you never know.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Fic gốc tiếng Indonesia hiện vẫn đang trong tình trạng chờ sự cho phép của người viết gốc.

.

.

.

Thật ra cũng là vì những tin nhắn xin per của tớ trước đó người ta chưa kịp trả lời đã bị con ác quỷ màu cam lè này ló xoá sạch sẽ hết luôn rồi T_T giờ muốn xin lại chắc chỉ còn cách còm men thẳng vào fic cơ mà tớ nghĩ là đến mùa quýt các bạn bên đó mới check rồi trả lời í... Nan giải qué làm sao bây giờ đây u oeeeeeeeeeeeeeeeeee

Jae Hyun quả thật không có thay đổi gì nhiều về ngoại hình so với lần cuối cùng anh gặp cậu ta. Đây dường như đã là cuộc gặp gỡ lần thứ năm của cả hai. Lần cuối cùng bọn họ giáp mặt nhau - đó là lần thứ tư tức là cách đây vừa đúng một tháng trong đám cưới của một người bạn cũ cùng trường mà cả anh và cậu ta cùng có mối liên hệ với người bạn đó. Một lần nữa, theo anh thì người như Jae Hyun thật sự không phải là khách mời lý tưởng cho những sự kiện thiêng liêng ví dụ như cưới xin.

Làm thế nào mà cậu ta lại có đủ dũng khí để xỏ chân vào đôi giày thể thao cũ nát kia rồi thản nhiên mang đôi giày đó lượn lờ ra khắp bên ngoài cơ chứ? Thêm cả tấm áo phông đơn giản in hình ảnh của ban nhạc vô danh nào đó mà anh có thể chắc chắn rằng thay vì hát hò cho đàng hoàng thì bọn họ lại đua nhau gào toáng lên. Và chiếc quần dường như là thứ khá khẩm nhất trong bộ trang phục tệ hại lần này - lần trước cậu ta mặc cái quần màu xám ngắn đến đầu gối nhưng hôm nay cậu ta lại chọn cái quần denim dài có vết rách ở đùi và đầu gối. Hừm, nếu như Jae Hyun cứ cố chấp đâm đầu theo lối ăn mặc quê mùa cũ rích kiểu này thì đến đám cưới của anh cũng đừng hòng mà anh cho cậu ta vào.

Đám cưới của anh ư...? Tae Yong bất chợt cảm thấy buồn cười trước suy nghĩ nông nổi này, bởi vì ở thời điểm hiện tại anh làm gì đã có bạn gái để mà tính đến chuyện trăm năm và cũng làm gì có ai biết được liệu mai này anh có còn hứng thú với việc tự tay xây nên một mái ấm cho riêng mình rồi sau đó mời tất cả bạn bè thân thiết đến để cùng chung vui vào một ngày đẹp giời nào đó hay không.

— Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy anh Tae Yong? Mặc dù anh không ưa cái kiểu ăn mặc xuề xoà của Jung Jae Hyun nhưng hai mắt anh lại cứ không rời nổi cậu ta nửa bước mỗi khi cậu ta lảng vảng ở trước mặt anh?

Giọng nói đột ngột vang lên vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của Tae Yong. Đó là Do Young, cậu chàng cũng là một trong những người bạn thân thiết nhất của anh.

— Anh chỉ đang nghĩ người đẹp như thế mà tại sao gu ăn diện quái thai quá thể đáng. Nếu cậu ta mà chịu khó chăm chút cho vẻ ngoài thì có lẽ-

— Anh ơi là anh!

Do Young vội vàng ngắt lời anh rồi sau đó nhếch mép cười bổ sung thêm:

— Em chả tin. Và anh có chắc là anh chỉ đang xăm xoi mỗi vẻ bề ngoài của Jung Jae Hyun thôi không?

Nói xong cậu chàng chớp mắt nhìn chằm chằm Tae Yong đang một mình nhai hết đá viên cùng với chỗ hoa quả còn để sót trong một cái bát nhưng lại trông chẳng giống một cái bát chút nào.

— Ôi trời, là nhạc Jazz đây mà.

Giọng nói vang lên một cách đột ngột khiến cho Tae Yong thêm lần nữa bừng tỉnh đại ngộ khỏi một toán những ký ức mơ màng về người bạn nối khố kia của anh. Giờ Tae Yong mới nhận thức ra được rằng cái con người đang hiện diện ở bên cạnh anh đây thật ra chính là Jae Hyun chứ chẳng phải là Do Young đâu.

