Chương 41-51(hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Hoàng Cảnh Du luôn nhớ đến ý nghĩ muốn đi chơi của Hứa Ngụy Châu, sau khi hạng mục Nhất Cương hoàn thành anh phải đến vùng khác dự hội nghị, liền nhân đó thương lượng với người của công ty, cấp cho mọi người ba ngày nghỉ. Như vậy nếu tính cả thời gian hội nghị thì anh có thể đi chơi năm ngày với Hứa Ngụy Châu.

Hoàng Cảnh Du đã sớm tra trên mạng các điểm đến và đường đi, toàn bộ đều lưu vào di động, Hứa Ngụy Châu khỏi phải đem theo đầu óc mà chỉ cần ra ngoài cùng anh.

Vào mùa này nhiệt độ phương bắc thấp hơn phương nam rất nhiều, sáng sớm Hoàng Cảnh Du đã dậy đi họp, Hứa Ngụy Châu nhất định đòi đưa anh đến hội trường. Anh không ép được cậu nên hai người liền cùng nhau ra ngoài. Hội trường nằm gần một công viên, Hứa Ngụy Châu đưa Hoàng Cảnh Du xong liền xuyên qua ngõ hẻm đi dạo dọc theo bên ngoài công viên này.

Chu vi quanh công viên rất lớn, đủ các loại hàng quán và quán bar, Hứa Ngụy Châu chỉ đi dạo một nửa đã nhận được điện thoại của Hoàng Cảnh Du hỏi cậu đang ở đâu.

Hứa Ngụy Châu nói vị trí quán nước mình đứng.

"Em đứng yên đó đừng đi đâu, anh đến tìm em." Hoàng Cảnh Du cúp điện thoại liền xuất phát ngay, còn chưa tới phố quán bar đã nhìn thấy Hứa Ngụy Châu bước về phía mình. Anh đi đến, "Không phải bảo em đứng yên tại chỗ chờ anh sao?"

Hứa Ngụy Châu cười, "Em biết đường, cho nên quay về."

Hoàng Cảnh Du giang rộng hai tay ôm lấy cậu, môi hôn lên vành tai cậu hỏi, "Trước tiên muốn đi dạo chỗ nào?"

Hứa Ngụy Châu, "Gần đây đi."

Mấy năm nay Hứa Ngụy Châu đều ở phía nam, chưa từng thấy các loại kiến trúc cung đình, Hoàng Cảnh Du liền dẫn cậu đến cố đô gần nhất.

Bây giờ không phải mùa du lịch, trong khu thắng cảnh không đông khách tham quan, hai người bước một hồi liền nắm lấy tay nhau, bởi vì đều mặc áo khoác, trong lúc đi quần áo lại lay động nên chỉ có thể nhìn thấy hai người đang kề vai bước đi, không nhìn thấy hai tay bọn họ đang nắm lấy nhau.

Phía trước có một đoàn du lịch, hướng dẫn viên bước lùi cầm loa trong tay giới thiệu về khu vực này cho du khách. Hai người Hứa Ngụy Châu né qua bên cạnh tránh đường, vừa mới nghiêng người liền nghe thấy một giọng nói vui mừng thông qua loa phóng to truyền đến, "Anh Ngụy Châu!"

Hứa Ngụy Châu kinh ngạc quay đầu, dù nhiều năm không gặp nhưng cậu vẫn nhanh chóng nhận ra người trước mặt chính là Mã Tiểu Thiên. Cậu thấy Mã Tiểu Thiên cúi chào mọi người trong đoàn du lịch một cái rồi chạy tới trước mặt mình, trong lúc hoảng loạn liền vội vã buông tay Hoàng Cảnh Du, chưa chờ Mã Tiểu Thiên mở miệng đã chặn ngang câu chuyện trước tiên, "Tiểu Thiên, thật là khéo."

Mã Tiểu Thiên cười nói, "Vừa rồi em đã nhìn thấy anh, có điều vẫn không dám chắc nên chỉ thử gọi một tiếng, quả nhiên là anh mà!"

Ngón tay Hứa Ngụy Châu khẩn trương cuộn tròn trong ống tay áo, dư quang liếc qua Hoàng Cảnh Du đứng hơi chếch phía sau bên phải, lắp bắp nói, "À, anh, anh đến đây chơi."

