39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn vài tuần nữa thôi là Thanh Tuấn bắt đầu vào ôn bài cho kì thi cuối cấp sắp tới. Tuy Thanh Tuấn từng là một người được nhà trường xếp vào hệ gọi là quậy phá, trốn học , đánh nhau...nhưng thành tích của anh phải gọi là hơi bị tốt. không giỏi như bằng các học bá, nhưng điểm thi nào cũng trên mức trung bình.

Dạo này lo yêu đương với Đức Thiện quá nên là có vài tiết học chỉ ngồi ngắm hình người ta thôi nên là không để ý người trên bục giảng đang nói cái gì.Giờ phải thức đêm lên mạng học lại mấy buổi mà mình không chú ý. Đâu hết cả đầu.

Cậu biết thời gian sắp tới Thanh Tuấn sẽ vùi đầu vào đóng bài tập ,nên là cậu biết điều, chuyển sang phòng mìng ở. Để lại không gian yên tĩnh cho anh học. Ban đầu Thanh Tuấn không chịu đâu, anh muốn ở cùng người yêu hằng ngày luôn. Đức Thiện phải mói gãy cả lưỡi Thanh Tuấn mới đồng ý để cậu chuyển sang phòng khác.

Đức Thiện lo cho người yêu lắm, đã ba ngày nay Thanh Tuấn không chợp mắt tí nào. Lâu lâu có hé vào phòng xem, tô cháo khi sáng cậu mang vào bây giờ vẫn còn bên cạnh. Cậu muốn giúp người yêu lắm ,nhưng mà biết giúp gì bây giờ.

"dạ vâng"

"con biết rồi ạ, cảm ơn mẹ"

Đức Thiện ở dưới nhà gọi điện hỏi thăm mẹ chồng, sẵn luôn hỏi chuyện làm sao có thể giúp được Thanh Tuấn.

Mẹ anh ở đầu giây bên kia cười không ngớt, luôn miệng khen con dâu đáng yêu, làm cậu ngại muốn chết. Nhưng mà lạc đề rồi mẹ ơii, con đang hỏi cơ mà.

Bà cười hì hì rồi chỉ nói cậu thử ở bên cạnh động viên khuyên nhủ đi, dù gì Thanh Tuấn vẫn là nghe lời cậu nhất. Đức Thiện gật đầu lia lịa, mẹ nói gì cũng gật, mặc dù cậu vẫn chưa hiểu nhưng sẽ làm thử xem sao.

Rồi cậu quay sang gọi cho mẹ đẻ, hỏi mấy món tẩm bổ. Cậu muốn đích thân nấu cho người yêu.

Được mẹ gửi qua cho một đống dang sách, rồi kèm theo cả công thức nấu từng món, mẹ của cậu nhiệt tình quá rồi. Lướt qua những món mẹ gửi, cậu ấn chọn vào một món rồi xắn tay áo đi chợ.

Đi vòng vòng quanh cả khu chợ siêu thị...cuối cùng cậu cũng lựa được mấy nguyên liệu cần thiết. Hí hửng mang ra tính tiền rồi về nhà.

Lúc tính tiền cậu gặp được Hoàng Khoa. Hỏi ra thì biết cậu ấy cũng đi mua đồ nấu ăn cho Trung Đan, coi bộ cậu bạn của cậu lớn rồi nè, xoa xoa đầu hắn cậu cười.

Hoàng Khoa bĩu môi hất tay cậu ra khỏi đầu hắn "nè cậu đừng xoa đầu tôi, hư hết tóc mới làm của tôi rồi" chỉnh lại bộ tóc cho gọn gàng hắn nói tiếp "bộ cậu cũng mua đồ về nấu cho tên mất dịch nhà cậu à"

Hắn nhìn sang đống đồ trên tay cậu nói.

Mới giây trước còn cười tươi, vài giây sau lại thấy Đức Thiện câu mặt đánh vào tay hắn một cái.

"ya sao lại đánh tôi" hắn giật mình nói

"ai cho cậu nói Thanh Tuấn là mất dịch hã"

Rồi hắn hiểu sao bạn hắn lại khi không đánh người rồi, có cần phải bảo vệ người yêu đến thế không vậy.

Vuốt lông của bạn thân, hắn lên tiếng xin lỗi.

"rồi xin lỗi, tôi nói sai"

Đức Thiện mới thôi giận, đanh mắt nhìn hắn nói "lần này thôi đấy, có lần sau tôi cắn cậu cho mà xem"

Hoàng Khoa cũng không ngờ có mấy tháng quen nhau với Thanh Tuấn thôi mà bạn thân của hắn đã thây đổi quá nhiều luôn, mà cái tính đánh đá thì vẫn còn nha. Không đanh đá không là Đức Thiện.