Lúc nói ra câu này thì đầu Jae Hyun có hơi nghiêng qua về phía bên Tae Yong một chút, hắn nói bằng một âm lượng vừa đủ để Tae Yong có thể nghe thấy. Tất nhiên Tae Yong nào có điếc đặc đến mức độ như thế, chỉ là... chỉ là do Jae Hyun hiện tại đang dí quá sát vào người anh mà thôi...

— Em vừa mới nói đây là nhạc Jazz sao? Jae Hyun à, anh vẫn còn nhớ cái lần em từng nói với anh rằng em cực kỳ không thích thể loại nhạc Jazz cơ mà nhỉ.

Anh đáp lại lời nói trước đó của Jae Hyun, đồng thời cũng quay đầu sang quan sát biểu cảm người bên cạnh anh kỹ càng hơn.

— Thì ít nhất nó cũng không phải cái đàn Organ lúc nào cũng chỉ chăm chăm chơi những bài Dangdut anh ạ.

Jae Hyun bình thản trả lời cái người hiện vẫn còn đang ngồi ở ngay bên cạnh hắn, trong số tất cả những sự kiện tiệc cưới chán òm mà bọn họ đã từng góp mặt trước kia, chỉ riêng lần này gia đình hai bên của cô dâu chú rể lại chơi lớn tung ra rất nhiều các loại hình thức giải trí khác nhau cho dàn khách mời cùng với thể loại nhạc Jazz để làm nền. Trước đây những người dẫn chương trình cho các bữa tiệc thường hay cầm mic lên rồi tru tréo những bài hát Dangdut bằng một chất giọng đinh tai nhức óc mà hắn tin chắc sẽ chẳng có ai chịu nổi. Có lẽ chính điều đó đã khiến hắn và anh Tae Yong tìm được chủ đề chung để có thể cùng nhau chuyện trò vài câu trong những lần đôi bên không hẹn mà gặp cùng vô tình giáp mặt đối phương.

Trong cả năm lần đụng mặt người kia (tất nhiên khoảng cách thời gian trước mỗi lần đụng đều khá là dài), chỉ có mình anh là có thể nói chuyện với Jae Hyun lâu hơn hẳn những người bạn khác của hắn. Đương nhiên Jae Hyun biết rất rõ việc bản thân hắn quả thật không phải một người bạn thú vị để song phương có thể thoải mái trò đủ thứ chuyện trên đời. Đồng thời Jae Hyun cũng nhận ra được đôi khi có điều gì đó ở hắn khiến Tae Yong cảm thấy như đang bị mất tập trung. Giống như trước đây hắn và anh thường chỉ đến dự cưới một mình mà không có nửa kia đi kèm theo bên cạnh. Bởi vậy mới nói thời buổi này đám cưới đám hỏi luôn chỉ có thể là nơi để các cặp đôi tụ lại họp mặt rồi sau đó một trong hai sẽ đưa đối phương trở về trước rồi tận hưởng nốt quãng thời gian còn lại trong ngày cùng với nhau.

Có vẻ như việc là một trong những "phần tử" lẻ loi một mình khiến cho anh ấy cảm thấy khó chịu phần nào trước hằng hà sa số những tiếng reo hò không biết mệt là gì đến từ những con người đi đâu cũng phải có đôi có cặp kề bên cạnh. Jae Hyun có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự ngượng ngùng của Tae Yong mỗi lần hắn có ý định tiến đến gần anh để cùng trò chuyện tiếp vài ba câu. Những kẻ cô độc bị trêu trong đám kia cũng bao gồm cả hắn nữa, nhưng vì một lý do riêng tư nào đó cho nên hắn chỉ đáp lại bọn họ bằng một nụ cười chứ hắn hoàn toàn chẳng coi điều đó là một sự quấy rầy.

— Hình như món gà phô mai này có mùi vị lạ lắm đúng không anh Tae Yong?

— Em bảo gì cơ?

