Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

48.

Tiệc sinh nhật năm nay cũng là do công ty tổ chức, đại khái cũng giống như những năm trước. Chỉ là năm nay lượng fan đông hơn rất nhiều, sân khấu cũng được trang trí xinh đẹp hơn.

Hôm nay Cố Trì Quân ăn mặc tinh xảo, đôi mắt như sao trời lấp lánh trong đêm, vì quay phim gầy đi rất nhiều còn chưa béo lên được cân nào, đến độ bộ quần áo màu trắng có hoa văn xám mặc lên rộng đi đôi chút. Cậu sờ bông hoa hướng dương trên ngực, tình yêu từng chút một như được lấp đầy trong tim.

Mang quà và thư tay của fan về ký túc xá cất kỹ, lúc đến được bệnh viện trời đã chạng vạng tối, Cố Trì Quân cầm một chiếc bánh ga tô nhỏ thầm cầu nguyện trong phòng bệnh yên tĩnh, năm nay điều ước lại nhiều thêm một điều.

Ăn xong chiếc bánh nhỏ, lại trò chuyện với mẹ rất lâu, mới có thời gian trả lời tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Hiểu Vũ.

Cố Trì Quân nhìn nhật ký trò chuyện wechat còn dừng lại ở ngày hôm qua, lòng không khỏi cảm thấy mất mát, bên kia đại dương người kia hẳn là vẫn còn đang chìm trong mộng rồi.

“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Cố Trì Quân sắp xếp lại cảm xúc, bước ra mở cửa phòng.

“Tiểu Văn?”

Cố Trì Quân sửng sốt nhìn người trước mặt, cậu vốn cho rằng đó là dì La, “Sao anh lại tới đây?”

“Tiên sinh, Từ tổng phái tôi đến đón ngài đi đến một nơi”

Từ Tư sao lại cứ thần bí như vậy, chẳng lẽ muốn tạo bất ngờ sao? Nhưng hôm qua khi nói chuyện anh ấy chắc chắn vẫn còn ở bên kia đại dương, sao lại có thể trở về trong thời gian ngắn như thế được?

“Từ tổng của các anh đâu?”

“Từ tổng anh ấy… anh ấy hẳn là đang ở chỗ của anh ấy rồi…”, Tiểu Văn mỉm cười, cảm thấy tất cả sự khôn khéo của anh toàn dùng cho việc giúp ông chủ theo đuổi vợ.

“?”

Cố Trì Quân chẳng hiểu ra làm sao, trả lời cũng như không, chẳng lẽ những người quen xã giao trên thương trường đều dùng mấy câu nói khó hiểu như thế này sao? Quả không hổ là cấp dưới của Từ Tư. Cậu cũng không truy hỏi nữa.

“Vậy phiền anh đợi tôi một lát”

Đợi dì La đến, Cố Trì Quân mới đi theo Tiểu Văn xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Sắc trời đã tối, xe bon bon chạy trên đường, sáng nay cậu dậy hơi sớm, nên giờ đã cảm thấy buồn ngủ, vô thức nhắm mắt lại.


Không biết đã ngủ được bao lâu, Cố Trì Quân dụi dụi vào một cái gối không mấy mềm mại, cử động cái cổ có phần cứng ngắc, đẩy chiếc áo khoác không biết đã được khoác lên người từ khi nào xuống, mơ mơ màng màng hỏi: “Tiểu Văn, vẫn chưa đến sao?”

“Vừa thức dậy đã gọi tên người đàn ông khác, không sợ anh ghen sao?”, một giọng nói quen thuộc băng qua Thái Bình Dương, mang theo nỗi nhớ nhung ngày đêm chợt vang bên tai cậu.

“Từ Tư?”

Cố Trì Quân lập tức tỉnh táo, nơi đầu cậu gối lên vô cùng ấm áp, hóa ra cậu vẫn đang nằm trên đùi Từ Tư. Cố Trì Quân chật vật ngồi dậy, nhìn vào gương mặt đẹp trai của Từ Tư, khó mà tin được: “Anh về khi nào? Không phải em ngủ một ngày một đêm rồi chứ?”

Từ Tư nhìn dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ của Cố Trì Quân, trong lòng trào dâng một tia ngọt ngào, hắn cười duỗi tay ra chọc vào trán cậu, “Em mới ngủ có một giờ thôi, anh cũng vừa về tới”. Ngón tay đặt trên trán Cố Trì Quân vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu, mang theo xúc cảm ấm áp, “Anh cũng đã ghen rồi, em không ôm anh một cái sao?”

Nghe vậy, Cố Trì Quân không nhịn được cười, dùng hết sức né ra tựa ra sau ghế: “Em không ôm thùng giấm đâu”

“Vậy thùng giấm đến ôm em đây”, Từ Tư đưa hai tay ôm chặt lấy bả vai Cố Trì Quân, nhốt cậu vào lòng, tham lam hít hà mùi hương của cậu: 

“Nhớ em, nhớ từng giây từng phút, nhớ tới chết luôn"

“Em cũng thế”, Cố Trì Quân ôm lại Từ Tư, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt trên người hắn cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới.

