ch. 2: hai đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau...

JustaTee POV:

Tôi và Thiện cùng nhau đi vào trong phòng khách, nằm âu yếm nhau trên chiếc ghế sofa sau khi ăn sáng xong.

Tôi rất thích những ngày như vậy và đây cũng chính là cách chúng tôi dành trọn vẹn mùa hè bên nhau, nhưng dù gì đây cũng là mùa hè cuối cùng tôi còn có thể rảnh để cùng em làm điều này. Tại vì sắp tới là lễ tốt nghiệp bậc Thạc sĩ của tôi, sau đó tôi sẽ mở một tiệm bánh ấm áp - cửa hàng ước mơ của tôi. Tại đây, tôi sẽ được trẻ em ghé chơi, và tôi sẽ phải làm việc với bọn chúng suốt ngày thôi.

Tôi cảm thấy buồn vì đây là mùa hè cuối cùng tụi tôi còn có thể đi chơi cùng nhau, dù gì sắp tới có thiếu nhi, tôi cũng cảm thấy vui rồi. Được lo lắng, yêu thương, chăm sóc cho con nít giúp tôi quên đi muộn phiền trong quá khứ, hay thậm chí là suy nghĩ thông suốt hơn cho những việc làm sắp tới đây. Thêm nữa, tuy nuôi dưỡng con cái là công việc khó khăn nhưng bản thân tôi rất rộng lòng, cho nên tôi vẫn luôn sẵn sàng đón nhận trẻ thơ về tổ ấm này.

"Cá con 🐠, em muốn bé trai hay là bé gái đây?" Tôi hỏi.

"Bé trai hay bé gái gì em không quan trọng lắm, miễn là tụi nó mạnh khoẻ là được." Em đưa ngón tay lên tóc tôi và nói. Tôi thích được em làm vậy lắm, thật sự vô cùng thoải mái. "Nhưng nếu em phải chọn, em thích bé trai hơn. Còn anh thì sao?"

"Đàn ông nào cũng sẽ nói, mình muốn có con trai đầu tiên. Nhưng thật ra là anh muốn con gái nhiều hơn." Tôi nói, em bật cười và hôn trán tôi.

"Bé gái sẽ là người may mắn nhất trên thế giới này; con bé sẽ có hai người cha cùng chăm sóc!"

"Đúng vậy. Anh nghĩ là dù tụi nó có gì thì anh vẫn thương yêu chăm sóc cho tụi nó, vì tụi nó là bảo bối của chúng ta." Tôi thở dài, không quan trọng cuộc sống về sau con cái mình có khó khăn, tôi vẫn cố hết sức.

"Em cũng sẽ yêu thương những đứa trẻ, vì đó là con của chúng ta..." Thiện lắc đầu và thở dài, sau đó em tiếp lời. "Nhưng mà Tuấn, anh nghĩ chúng ta nên nhận nuôi hay là tự sinh ra?"

"Anh muốn có con là của chúng ta, nhưng bên ngoài xã hội còn nhiều đứa trẻ khác cần mái ấm nữa..."

"Đúng rồi, em sẽ không phiền đi nhận nuôi đâu, đó là cơ hội để hai chúng ta thay đổi cuộc đời của đứa bé." Thiện nói, tôi gật gật đầu và lại gần em hơn, em nói rất có lí. Có thế, đứa trẻ sẽ không bao giờ chịu nhiều thiệt thòi và tụi nó sẽ được phát triển, lớn lên trong điều kiện đầy đủ như bao đứa bé trong gia đình khác.

"Vậy em nghĩ chừng nào ta nên nói cho mọi người biết là sẽ sinh em bé đây?" Tôi không muốn nói sớm lắm bởi vì dòng họ gia đình BigDaddy x Emily còn đang huyên náo cặp song sinh hiếm có kia. Tôi không muốn phải gây thêm sự chú ý cho bà con láng giềng đâu.

"Mình nên đợi thôi, có lẽ hết hè này đi. Gia đình láng giềng đang xôn xao, mình đừng có giật spotlight sớm quá ha ha." Thiện hài hước nói đùa.

Tôi cười tủm tỉm, Thiện kéo tôi lại gần em hơn và chủ động hôn tôi.

"Ừ dĩ nhiên rồi, mà bữa nay mình sẽ làm gì nhỉ?" Tôi hỏi, suy nghĩ đến đôi vợ chồng người ta làm cho tôi háo hức được ghé chơi với Calvin và Hunter nữa, đã là một tuần lễ rồi, tụi nó cũng giờ đầy đặn khôi ngô ra, tôi không thể để lỡ thời cơ ghé thăm tụi nó được.