Tae Yong dùng nét mặt lo lắng để hỏi lại cái người đang ngồi ở ngay bên cạnh chỗ của anh. Tai hại thật, sao anh lại có thể quên mất rằng Jae Hyun là người rất thích việc đề cập đến một điều nhỏ nhặt gì đó theo một cách thức quá ư là ngẫu nhiên cơ chứ... Có lẽ nhờ Jae Hyun cho nên mới khiến cho những cuộc trò chuyện giữa bọn họ mới chưa khi nào đi đến hồi kết?

Có lẽ gì mà có lẽ, chả như vậy thì còn thế nào nữa?

— Em đang bảo hộp gà phô mai mà chúng ta đang ăn này này anh. Em hay nghe nhiều người ca ngợi về việc món gà rán phô mai tẩm gia vị của Hàn Quốc khiến cho bọn họ cảm nhận được như thế nào mới thực sự là hạnh phúc. Lúc đó em kiểu chỉ cười trừ cho qua thôi chứ chẳng biết phải trả lời lại người ta như thế nào nữa. Chỉ là gà sốt tương với nhiều ớt bột, thêm chút phô mai Mozzarella dù có hấp dẫn đến mấy cuối cùng cũng chỉ để cho vào miệng thôi mà, anh có nghĩ bọn họ đề cao đồ ăn bên mình quá mức rồi không?

Tae Yong nhìn vào hộp gà rồi lại nhìn sang Jae Hyun, sau đó anh mỉm cười đáp trả lời hắn:

— Nói thì nói thế, còn ăn thì vẫn cứ ăn thôi đúng không nào?

Jae Hyun cũng mỉm cười theo một cách ngượng ngùng:

— Em mới ăn có ba miếng thôi mà...

— Muốn xơi thêm thì cứ xơi hết luôn cả phần của anh đi cũng được, sao cứ phải chống chế như thế làm gì cho mệt ra hả em.

Tae Yong lắc đầu nói, anh tiện tay cầm cốc trà hoa quả lạnh lên nhấp nốt hai ngụm cuối.

— Sao lại bảo em ăn hết đi cũng được? Nếu biết anh không ăn em đã chẳng mua nhiều như thế này làm gì.

— Thằng nhóc này buồn cười nhỉ? Giờ em bắt đầu quay sang trách ngược lại anh đúng không?

— Làm gì có! Không thì ít nhất anh cũng phải ăn phụ em mấy miếng đi chứ một mình em ăn làm sao mà xuể?

— Ai bảo em là anh không ăn? Chẳng phải anh đã ăn tận hai miếng rồi hay sao?

Jae Hyun chẳng thèm cãi cọ tay đôi với anh ấy nữa mà hắn lảng luôn sang vấn đề khác:

— Nhắc mới nhớ, hình như lâu rồi em chưa được đi ăn buffet.

Tae Yong trợn mắt:

— Em đang tiết kiệm tiền tính mua gì à Jae Hyun?

— Chẳng giấu gì anh... Chỉ là em đang tính toán một chút để tiết kiệm cho tương lai...

Biểu cảm của hắn khi nói ra câu này chứa đựng rất nhiều ẩn ý:

— Thực đơn trong đám cưới của em em nhất định phải làm cho thật hoành tráng mới được anh ạ-

Vừa nghe đến đó Tae Yong đã vội vàng ngẩng mặt lên kiểu "?".

— Cưới gì? Cưới nào? Ai cưới? Rốt cuộc từ nãy đến giờ em cứ ba hoa cái gì ở trước mặt anh vậy hả Jung Jae Hyun?

Tâm trạng Tae Yong bởi vì có chút kích động cho nên là anh có lỡ miệng rống lên hơi to, không phải anh cố ý đâu và hay ho ở chỗ là bây giờ Jae Hyun lại bất thình lình quay sang nhìn chằm chằm vào mặt anh mất tận một lúc lâu.

— Anh bị làm sao thế? Sao đột nhiên anh lại hét lên với em? Anh cảm thấy bực mình vì em nói lan man về đồ ăn quá nhiều à hay là do em vừa mới nói một ngày nào đó em chắc chắn sẽ kết hôn?

Jae Hyun lại nghiêng đầu, đôi mắt hắn lúc này chẳng làm gì khác ngoài việc nhìn đau đáu vào biểu cảm trên khuôn mặt của người anh Tae Yong.

Ngay lúc này Tae Yong thật sự cảm thấy hoảng hốt vì ánh nhìn chăm chú kia. Gần quá... Như thế này là quá gần rồi em ơi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net