Mã Tiểu Thiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện cậu không chào mà đi lúc trước, "Anh hồi đó sao không nói tiếng nào mà đã –"

Hứa Ngụy Châu lập tức cắt ngang, "Tiểu Thiên, du khách còn đang chờ em đấy, có cơ hội chúng ta lại trò chuyện tiếp."

Mã Tiểu Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên có mấy người du khách đã không nhịn được nhìn sang bên này. Cậu vội vã móc bút viết số điện thoại di động của mình lên một tờ giấy đưa cho Hứa Ngụy Châu, "Vậy được, có thời gian rảnh nhất định phải liên lạc với em."

Hứa Ngụy Châu chờ cậu ta đi xa mới điều chỉnh biểu tình xoay người cười với Hoàng Cảnh Du, "Chúng ta đến nơi khác chơi đi, nơi này chẳng có cái gì đẹp."

Hoàng Cảnh Du liếc mắt nhìn cậu, gật đầu: "Được."

Hai người ra khỏi khu thắng cảnh gọi taxi chạy đến chỗ khác, Hứa Ngụy Châu ngồi trên xe rõ ràng cảm giác được trên người Hoàng Cảnh Du tràn đầy áp suất thấp, cả đường im lặng không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của mình và Mã Tiểu Thiên, hẳn là không lộ ra tin tức gì, vậy vì sao Hoàng Cảnh Du lại tức giận?

Xe taxi chở hai người đến thủy cung, mua vé xong cả hai cùng vào chung. Hứa Ngụy Châu đứng trong đường hầm đáy biển, trên đỉnh đầu là các loại sinh vật biển không biết tên, cậu ghé sát mặt vào tường pha lê nhìn bên trong, vì bị một mảnh đá san hô ngăn cản nên trên mặt kính hiện ra hình chiếu của Hoàng Cảnh Du đằng sau. Hứa Ngụy Châu dùng ngón tay chọc chọc hình chiếu này mấy lần, Hoàng Cảnh Du ôm lấy cậu từ sau lưng, hai má cọ cọ mái tóc cậu rồi thấp giọng nói, "Châu Châu, anh hứa với em, đây là lần cuối cùng."

Hứa Ngụy Châu nghe không hiểu, "Cái gì lần cuối cùng?"

Hoàng Cảnh Du buông cậu ra, "Sau này ở bên ngoài anh sẽ không khiến em cảm thấy lúng túng nữa."

Hứa Ngụy Châu thấy anh nói xong lập tức lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách với cậu. Lúc này cậu mới nhớ tới việc vừa rồi mình thấy Mã Tiểu Thiên liền căng thẳng thả tay Hoàng Cảnh Du ra. Hứa Ngụy Châu biết anh hiểu lầm, nhưng cậu lại không thể giải thích, hiện giờ nhìn anh lui xa vài bước trong lòng chỉ có xót xa.

Hứa Ngụy Châu nhìn hai bên một chút, trong đường hầm chỉ thưa thớt vài người, cậu hạ quyết tâm nhanh chân tiến lại ôm lấy Hoàng Cảnh Du.

Anh kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy ý cười trong đáy mắt Hứa Ngụy Châu cũng lập tức vươn tay ôm lấy cậu.

Sau khi hai người lên giường lần thứ nhất, Hoàng Cảnh Du vẫn luôn sợ thân thể Hứa Ngụy Châu khôi phục không tốt nên không có làm tiếp. Nhưng đêm này từ thủy cung về hai người đều khó khắc chế hơn nữa, vừa vào cửa liền dính lấy nhau, khi tắm đã áp lên tường buồng tắm làm một hồi, quay lại giường lại càng liều chết quấn quýt, một đêm điên cuồng.

Sáng sớm hôm sau Hoàng Cảnh Du có một hội nghị cuối cùng, trước khi ra cửa còn cố ý nhéo mũi Hứa Ngụy Châu, cười trêu nói, "Hôm nay còn đưa anh đến hội trường không?"

Hứa Ngụy Châu rầm rì vỗ rớt tay anh.