"Em muốn nói là sẽ ở lại đây thôi, nhưng em biết anh rất muốn được thăm hai bé Calvin và Hunter rồi đó." Thiện nói, em hiểu ý tôi quá rồi.

"Đầu của anh, em đọc được hay vậy?"

Em cười và hôn tôi một cái.

"Anh này, em thấy rõ ràng. Em đã phát hiện anh quý lũ trẻ đến mức nào rồi, mỗi ngày anh hay gọi điện thoại cho Emily để hỏi thăm hai bé là hiểu rồi đấy." Tôi hô hấp thật sâu vào, lắng nghe em nói. Rõ ràng thật...

"Em làm như là... anh gọi thường xuyên lắm ý."

"Mỗi ngày là đằng khác!"

"Em nghĩ sao cũng được." Tôi đứng dậy. "Anh đi tắm và thay đồ đây, em muốn tắm chung với anh không?"

Thiện cười, tung tăng lại gần nắm tay tôi. Em sau đó kéo tôi thật nhanh vào nhà tắm.

.

"Cảm ơn hai anh nhiều lắm, nhờ có hai anh mà giờ tôi đỡ vất vả quá." Emily nói, mở cửa cho chúng tôi đi vào trong phòng khách. "Tôi không biết mình nghĩ gì khi nói Tất Vũ không cần mướn người giúp việc chăm cho hai đứa nhỏ. Mai mốt đi làm rồi thì phải nhờ cậy thôi."

Emily đưa bé Hunter đang khóc nhè cho tôi và chạy lại lấy bình sữa.

"Ngoan nào ngoan nào..." Tôi vừa bồng vừa vỗ vỗ Hunter, đứng chờ Emily đem bình sữa đến. Thiện thì lại chỗ Calvin và bồng bé lên; tôi đã luôn thích được nhìn thấy em bồng em bé.

"Em thấy Calvin đang cần gì rồi." Thiện nhăn mặt, nghĩa là đứa bé cần thay tã. "Em sẽ trở lại." Nói xong, Thiện chạy lại chỗ đựng đồ cho trẻ sơ sinh.

Cùng lúc đó Emily trở lại với cái bình sữa trên tay,

"Sữa tới rồi đây, ủa mà Rhym đi đâu rồi?"

"Calvin cần thay tã." Tôi lí giải, Emily gật đầu rồi nằm ườn lên sofa. Emily có vẻ như bị thiếu ngủ nhiều rồi. "Dạo này cô vẫn ngủ ngon chứ?" Tôi hỏi, trong khi cố gắng đút sữa cho bé Hunter uống.

"Không, tôi bị mất ngủ mỗi ngày, khoảng hai ba giờ sáng mới ngủ được. Trông giữ hai thằng nhóc này chưa bao giờ là một công việc dễ dàng gì. Hai đứa không khóc thì không sao, nhưng chỉ cần một đứa khóc là đứa còn lại cũng khóc theo. Cố lắm rồi đấy JustaTee, dù sao cũng phải cố gắng thôi." Emily nhắm mắt lại, chưa đầy một giây sau thì cô ta đã muốn ngáy ngủ.

"Hay là cô đi ngủ bù đi, sức khoẻ là quan trọng hơn, tụi tôi sẽ ở lại trông bọn chúng." Tôi thử gợi ý.

"Ok..."

.

10 phút sau...

"Tuấn ơi, thay tã xong... ơ???" Thiện mau chóng đem Calvin về phòng khách thì dừng lại ngay.

"Thiện, xuỵt!!!"

Tôi ra hiệu cho Thiện giữ im lặng. Em nhìn thấy Emily đang ngủ say sưa trên ghế sofa, kế bên tôi.

"Em xin lỗi..." Thiện thì thầm rồi ngồi ở một phía cái ghế.

"Emily thiếu ngủ nên phải ngủ bù..." Tôi giải thích cho em hiểu.

Chúng tôi cùng nhau cho cặp song sinh uống bình sữa và sau đó vỗ vỗ cho chúng ngủ.

"Hay là mình xin vợ chồng họ cho phép đem Hunter và Calvin về nhà mình thử, để họ có thể yên tâm tối nay ngủ ngon, được không Tuấn?" Thiện mỉm cười giải thích.

"Tất nhiên là được..."