Hai người không nói gì nữa, chỉ ôm nhau thật chặt, nhớ nhung kìm nén thành hơi thở quyện vào nhau.

Đến khi bước xuống xe, Cố Trì Quân mới phát hiện ra đây là khoảng sân nhỏ của một biệt thự, không giống với kiểu biệt thự theo phong cách phương Tây rập khuôn, mà là tường trắng gạch xanh,  cổng xây bằng gạch theo phong cách truyền thống, trong vườn trồng đầy hoa cỏ, trông vô cùng thanh tĩnh và tao nhã.

Chẳng lẽ đây là một nhà hàng tư nhân sao? Cố Trì Quân tò mò quan sát bốn phía, ngoài tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang cũng chỉ có hai người bọn họ. Tên ngốc này không phải bao cả nhà hàng người ta chứ? Đúng là sợ tiền không có chỗ tiêu mà!

Lúc này, tim Từ Tư đập như nổi trống, hắn không ngừng xoa xoa lòng bàn tay đang chảy đầy mồ hôi, cố gắng kìm nén giọng nói có phần run rẩy của mình: “Đi theo anh”

Tay bị một bàn tay ấm áp ẩm ướt bao lấy, cảm giác an toàn từ lòng bàn tay lan truyền đến toàn thân, Cố Trì Quân lướt nhìn bốn phía an tĩnh, bao hết thì bao hết đi, ít nhất cũng không cần phải lén lút nắm tay nhau.

Hai người đi đến trước cửa chính, bàn tay Từ Tư vẫn nắm chặt tay cậu như cũ. Hắn dùng một tay khác cầm lấy hộp quà đặt trước cửa, đưa cho người bên cạnh.

 “Sinh nhật vui vẻ!”

Cố Trì Quân nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn anh”

“Không mở ra xem sao?”, Từ Tư nhìn Cố Trì Quân đầy mong đợi, món quà hắn tỉ mỉ chuẩn bị hắn là cậu sẽ thích.

“Chúng ta vào một lát rồi mở sau, ăn cơm trước đã”

Đối với Cố Trì Quân mà nói, Từ Tư đặc biệt tranh thủ quay về đúng ngày sinh nhật của cậu đã là một món quà quý giá nhất rồi, nên hắn có tặng cậu bất cứ cái gì cậu cũng sẽ thích.

“Em đó, sao cứ toàn chỉ biết ăn”, Từ Tư vuốt gương mặt ham ăn lại chẳng có bao nhiêu thịt, “Không mở cửa làm sao chúng ta vào được”

“Gì mà làm sao vào?”, giọng nói Cố Trì Quân khẽ run lên, nhìn về phía Từ Tư, ánh mắt mang theo vài phần không dám tin, khẽ giật mình, chẳng lẽ là…? Cố Trì Quân rút tay ra khỏi tay Từ Tư, không giấu được trong lòng dậy sóng, kích động mở hộp ra.

Một chiếc chìa khóa có móc hình Pikachu và mấy cái thẻ mở cửa lẳng lặng nằm trong hộp.

“Quà sinh nhật, nhà của chúng ta”, Từ Tư nhìn Cố Trì Quân đang ngờ ngác nhìn đống đồ đang cầm trong tay, khẽ hôn lên trán cậu, “Cảm ơn em, đã đợi anh về nhà”




“Từ Tư, anh….”

Chữ ‘nhà’ lập tức đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Cố Trì Quân, nước mắt nóng hổi tự do rơi xuống. Từ Tư đã hứa cho cậu một ngôi nhà, giờ đây liền thiết thực bày ra trước mắt cậu. Bốn năm nay, trải qua bao nhiêu gian khổ luyện ra một thân mình đồng da sắt, nay lại rối tinh rối mù trước mặt Từ Tư.

Từ Tư nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, thâm tình nhìn cậu: 

“Ngoan, đừng khóc, chuẩn bị kinh hỉ cho em là để em vui vẻ, vui đến phát khóc thế này anh cũng đau lòng đấy”

Thấy Cố Trì Quân vẫn không kìm được mà rơi lệ, hắn liền cố ý trêu cậu: “Ở đây khóc hết nước mắt rồi, vậy vào trong còn nhiều món quà bất ngờ hơn nữa chẳng phải là vô ích rồi sao?”

Cố Trì Quân nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhu tình mật ý, vốn đang cảm động không nói nên lời, nghe hắn nói thế, lại không khỏi bật cười, cậu hít hít mũi: “Anh yên tâm, em giờ là diễn viên chuyên nghiệp rồi, nếu anh muốn em phối hợp em sẽ phối hợp với anh. Mà trong kia còn có thứ gì tốt hơn cái này nữa vậy? Chẳng lẽ anh tặng em cả một con Pikachu còn sống luôn à?”

“Nếu em thực sự muốn, trong dự án tiếp theo anh sẽ bảo họ nghiên cứu cái này”

“Dừng! Anh đừng có nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc như vậy. Mau mở cửa đi, em bị muỗi đốt rồi”, Cố Trì Quân vỗ một cái lên mặt Từ Tư.

