Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

51.

Hai người giày vò đến nửa đêm, Cố Trì Quân được Từ Tư bế từ nhà tắm lên giường, Từ Tư ngồi xổm sang một bên lấy ra một chiếc tăm bông trong hộp thuốc, thấm chút thuốc rồi bôi lên chỗ bị thương trên môi của Cố Trì Quân. Sau đó hắn lại tìm một lọ thuốc, nhẹ nhàng kéo áo choàng tắm của cậu lên. Vì bôi thuốc nên Cố Trì Quân đang say ngủ cảm thấy có chút không thoải mái, cậu hơi nhíu mày lại, hé môi hít chút không khí, thì thầm vài tiếng trong miệng để bày tỏ sự không hài lòng khi mộng đẹp bị quấy nhiễu, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Từ Tư mỉm cười, cất hộp thuốc rồi đi rửa sạch tay, kéo người đang ngủ say trên gối đặt lên đùi mình, với tay lấy máy sấy bên cạnh giúp cậu sấy khô tóc. Hơi ấm thổi qua những sợi tóc mềm mại, mang theo từng đợt ngứa ngáy, lại tựa như gãi nhẹ đến trái tim.

Ánh mắt dịu dàng như nước của Từ Tư nhìn gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của Cố Trì Quân, đưa tay vuốt ve gò má cậu, mỉm cười vô cùng hạnh phúc, lại nhịn không được khẽ hôn nhẹ lên gương mặt cậu.

Người ta thường nói những người có tóc mềm, thì lòng cũng mềm mại hệt như thế. Từ Tư nhìn khuôn mặt Cố Trì Quân, thấp giọng khẽ nói: “Em phải luôn mềm lòng với anh như thế này có được không?”, tiếng thở dài khe khẽ của Từ Tư bị tiếng máy sấy ồn ào nuốt trọn vào màn đêm đen kịt.

Màn cửa che nắng rất tốt, bên ngoài mặt trời đã lên cao, trong phòng vẫn tối đen như mực, ánh sáng le lói từ màn hình máy tính tản ra thành hiệu ứng nhàn nhạt, khiến cho người ta có thể mơ hồ thấy được khung cảnh trong phòng. Từ Tư xử lý công việc trên bàn, thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ cuộn tròn ngủ say của Cố Trì Quân trên giường, thể xác và tinh thần đều thỏa mãn.

Hắn phát hiện người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại, liền nhanh như chớp chui vào chăn.

Cố Trì Quân mơ màng tỉnh lại, còn chưa mở mắt liền theo bản năng muốn đưa tay sờ sang bên cạnh, cảm giác được một cơn gió chui vào chăn, sau đó bị cơn gió này ôm thật chặt.

Thật may, lúc cậu đưa tay qua không phải là một vùng trống rỗng.

Thật may, thức dậy không còn chỉ có một mình nữa.

Thật may, những cảnh lặp đi lặp lại trong những cơn ác mộng kia sẽ không xuất hiện nữa.

Cố Trì Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được lồng ngực rộng lớn cùng nhịp tim vững chãi, lại từ từ thiếp đi.

Đến khi Cố Trì Quân bị đói mà tỉnh dậy lần nữa, đã trông thấy gương mặt tinh xảo của Từ Tư đang đối diện với mình. Từ Tư đưa tay dùng điều khiển từ xa mở màn cửa, ánh nắng chiều màu quýt xuyên qua bức rèm trong suốt rọi vào phòng.

Từ Tư thấy Cố Trì Quân mở mắt, nở một nụ cười xán lạn, nói với cậu: “Em ngủ lâu quá, có phải đói chết rồi không?”

Cố Trì Quân sững sờ một lúc, nhìn người yêu dưới ánh hoàng hôn, tim lập tức mềm nhũn, nở một nụ cười, gật đầu, ừ một tiếng.

“Đã chuẩn bị cho em cả rồi, mau dậy ăn cơm nào”, Từ Tư lại dàn vào lỗ tai Cố Trì Quân.

“Tối qua chắc là mệt lắm nhỉ? Cần anh bế em xuống giường không?”, giọng Từ Tư tràn đầy nghi hoặc, khiến cho cậu nghe được có hơi thất thần.