Chúng tôi đặt hai đứa trẻ về nôi sau khi chúng đã chìm vào giấc ngủ. Thời gian còn lại, chúng tôi cùng nhau tranh thủ ngồi đọc sách đợi cho Emily ngủ xong.

.

Hai tiếng đồng hồ sau, Emily cuối cùng cũng ngủ dậy. Cô ta căng cánh tay của mình và nhìn xung quanh phòng khách, mắt Emily nhìn vào tôi và Thiện.

"Cô ngủ đủ giấc chứ?" Tôi hỏi, Emily ngồi dậy.

"Ế, tôi đã ngủ được mấy tiếng rồi, tụi nhỏ đâu?" Emily xoa xoa mắt mình để lấy lại dưỡng sức.

"Hai tiếng, tụi nhỏ ngủ rồi." Tôi nói.

"Xin lỗi vì ngủ quên mất, hai anh muốn ăn uống gì, tôi vào bếp lấy cho?"

"Không, không sao đâu. Tụi tôi hiểu cô dạo này mệt lắm mà." Tôi nói, Emily gật đầu. "Emily này, hay là tối nay cô giao tụi nhỏ cho chúng tôi chăm lo có được không."

Emily chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi không biết liệu việc đó có phải làm phiền hay không. Dù sao, tôi nghĩ bị từ chối cũng không hề có gì đâu.

"Emily, thật ra tụi tôi nghĩ cô và BigDaddy nên đi ngủ sớm một bữa, hoặc là dành thời gian lo cho nhau nhiều hơn là phải... chăm con nít miết." Thiện bổ sung. Emily vẫn chằm chằm nhìn chúng tôi, tôi có cảm giác khó xử.

Nhưng không như tôi nghĩ, Emily chợt vui mừng và ôm lấy chúng tôi.

"Cảm ơn... cảm ơn hai anh nhiều lắm. Hai anh không biết tụi tôi muốn nghĩ ngơi cỡ nào đâu. Tụi tôi thật sự không muốn làm phiền mọi người nên mới giấu đấy!" Emily buông ra và nhìn chúng tôi, tâm trạng cô ta giờ đã nhẹ lòng đi rất nhiều.

Thiện cười nói:

"Ha ha đâu có gì đâu. Cô là bạn tốt của hai người chúng tôi. Chúng tôi luôn sẵn sàng để giúp đỡ cô, thậm chí sẵn lòng thay cô chăm sóc con cái nữa. Cô không biết, anh Tuấn đã yêu con nít từ lâu rồi."

Emily cũng cười lây theo:

"Nói có lí lắm, hai anh thật sự tài giỏi, cảm ơn nhiều lắm."

Emily cùng tụi tôi ngồi xuống, Emily kể cho chúng tôi tất tần tật mọi thứ về em bé, cũng như đưa cả sách mẹ bầu cho chúng tôi đọc nữa.

Sau đó, chúng tôi chuẩn bị ra xe với tất cả những gì mình cần, Emily ôm chúng tôi và nói:

"Một lần nữa, cảm ơn hai anh..."

Emily hôn Hunter và Calvin lần cuối rồi chúng tôi cùng nhau đặt tụi nhỏ vào ghế ngồi cho trẻ em, thắt dây an toàn lại.

"Hay là cô có thể giao tụi nhỏ cho chúng tôi cả tuần, cô nghĩ thế nào đây?" Tôi bổ sung.

"Thiệt hả... thôi... tôi không muốn phiền..."

"Đừng có lo mà, tụi tôi không sao đâu, nói thiệt đó!"

"À... nếu hai anh không phiền thì tôi cho đấy. Đợi xíu, tôi đem đồ tới." Emily nói xong liền trở lại nhà. Sau đó, cô ta quay trở về nhà.

Thiện đặt bé Calvin lên ghế, thắt dây an toàn xong liền quay qua nói với tôi:

"Anh có nghĩ là chúng ta sẽ bị gọi hỏi thăm và có thể ngày mai Emily sẽ gọi kêu đem tụi nhỏ về nhà vì cô ta nhớ nhung không?"

"Cá với anh không, sẽ không gọi!" Tôi thử sức làm cho Thiện bật cười.

"Chơi thì chơi, vậy người chiến thắng sẽ được gì?" Em hỏi trong lúc lại gần tôi hơn nữa.

Tôi liếm liếm môi của mình nhìn em hỏi:

"Em muốn anh tặng gì nếu như em thắng?"

Thiện dựa vào và hôn tôi nói:

"Nếu em thắng, em sẽ đòi cái nóc nhà 🏠."