Hoàng Cảnh Du, "Buổi sáng cũng không ra ngoài chơi à?"

Hứa Ngụy Châu lầm bầm, "Không ra ngoài, em muốn ngủ."

Hoàng Cảnh Du nhét cánh tay cậu vào chăn rồi ra cửa.

Hứa Ngụy Châu chỉ ngủ một tiếng rồi giãy giụa xuống giường vào phòng vệ sinh, quần áo tối qua hai người cởi ra chỗ nào cũng có, buổi sáng đều bị Hoàng Cảnh Du cuốn lại một đống quăng lên ghế. Hứa Ngụy Châu lấy mảnh giấy lộ ra trong túi áo khoác, nhớ tới Mã Tiểu Thiên còn đang chờ mình liên lạc. Hoàng Cảnh Du chỉ còn buổi hội nghị hôm nay, sau đó hai người sẽ luôn ở cạnh nhau, cậu không thể đưa anh theo gặp Mã Tiểu Thiên cho nên đành xoa eo vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị thừa dịp trưa rảnh hẹn Mã Tiểu Thiên ra ngoài ôn chuyện.

Mã Tiểu Thiên đã sống ở nơi này mấy năm, nhận điện thoại xong liền báo với Hứa Ngụy Châu địa chỉ một nhà hàng cách khách sạn cậu ở tương đối gần.

Mười giờ rưỡi hội nghị của Hoàng Cảnh Du có mười phút nghỉ ngơi, anh bấm số điện thoại của khách sạn gọi một chút đồ ăn bảo họ đưa lên phòng. Hiện giờ khách trong khách sạn không nhiều, tiếp tân có ấn tượng rất sâu với hai người đẹp trai nổi bật cùng ra cùng vào như bọn họ, nghe thấy Hoàng Cảnh Du nhờ các cô đưa đồ ăn lên phòng liền hỏi, "Hiện giờ đưa thức ăn, xin hỏi anh sẽ về ngay sao?"

Hoàng Cảnh Du, "Không, gọi cho bạn của tôi ăn."

Tiếp tân nghi ngờ nói, "Bạn của anh đã ra ngoài từ sớm rồi."

Hoàng Cảnh Du, "Đi ra ngoài? Lúc nào?"

Tiếp tân, "Khoảng chín giờ."

Hoàng Cảnh Du cúp điện thoại, ngẫm lại vẫn trực tiếp gửi tin nhắn cho Hứa Ngụy Châu, "Em dậy chưa?"

Cậu nhanh chóng trả lời, "Dậy rồi, làm sao vậy?"

Hoàng Cảnh Du, "Ăn sáng chưa?"

Hứa Ngụy Châu, "Đang ăn, cùng với bạn em."

Hoàng Cảnh Du có chút buồn bực, hôm qua thái độ của Hứa Ngụy Châu đối với người bạn kia vẫn là tránh không kịp, hôm nay sao lại hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, có điều biết được cậu không chạy loạn anh cũng yên tâm.

Mã Tiểu Thiên thấy Hứa Ngụy Châu đối diện mang theo nụ cười trên khoé môi mà trả lời tin nhắn, hiếu kỳ hỏi, "Anh Ngụy Châu, anh kết hôn rồi sao?"

Hứa Ngụy Châu, "Không có. Đúng rồi, người bạn của anh hôm qua em có nhớ không? Sau này nếu em có gặp lại anh ấy, tuyệt đối đừng nói lúc trước hai chúng ta quen nhau trong lúc làm việc ở quán cơm, chỉ nói hai ta quen nhau ở Thượng Hải thôi, được không?"

Mã Tiểu Thiên không hiểu, "Tại sao?"

Trong đầu Hứa Ngụy Châu xoay chuyển vài vòng bịa một lý do, "Anh ấy là bạn tốt của anh, cao phú soái, không phải anh sợ anh ấy xem thường anh sao."

Lý do này Mã Tiểu Thiên cực kỳ thấu hiểu, lập tức bảo đảm nói, "Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói lung tung."