“Mau dùng vân tay mở ra, muỗi sắp hút máu Rh của anh rồi kìa”

Từ Tư gãi gãi mặt, lúc đầu còn không thấy gì, bị Cố Trì Quân vuốt lại cảm thấy hơi ngứa, xem ra phải báo với bên thi công cải thiện hệ thống phòng muỗi rồi. Hắn nhìn Cố Trì Quân đầy mong đợi, “Em dùng chìa khóa mở đi, cho có cảm giác nghi thức”

Cố Trì Quân xoa xoa chiếc chìa khóa trong tay, nhìn cánh cửa nặng nề trước mặt, chỉ cách một cánh cửa thôi, chiếc chìa khóa trong tay cậu sẽ mở ra một cuộc sống mới. Cậu do dự một lúc, vẫn là nắm tay Từ Tư dùng vân tay của hắn mở cửa ra. Món quà này quý giá, Cố Trì Quân sợ mình không đủ sức chịu đựng vẻ đẹp này, cậu sợ một khi cậu nhận lấy, giấc mộng đẹp này sẽ tan thành mây khói.

 Khóa vân tay mở ra, Từ Tư cười nhìn Cố Trì Quân: “Cứ sợ muỗi thế hả? Lát nữa lưu vân tay của em vào, chìa khóa kia để giữ làm kỷ niệm”

Cửa chậm rãi mở ra, gió mát trong phòng ập vào mặt. Từ Tư ấn mấy cái lên màn hình ngoài cửa ra vào, cả căn nhà đều sáng trưng, trong phòng khách rộng lớn, có nguyên cả một khoảng tường dùng để bày giấy khen và cúp, Cố Trì Quân xa xa trông thấy những chiếc cúp quen thuộc, từng mảnh ghép ký ức lần lượt hiện lên trong đầu.

Điều bất ngờ khiến Cố Trì Quân phút chốc ngưng thở, trực tiếp cởi giày, chạy tới bức tường để xem kỹ hơn.

Đây là chiếc cúp đầu tiên cậu giành được lúc 5 tuổi, cậu vui đến nỗi ôm nó ngủ suốt một tuần. Đây là giải đặc biệt cấp tỉnh đầu tiên mà cậu nhận được, cậu nhận được phần tiền thưởng đầu tiên. Đây là giấy khen lúc sinh nhật cậu nhận được, mẹ còn tặng thêm một con búp bê Pikachu xem như quà sinh nhật.

Cả bức tường đều đầy ắp giấy khen và cúp cậu thu hoạch được từ nhỏ đến lớn, sau khi được bà cụ hàng xóm giúp gửi từ quê lên, căn nhà cũ chỉ nhỏ như bàn tay kia không có chỗ bày ra, nên chúng nó vẫn nằm im trong rương không ai để ý tới. Sau khi mẹ xảy ra chuyện phải nằm viện, lúc cậu dọn nhà cũng muốn mang theo, dù sao đó cũng là những món đồ mẹ cậu quý trong như bảo bối, là những thứ hai người dù có bôn ba ngàn dặm cũng chưa từng vứt bỏ. Nhưng hiện thực tàn khốc, những chứng nhận vinh dự giờ đây chỉ như đống giấy vụn, cũng không thể chiếm một diện tích lớn trong căn phòng bệnh chật hẹp được.

Đã nhiều năm như vậy, Cố Trì Quân có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, cậu còn có thể nhìn lại những thứ này.

Cố Trì Quân cứng đờ đứng trên thảm, vẫn còn đắm chìm trong ảo mộng không thể nào tự thoát ra được. Từ Tư ngồi xổm xuống giúp cậu mang dép lê, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, một tay nâng cánh tay cậu lên, chỉ lên tường.

“Bảo bối của chúng ta từ nhỏ đã giỏi như vậy, anh muốn tất cả những ai đến nhà đều nhìn thấy những thứ này”. 

Từ Tư lại dẫn cậu đến một chiếc kệ trống ở một mặt tường khác.

"Cái kệ này là trưng bày những giải thưởng sau này em sẽ đạt được, cả chỗ ngay giữa kia, nếu như em thích âm nhạc, thì đặt cúp Grammy vào đó, nếu em thích diễn xuất, thì cũng có thể cho cúp Oscar vào đó, hoặc là luân phiên đặt mỗi tuần cũng được”

Tâm tư lắng đọng đau buồn của Cố Trì Quân liền bị những kỳ vọng khoa trương của Từ Tư làm cho tan thành mây khói.

“Anh nghĩ Grammy với Oscar là giải thưởng công cộng à? Chỉ cần nói giành là giành được sao?”

“Bảo bối của chúng ta chỉ có những giải thưởng không muốn giành, chứ không có giải thưởng nào là không giành được”, Từ Tư khiến cho Cố Trì Quân dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại không nén được ngọt ngào.

Có một người coi quá khứ của cậu như trân bảo, đem hết thảy kỳ vọng đặt vào tương lai, là hạnh phúc cả đời cũng không thể diễn tả hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net