Cả hai luyên thuyên một chút rồi cũng ra về, vừa về đến nhà Đức Thiện đã bắt tay vào việc làm ngay. Hôm nay cậu nấu món canh xương hầm, tuy không biết có bổ không nhưng cậu thấy nó dễ nấu và ăn khá ngon. Đặc biệt hơn đây là món mà Thanh Tuấn rất thích, cứ mỗi lần về nhà mẹ anh lại kêu bà nấu món này cho anh ăn.

Loay hoay cũng xong, nêm nếm thử xem vừa miệng hong. Rồi múc ra một cái tô, trang trí lên trên rồi mang lên phòng cho anh, không quên mang theo một ly nước cam.

Lúc lên phòng cậu vẫn thấy Thanh Tuấn đang miệt mài viết, và màn hình vẫn sáng, tô cháo bên cạnh cũng đã hết. Cậu nhẹ nhàng mang vào trong, đặt bên cạnh. Mùi hương bốc lên gây sự chú ý đến anh, Thanh Tuấn ngừng bút nhìn sang.

Đức Thiện cười nhìn anh "dừng tay ăn một tí"

Thanh Tuấn cảm nhận được sự hạnh phúc, còn gì hơn khi có người yêu bên cạnh.

Muốn mở miệng bảo cậu để đó như mọi hôm, nhưng nhìn vào cái tô đang nghi ngút khói mời chào anh, làm cho Thanh Tuấn không mở miệng ra được. Với cả lời nói ngọt ngào của Đức Thiện bên tai, anh mà để đó thì người yêu anh giận mất.

Ngoan ngoãn nhìn cậu dọn đống giấy trên bàn sang một chỗ kháng, đặt khây thức ăn bàn. Thanh Tuấn kéo một chiếc ghế khác đến bên cạnh mìng , vỗ vỗ ngõ ý bảo cậu ngồi xuống. Đức Thiện cũng không nói gì, làm theo lời anh.

Anh múc lên một muỗng nếm thử, quả thật rất ngon. Nếm thêm một muỗng nữa, thật giống như món mẹ anh hay làm. Tuy vẫn chưa giống lắm, nhưng cũng có vài phần na ná.

Đức Thiện chóng cằm nhìn anh người yêu ăn, thấy anh phản ứng ăn liên tục cậu biết chắc là ngon rồi. Đức Thiện cười mỉm nói

"có ngon không"

Thanh Tuấn gật đầu, quay sang "ngon, ngon lắm"

"bảo bối, là em nấu sao?"

Đức Thiện mặt bí ẩn nhìn anh "đoán xem"

Thanh Tuấn khẩy nhẹ lên mũi cậu một cái, bé con nhà anh còn biết trêu chọc người khác rồi đấy.

"bảo bối không em thì ai chứ"

"lỡ bà hàng xóm thì sao" Đức Thiện lại trêu chọc

"vậy thì anh sẽ ói ra không ăn nữa"

Cậu nhón người xoa đầu anh "rồi, không bà nào nấu cả, mau ăn đi"

Thanh Tuấn bây giờ mới an tâm ăn hết những phần còn lại. Em người yêu của trêu chọc anh mãi, khó mà ăn cho hết tô.

Ăn xong Đức Thiện đưa anh một ly nước cam, Thanh Tuấn cũng ngoan ngoãn uống hết. Lúc cậu chuẩn bị thu dọn mọi thứ thì cậu vô tình để lộ ra ngón tay đã bị dao đụng trúng khi nảy.

Thanh Tuấn nhìn thấy liền nắm tay cậu lại hỏi. Đức Thiện ngại muốn kéo tay mình về lại nhưng mà Thanh Tuấn nắm chặt quá.

"nói đi, tay em bị làm sao?"

Là khi nảy lúc đang cắt trái cam để vắt lấy nước. Thì bên ngoài có tiếng bấm chuông cửa, làm cậu giật mình mà cắt trúng ngón tay.

Mà Đức Thiện đâu dám la lên, khi trước bị gì một tí lại la lên, Thanh Tuấn sẽ chạy đến hỏi thăm và hôn lên chỗ bị thương. Còn bây giờ anh đang lo cho việc học cậu đâu dám làm phiền đến anh, nên là tự chịu đựng rồi sử lý vết thương.

Lúc chạy ra ngoài để xem là ai đã bấm chuông thì chỉ thấy mấy đứa con nít bên ngoài, chắc là tụi nó quậy phá đây mà.

Thanh Tuấn nghe xong vừa thương mà vừa lo cho người yêu. Thương cậu vì cậu chịu đâu mà không dám nói với anh. Nhưng lo thì lại nhiều hơn. Lo nếu lỡ hôm sau cậu bị gì đó nặng hơn thì im lặng luôn sao.

Kéo Đức Thiện vào lòng, ôm chặt lấy cậu.

"nếu có lần sau thì phải nói cho anh biết có nghe chưa. Đừng im lặng như vậy"

"nhưng anh học mà"

"em quan trọng hơn"

#rhymteekhongrealxoablog

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net