Hai người bất tri bất giác ngồi tới trưa, Hứa Ngụy Châu nhìn thời gian rồi gọi nhân viên phục vụ tính tiền, lại bị Mã Tiểu Thiên giành trả mất. Nụ cười của Mã Tiểu Thiên vẫn giống nhiều năm trước, "Anh Ngụy Châu, năm đó anh ra đi âm thầm nên em vẫn chưa kịp cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh thì em cũng không chạy thoát khỏi cái quán cơm kia."

Hứa Ngụy Châu nở nụ cười, "Cũng không liên quan nhiều đến anh, là chính em nỗ lực. Sau này nếu có đến Thượng Hải nhớ liên lạc với anh. Anh mời em ăn cơm."

Buổi chiều Hứa Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du đi dạo một khu phong cảnh, lúc đứng trong cửa hàng mỹ nghệ thì gặp hai người nước ngoài đang giải thích với ông chủ. Hoàng Cảnh Du đứng một bên nghe ra hai người kia đang nói tiếng Pháp, cùng ông chủ khoa tay múa chân ông nói gà bà nói vịt. Anh vỗ vỗ Hứa Ngụy Châu, "Đi giúp bạn bè quốc tế kìa."

Hứa Ngụy Châu, "Cái gì?"

Hoàng Cảnh Du ra hiệu, "Hai người Pháp kia đang gấp gáp lắm rồi."

Hứa Ngụy Châu thầm nghĩ lần này ra ngoài thật sự nơi nơi đều là hố sâu, cậu lập tức ôm bụng nói, "Bụng em không thoải mái, phải tìm nhà vệ sinh, sẽ quay lại nhanh thôi."

Hoàng Cảnh Du thấy cậu nhanh chóng chạy đi liền lắc đầu một cái rồi bước đến hỗ trợ hai người nước ngoài trước mặt.

Hứa Ngụy Châu đứng trong nhà vệ sinh mười mấy phút, đoán chừng Hoàng Cảnh Du đã nói xong mới dám bước ra.

Hoàng Cảnh Du đang chờ cậu bên ngoài nhà vệ sinh, thấy người đi ra liền lo lắng hỏi, "Sao lại đi lâu như vậy? Ăn đến đau bụng à?"

Hứa Ngụy Châu, "Gió thổi đau bụng."

Hai người tiếp tục đi, Hoàng Cảnh Du thấy tiệm thuốc nhỏ liền vào mua thuốc và nước cho cậu, lúc ra đưa Hứa Ngụy Châu, "Uống thuốc đi."

Hứa Ngụy Châu, "..."

Diễn trò phải diễn cho hết, Hứa Ngụy Châu chỉ có thể nuốt viên thuốc này xuống.

Chạng vạng hai người đi ngang qua phố ẩm thực, các món ăn vặt đặc sản địa phương rực rỡ muôn màu, tiếc là Hoàng Cảnh Du chỉ cho Hứa Ngụy Châu uống một ly nước ép trái cây tươi rồi kéo cậu đi luôn. Hứa Ngụy Châu kháng nghị lại bị một câu "Em lại muốn đau bụng hả?" của anh bác bỏ.

Hứa Ngụy Châu thầm nghĩ lần này đúng là thiệt thòi lớn, đồng thời cũng khiến cho cậu cảm thấy không thể tiếp tục thế này được. Cậu phải học tiếng Pháp, cho dù không thể tinh thông thì ít nhất cũng phải giao tiếp đơn giản được, nếu không sớm muộn cũng sẽ bại lộ.

Đêm đó lúc ngủ Hoàng Cảnh Du phải tỉnh dậy mấy lần xem Hứa Ngụy Châu có đá chăn không, đến hừng đông lại thấy cậu duỗi cánh tay ra ngoài, đơn giản liền nắm chặt lấy nhét tay cả hai vào ổ chăn.