Một lát sau, mặt Cố Trì Quân lập tức đỏ lên, nhấc chân muốn đá người đối diện xuống giường. Từ Tư vội vàng nắm lấy chân cậu, thành thật nói: “Đừng lộn xộn, anh thật lòng muốn hầu hạ em mà”

Từ Tư xốc chăn lên, Cố Trì Quân lập tức kinh ngạc mở to mắt. Từ Tư mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh tinh tế gợi cảm cùng chiếc cổ thon dài, phía trên còn lưu lại dấu vết lúc cậu ý loạn tình mê gây nên, phối hợp với gương mặt vô cùng đẹp trai, giờ phút này trên gương mặt kia là nụ cười tà mị, quả thực vô cùng mê hoặc lòng người, vừa thức dậy đã muốn dùng đồng phục cám dỗ cậu sao?

Nhìn thêm vài lần suýt cầm lòng không được, Cố Trì Quân cố gắng cử động cơ thể đau nhức, vội vàng nhắm mắt lại. “Đi ngủ mà ăn mặc như vậy không khó chịu hả?”

“Hôm qua em bảo anh mặc sơ mi trông gợi cảm nhất mà, kiểu gợi cảm cấm dục ấy, không phải em quên rồi chứ!”

Ấn tượng về tối qua trong đầu Cố Trì Quân chỉ có tiếng thở dốc dồn dập mà thôi, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã nói gì, nếu như thừa nhận không phải cậu sẽ rất mất mặt sao, liền mạnh miệng nói. “Đương nhiên là em nhớ rồi, anh còn ngốc ở đó làm gì, sao còn chưa hầu hạ em thay quần áo!”

“Haha, được được, Tiểu Từ Tử tuân lệnh”, Từ Tư cười hí ha hí hửng, tìm một bộ quần áo mặc ở nhà trong phòng chứa đồ rồi giúp cậu mặc vào.

Động tác của hắn mười phần dịu dàng, sợ làm đau cậu, chỉ một bộ quần áo mà mặc tận mười phút mới xong.

Cố Trì Quân nhìn Từ Tư vừa giúp mình mặc quần áo vừa nhìn chằm chằm vào những vết tích trên người mình bằng đôi mắt sáng rực, nhịn không được vỗ lên đầu hắn một cái. “Còn nhìn nữa em móc mắt anh đấy”

Từ Tư sững sờ, sau đó hi hi cười ngốc: “Anh đang thưởng thức mà”. Nói xong, hắn lại dời tầm mắt của mình lên hàng loạt dấu hôn trải dài trên cơ bụng cậu, nuốt nước bọt một cái.

Cố Trì Quân thấy thế đẩy đầu Từ Tư sang một bên, sau đó định xuống giường đi rửa mặt. Lúc chân vừa chạm đất, hai mắt cậu tối sầm, hai chân suýt chút khụy xuống ngã nhào về phía trước.

Từ Tư nhanh tay đỡ được cậu, “Đi nhanh thế làm gì, suýt chút thì ngã rồi”

Cố Trì Quân ôm ngực, đứng nguyên tại chỗ. “Là do em đói thôi, anh đắc ý như thế làm gì?

“Anh biết anh biết. Thể lực của anh cũng không được tốt như em đâu, cố gắng lắm mời bò dậy được, bắp chân còn run đây này, Cố đại nhân tốt bụng, em có thể ăn cơm với tiểu nhân trên giường không?”

Cố Trì Quân vung tay. “Chuẩn”

Thừa dịp Từ Tư xuống lầu lấy cơm, Cố Trì Quân vào phòng rửa mặt, nhìn sắc mặt ửng đỏ của mình trong gương, trên người toàn là vết tích loang lổ, khiến cậu không khỏi nhớ đến cuồng nhiệt cùng kiều diễm đêm qua, trái tim lại đập liên hồi. Thật ra sau khi tỉnh lại, cả người khô mát dễ chịu, phía sau ngoại trừ hơi khó chịu thì không còn cảm thấy quá đau đớn nữa, lại nghĩ đến vẻ xấu hổ vừa rồi của mình, cậu cảm thấy vô cùng quẫn bách, lúc nãy chân cậu mềm nhũn nhất định là do xấu hổ rồi!

