề, mặt cậu lập tức đỏ bừng, kéo chăn lên che kín đầu.

Từ Tư nghe được tiếng động, liền biết Cố Trì Quân đã tỉnh dậy, bưng một bát nước mật ong đặt lên tủ đầu giường, sau đó ngồi bên giường, đưa tay vén chăn trên mặt cậu xuống. Trông thấy vẻ mặt hung dữ của cậu, hắn không khỏi bật cười, khóe mắt tràn đầy ý cười: “Còn biết xấu hổ à? Đầu em còn đau không?”

“Đau chết mất ~”, Cố Trì Quận bĩu môi nũng nịu.

“Nằm lên đùi anh này, anh ấn giúp em”. Từ Tư đặt một cái gối lên đùi mình, cậu ngoan ngoãn nằm lên, nhắm mắt hưởng thụ loại phục vụ chỉ mình cậu mới có.

Cường độ xoa của Từ Tư vừa phải, đầu ngón tay chậm rãi xoa dịu hai bên thái dương đang đau nhói, Cố Trì Quân thoải mái đến mức lại muốn chìm vào giấc ngủ.

Từ Tư thấy cậu lại định thiếp đi, nghĩ đến cậu hẳn là đói bụng, vội vàng đỡ người cậu dậy, đưa nước mật ong ấm cho cậu. “Khoan hãy ngủ, uống nước mật ong cho đỡ đói đã. Nhiệt độ vừa vặn, em uống một chút đi”

Cố Trì Quân nhận lấy cái bát uống một hớp, nước mật ong ngọt tràn vào dạ dày, mang theo một mùi hương thơm ngát.

“Cổ em bị làm sao vậy? Sao không nói với anh?”, tay Từ Tư sờ lên vệt đỏ trên cổ cậu, giọng nói mang theo đau lòng và trách móc.

“Không sao mà”, Cố Trì Quân đưa bát cho Từ Tư, “Lúc quay phim không cẩn thận thôi, quay phim bị đụng trúng là bình thường mà”, cậu nhẹ nhàng giải thích.

Từ Tư nghe xong khẽ nhíu mày, “Sau này dù bị thương hay cảm thấy khó chịu ở chỗ nào, em đều phải nói cho anh biết, biết không?", Từ Tư đặt bát xuống, chỉnh cơ thể cậu cho ngay ngắn, để cậu tựa vào đầu giường, đặt một chiếc gối sau lưng cậu, nghiêm túc nói: “Dù chỉ là một vết xước nhỏ trên tay cũng phải nói với anh”

Cố Trì Quân nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, cười nhẹ: “Sao thế? Em cũng chẳng phải công chúa hạt đậu, nào có dễ hỏng như vậy”

"Ầy, ở bên cạnh anh, hi vọng em nhất định phải tùy ý một chút, trẻ con một chút, làm nũng một chút, cho dù là chuyện nhỏ chút xíu cũng phải tìm tới anh"

Cố Trì Quân nhìn Từ Tư trước mặt cậu, ngọt ngào nghẹn lại ở đáy lòng, hệt như hương vị nước mật ong còn đọng trong miệng cậu, mật ngọt thật biết cách dỗ cho con người ta vui vẻ.

Cố Trì Quân rửa mặt xong, ngồi bên bàn ăn, Từ Tư đặt bữa sáng trước mặt cậu: “Mời ngài dùng bữa”

“Ngài? Ấy da Từ tư anh làm gì vậy, sao đột nhiên lại khách khí như vậy?”

“Em không gọi anh là ngài nữa à? Em có đặt anh trong tim em không? Hửm? Mời ngài ngẫm lại lời ngài đã nói”, Từ Tư một bên nói bóng gió, có ý đồ khơi gợi lại ký ức đêm qua của cậu.

Cố Trì Quân khó hiểu nhìn Từ Tư cứ ‘ngài’ này ‘ngài’ nọ, sao bỗng dưng bị chạm trúng mạch nào rồi?

“Hả? Từ Tư anh bị bệnh gì thế? Mới nãy còn ổn, sao tự dưng lại nổi điên gì rồi? Ăn cơm mau đi”

Thấy việc nhắc nhở không hiệu quả, Từ Tư lại nghĩ đến chiêu tiếp theo, “Vậy ngài có biết cái vòng xoay xoay tròn, di chuyển theo nhạc gọi là gì không?”

“Anh đần rồi hả? Vòng xoay ngựa gỗ thế mà cũng không biết?”

“Không được, hai chữ cuối là gì?”

“Ngựa gỗ?”

“Ừm, muah muah!”

Cố Trì Quân nổi da gà toàn thân, xoa xoa hai má, nhìn Từ Tư đầy khinh bỉ: “Mới sáng sớm anh lên cơn gì vậy? Có uống nhầm thuốc gì không? Kiếm đâu ra mấy lời tỏ tình buồn nôn dữ vậy?”

Từ Tư cảm thấy lúc này đãi não như thiếu dưỡng khí, tim cũng đau nhói, lòng hắn chỉ muốn khóc òa: “Anh học của em mà, hai câu tỏ tình của em suýt làm anh nổ tung luôn, anh chỉ nói lại hai câu này của em thôi, em lại bảo anh lên cơn. Haizzz, thật là muốn khóc mà”

Từ Tư lắc đầu, “Ừm… là anh thấy trên mạng.. thôi không nói nữa, haizz”. Những thứ tìm thấy trên mạng nên nhanh chóng xóa đi thôi!

Ăn cơm xong, Cố Trì Quân chơi với Tiểu Quỳ một lúc, cảm thấy thái độ của nhóc con đối với cậu hơi lạ, khẽ vươn tay định ôm nó, nó liền trốn ra sau lưng Từ Tư. “Anh bỏ bùa mê gì cho Tiểu Quỳ vậy? Sao nó không cho em đụng nữa?”

Từ Tư ôm Tiểu Quỳ vào ngực, “Em không nhớ hôm qua em đã làm gì với nó sao?”

Hôm qua cậu đã làm gì? Cậu chỉ nhớ hình như mình đánh cho tên họ Chu kia một trận, về công ty nhất định hắn ta sẽ tố cáo cậu, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu. Nhưng còn Tiểu Quỳ? Lúc cậu về hẳn là nó đã ngoan ngoãn đi ngủ rồi chứ?

Trông thấy bộ dáng không hiểu gì của Cố Trì Quân, Từ tư nín cười nói: “Tối qua anh nấu canh giải rượu cho em, em kéo Tiểu Quỳ nhất định phải uống với em, còn muốn kết bái với nó”

Cố Trì Quân chấn động, hoảng hốt: “Hả? Em với nó có dập đầu không?”

“Không dập được, em cứ nhất định phải so đuôi với nó xem ai dài hơn, ai lớn hơn thì được làm lão đại”

“Anh đừng nói bừa, em làm gì có đuôi… em…”

Từ Tư cuối cùng cũng nhịn không được cười thành tiếng, “Đúng vậy, em nhiệt tình lắm kìa, em không chỉ so đuôi với nó, em còn nhất định bắt nó phải kết bái với em”

Cố Trì Quân hung hăng liếc Từ Tư, lại hung ác trừng Tiểu Quỳ, tức giận quay về phòng ngủ. Thế là tiêu tan danh tiếng nửa đời người của cậu mất rồi, chỉ tại cái đuôi kia!







______

Mừng kỷ niệm hai năm Sơn Hà Lệnh khai máy 🎉

Mùa hè đến rồi, tình yêu ngập tràn khắp đất trời, nhất định sẽ mang theo cả những điều tốt đẹp đến 💙❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net