Tôi nhìn chằm chằm em, cảm thấy sửng sốt, tôi hỏi:

"Cái gì??? Em muốn mua nhà mới sao???"

Thiện lắc lắc đầu, thở dài. Em đưa một tay lên vuốt má tôi.

"Lại giả ngốc nữa chứ gì, cái nóc nhà 🏠 là anh đó chứ còn ai, em muốn cái nóc nhà 🏠!"

"Trời ơi, em vốn dĩ đã có anh rồi còn gì." Tôi cười trong khi em đang ôm tôi. "Nói anh nghe, em muốn anh thưởng cho cái gì?"

Thiện ấp úng do dự...

Tôi nhìn em một cách đầy hồi hộp, tôi biết em thật ra luôn sẵn sàng cho tôi tất cả mọi thứ vô điều kiện, nhưng tôi vẫn muốn tặng em một điều gì đó...

"Xăm mình đi." Em gợi nhắc làm cho tôi ngạc nhiên.

Thật ra tôi cũng luôn muốn được đi xăm mình cho sành điệu lắm rồi, nhưng tại vì lần trước em sợ đau nên cứ hoãn với tôi mãi.

"Cái khác đi, thà anh chiều em tới bến còn được, nhưng đừng có xăm. Lần trước em đau vì để cho anh gắn bông tai đấy, em than sợ đau mà."

Tôi cười khi nhớ cái ngày đó, em giỏi nói dối là không sợ gì lắm. Nhưng khi em bị mũi kim bác sĩ chích, bấm lỗ tai để đeo bông thì em đã la lên, cho nên đó là lí do em không muốn đi xăm là vì vậy.

"Lần này em nói thiệt!"

Cùng lúc đó Emily lại gần, trên tay là một giỏ đồ dành cho trẻ sơ sinh.

"Của hai anh đây, cảm ơn nha, lần này tụi tôi nợ hai người..."

"Đừng lo, tụi tôi hứa sẽ giữ tụi nhỏ tốt!" Tôi nói trước khi cùng Thiện lên xe và về nhà với hai đứa sinh đôi, chúng tôi vẫy tay tạm biệt và đi về nhà.

.

.

Chúng tôi cho Hunter và Calvin ngủ xong. Cho tới giờ phút này Emily chỉ gọi cho chúng tôi có một lần bảo rằng BigDaddy đã đồng ý cả, họ dặn cuối tuần sẽ ghé thăm và biếu quà cho chúng tôi.

"Thiện, vậy tuần sau, anh cùng em đi xăm có được không." Tôi hỏi, nhìn thấy Thiện đang lo nghĩ quan sát trầm trồ điện thoại của mình, tôi hôn má em một cái.

"Làm em tưởng Emily gọi điện chứ." Em thở dài. "Mà nè, cho em hỏi, anh muốn xăm hình gì?"

Tôi lại chỗ phòng ngủ, đem tấm hình cắt ra từ tạp chí đàn ông. Tôi quay trở lại phòng em bé và đưa cho em xem.

"Nhìn cũng được đấy!" Thiện nhìn sơ qua, đó chính là biểu tượng tình yêu, có viết tệ cặp đôi trên đó. "Em nghĩ mình nên xăm trên ngực hoặc trên vai, hạn chế cho người khác thấy, chứ đừng có xăm ngay cổ và ở trên gương mặt giống như người ta, nhìn không được thiện cảm."

"Ý hay đấy, xăm ngực đi sẽ ok hơn. Mà bữa nào đây? Em có thể cân nhắc làm phần quà cho sinh nhật sắp tới." Tôi cười và ôm em.

"Vậy đúng sinh nhật đi. Nếu anh làm em vui thì dĩ nhiên em sẽ thực hiện nguyện vọng của anh." Em cười nói.

Tôi kéo em lại gần để có thể hôn em. Sau đó, tôi nói:

"Em biết anh sẽ giữ vẹn toàn lời hứa này thế nào mà."

"Em hiểu mà, thôi mình đi ngủ đi. Kẻo không thôi làm tụi nhỏ thức đấy!" Thiện nói, sau đó nắm tay đưa tôi về phòng ngủ. Tôi yêu em nhiều lắm, cũng như tôi không thể ngừng trông đợi một ngày nào đó, tôi sẽ có con cái của riêng hai chúng tôi.

-end chap 2-

-----

hãy vote (bằng cách ấn vào nút "") nếu bạn cảm thấy thích chap này.

3/5/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net