Cố Trì Quân ngồi trên giường, nhíu mày nhìn Từ Tư đang buộc yếm giúp mình, cậu có còn là đứa trẻ ba tuổi nữa đâu, buộc cái thứ này vào làm gì?

Còn chưa kịp tức giận, Từ Tư đã đem cháo táo đỏ bưng đến trước mặt cậu, “Để anh đút em, ăn xong cháo mới ăn cơm sau”

Cố Trì Quân định từ chối, nhưng khi trông thấy ánh mắt của Từ Tư, lại không đành lòng phụ ý tốt của hắn, đành phải ngoan ngoãn há miệng.

“Bụng còn đau không?”, Từ Tư vừa thổi vừa lo lắng hỏi cậu.

Đau bụng? Cố Trì Quân nhớ đến hôm qua ngực đau dữ dội, liền lấy bừa một cái cớ, không ngờ hắn lại còn nhớ, lòng mềm nhũn, trấn an nói: “Không đau nữa”

“Không đau thì tốt rồi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, anh đã liên hệ rồi”, Từ Tư thổi cháo cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng cậu.

“Không cần không cần”, Cố Trì Quân lắc đầu nuốt miếng cháo thơm ngọt xuống, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ. “Giờ này bác sĩ khám bệnh chắc là sắp tan làm rồi, đừng làm phiền họ”

“Không phiền”, Từ Tư thả cái bát Cố Trì Quân vừa ăn xong xuống, giúp cậu lau miệng, rồi kéo cậu vào lòng. “Em có biết tại sao anh chọn ở đây không?”

“Thời điểm tốt? Hay là do cảnh đẹp?”

“Chỉ một phần thôi, mặt khác là bệnh viện tư mà anh tìm cho dì ở ngay gần đây, ngay đối diện với vườn phía sau tiểu khu thôi”

Tim Cố Trì Quân như được nhét đầy kẹo ngọt, ngọt đến nỗi khiến con người ta khó thở.

“Gần như vậy sẽ không bị trễ đâu, anh đã hẹn với bác sĩ rồi, chúng ta đi kiểm tra một chút đi, như vậy anh mới yên tâm được”

Kẹo ngọt tan ra, sự ấm áp lan toả khắp người Cố Trì Quân, khiến cho cậu như cũng hoà tan vào đó.

“Thật sự em không sao mà, mai còn phải đi làm, em không muốn lãng phí thời gian quý giá này”, Cố Trì Quân tháo chiếc yếm ra, dạng chân ngồi lên đùi Từ Tư, hôn hắn.

“Bảo bối, em ăn cơm trước đi”

“Suỵt, em muốn ăn anh trước”

Hương vị cháo táo đỏ thanh ngọt tựa như không khí kiều diễm trong phòng.

Sáng hôm sau, Cố Trì Quân lục lọi hồi lâu trong phòng chứa quần áo, mới tìm được một chiếc áo thun cao cổ tay dài mặc lên người, tất cả đều tại Từ Tư, cậu âm thầm cầu nguyện thời tiết đừng quá nóng.

Từ Tư ôm Cố Trì Quân đang thử đồ trước gương nhìn tới nhìn lui, giả vờ ngạc nhiên nói: “Bảo bối nhà anh sao lại đẹp trai như vậy, mặc gì cũng đẹp. Tất nhiên là lúc không mặc gì càng đẹp hơn”

Tuyệt kỹ thúc khuỷu tay của Cố Trì Quân lần nữa tái xuất giang hồ, Từ Tư ôm ngực nhìn Cố Trì Quân đi ra khỏi phòng thay đồ không quay đầu lại, mặt tràn đầy tủi thân.

Càng khiến cho Từ Tư tủi thân hơn chính là, Cố Trì Quân thế mà không cho hắn đưa đến dưới lầu công ty, còn cách công ty tận hai ngã tư cậu đã yêu cầu xuống xe, che chắn kỹ càng bước xuống.

“Trời nóng thế này, anh đưa em tới dưới lầu cũng có sao đâu, không cần phải che chắn như vậy”

“Anh không biết đó thôi, cửa công ty em có nguy cơ tứ phía, cũng không biết ở đó có ai đang chĩa ống kính chụp anh đâu. Tháng trước công ty em có hai nghệ sĩ, bị chụp lén lúc hôn nhau trong xe, chị Vương đập bàn mắng đến trưa mới bỏ qua cho anh ta, dù fan anh ta cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít phí quan hệ công chúng, tài nguyên của anh ta đều đem chia hết cho người khác. Cho nên”, Cố Trì Quân bắt chéo hai tay trước ngực. “Yêu đương ở công ty là điều cấm kỵ, nếu nghiêm trọng sẽ bị cắt hợp đồng, là chuyện lớn ảnh hưởng đến tương lai em, anh đừng xem đó là chuyện nhỏ”

Từ Tư nghĩ thầm, huỷ hợp đồng thì anh sẽ mở công ty riêng cho em, chỉ ký với một mình em, quy định đầu tiên của công ty nhất định phải là cho phép yêu đương. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ thầm, không dám nói ra, nói ra không khéo lại bị Cố Trì Quân dùng móng mèo cào hắn ba ngày ba đêm mất.

Từ Tư bất đắc dĩ, ngoan ngoãn gật đầu. “Anh biết rồi, em muốn làm gì anh cũng sẽ ngoan ngoãn phối hợp, chỉ cần em vui là được”. Thế là hắn nhận được một nụ hôn, rồi nhìn theo bóng lưng Cố Trì Quân xa dần, lòng không khỏi cảm thấy cô đơn.

Từ Tư xử lý xong công việc của công ty, liền bắt đầu liên hệ chuyển viện và tham khảo ý kiến của nhóm chuyên gia nước ngoài, cố gắng làm xong hết thảy trước khi Cố Trì Quân tan làm.

Phòng bệnh ở bệnh viện tư nhân nằm ngay trên tầng cao nhất, Cố Trì Quân vừa đến đã bị nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời cũng càng thêm kiên định ý nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền.

Căn phòng bệnh gồm ba phòng ngủ một phòng khách, được Từ Tư trang trí ấm cúng như một ngôi nhà, trong phòng bệnh của mẹ có cả một bức tường đều treo đầy ảnh cậu, hình ảnh cậu đứng trên sân khấu là điều mà mẹ muốn nhìn thấy nhất. Cố Trì Quân nhìn về phía Từ Tư còn đang cúi đầu chăm hoa cỏ, bước nhanh đến sau lưng hắn, khẽ ngồi xổm sau lưng rồi ôm chặt lấy hắn. “Cảm ơn anh, Từ Tư”

“Nếu muốn cảm ơn anh thì đổi cách xưng hô đi, chỉ gọi cả tên lẫn họ thì không đủ thân mật đâu”

“Vậy phải gọi là gì?”, Cố Trì Quân suy tư một lát. “Hay gọi là Tiểu Từ? Lão Từ? Tiểu Tư? Lão Tư?”

“Tiểu Từ nghe như gọi cấp dưới vậy, Lão Từ thì giống như gọi ba, Tiểu Tư thì như gọi em trai, còn Lão Tư ~ nghe như em đang mắng anh ấy”

Từ Tư xoay người lại, ôm Cố Trì Quân vào lòng. “Gọi là A Tư đi, thân mật như người yêu”

“A Tư”, Cố Trì Quân thì thầm.

“Anh đây”

“A Tư”, Cố Trì Quân khẽ gọi.

“Anh đây mà”

“A Tư”, Cố Trì Quân cười rộ lên.

“Chỉ cần em gọi anh, anh mãi ở đây”

“Vậy em gọi anh là A Tư, thì anh gọi em là gì? Gọi là Quân sao?”

“Không gọi A Quân, gọi là bảo bối, hay là bảo bảo được không?”

“Đừng có buồn nôn thế chứ”

“Anh đã gọi em nhiều lần như thế em cũng đã chấp nhận rồi mà. Bảo bối, bảo bảo, bảo”

“Ây da, tuỳ anh đó, thích gọi gì thì gọi”

“Chính em nói đó nha, vậy anh gọi…”, Từ Tư ghé vào tai Cố Trì Quân nói khẽ.

“A—”, tiếng kêu thảm thiết của Từ Tư vang vọng khắp căn phòng.




___________

Mỗi fic lên một chương, hi vọng sẽ là một niềm vui nho nhỏ dành tặng cả nhà.

Đợi ngày mây tan trăng sáng, sẽ là lúc tương phùng chốn nhân gian ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net