Buổi sáng trời lờ mờ, một tia sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, sau khi Hoàng Cảnh Du thức dậy Hứa Ngụy Châu vẫn dựa lưng vào người anh ngủ say. Hoàng Cảnh Du rút tay cậu ra khỏi ổ chăn, ngắm nhìn bàn tay ấy dưới nắng sớm. Từ khi hai người gặp lại anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn tay Hứa Ngụy Châu, trong ấn tượng của anh lòng bàn tay cậu luôn non mềm, bên trong lộ ra nét hồng hào, vừa nhìn chính là biết chưa từng làm những việc tốn sức. Nhưng hiện giờ nhìn đôi tay này, trừ việc ngón tay vẫn thon dài như trước, da dẻ vẫn trắng trẻo như trước thì ngón tay và lòng bàn tay toàn là vết chai, ngón giữa còn có một vết sẹo ngắn, giống như là bị dao cắt trúng. Hoàng Cảnh Du lại lấy bàn tay phải của cậu ra nhìn, chỉ hơn chứ không kém.

Hoàng Cảnh Du không nghĩ ra được rốt cuộc cậu đã làm gì bàn tay mới trở nên thô ráp như vậy? Không phải cậu sang Pháp làm thiếu gia sao? Cho dù trở lại Thượng Hải, trong công việc bàn tay cũng chỉ dùng để gõ bàn phím đơn giản, nhiều lắm thì chai đầu ngón tay, sao có thể khắp cả tay thế này?

Trong đầu anh lại nghĩ đến vẻ hoang mang và trốn tránh không kịp che giấu của cậu hôm qua lúc nhìn thấy bạn cũ, có một số việc vốn không hề nghĩ đến, một khi đã liên tưởng thì chỗ nào cũng cảm thấy kỳ lạ.

Anh liếc mắt nhìn người đang quay lưng về phía mình ngủ say, từ góc độ của anh chỉ nhìn thấy một bên mặt cậu. Hoàng Cảnh Du đột nhiên ý thức được từ khi gặp lại tới giờ cả hai vẫn luôn ở vị trí không ngang nhau, quá khứ của anh vừa nhìn là hiểu, nhưng quá khứ của Hứa Ngụy Châu thì chỉ do anh chắc chắn phải là vậy, anh chưa bao giờ nghe được từ miệng cậu dù chỉ một chút miêu tả về cuộc sống trước đây. Hoàng Cảnh Du chỉ nóng lòng kéo cậu về bên cạnh mình lần nữa, hình như đã quên mất rất nhiều thứ.

Nhận thức này đột nhiên khiến anh cảm thấy hoảng hốt, trước đây anh lo lắng một ngày nào đó trong tương lai Hứa Ngụy Châu sẽ lại bỏ anh mà đi lần nữa, nhưng lúc này lại phảng phất cảm thấy như cậu xưa nay đều không thuộc về anh, chỉ là tạm thời nghỉ chân một chút ở cạnh anh mà thôi. Hoàng Cảnh Du cúi đầu hôn cổ Hứa Ngụy Châu, khi cậu phát ra âm thanh liền đồng thời xoay người cậu nằm thẳng lại, trong lúc người kia còn nửa mê nửa tỉnh đã tiến vào thân thể cậu, chậm rãi mà tràn ngập mạnh mẽ đánh thức cậu rồi lại đè người xuống, mãi cho đến khi toàn thân Hứa Ngụy Châu đều là hơi thở của anh.

42.

Sau khi đi du lịch về Hứa Ngụy Châu liền đặt mua một bộ tài liệu giảng dạy tiếng Pháp nhập môn. Cậu không dám gửi đến nhà Hoàng Cảnh Du, đành để ở văn phòng nhân mỗi buổi ăn trưa mà học.

Lộ Tân đã lâu không tóm được Hứa Ngụy Châu, mấy ngày trước nghe nói cậu và Hoàng Cảnh Du đều xin nghỉ liền biết hai người này nhất định là thông đồng nhau làm bậy. Hắn không biết bọn họ vừa mắt nhau từ bao giờ, có điều càng đáng sợ hơn nữa là bạn cũ lâu năm không ngờ lại thích đàn ông. Con người một khi biết chút ít chuyện mới mẻ thường hay thích nghĩ bậy bạ, hắn nhớ lại mấy năm thuê chung nhà với Hứa Ngụy Châu, cậu đối xử với hắn hoàn toàn không có chút mờ ám. Lộ Tân săm soi gương mặt mình qua màn hình máy vi tính đen thui, thậm chí còn có một tia đau buồn nhàn nhạt. Thì ra hắn xấu như vậy, đúng là oan ức cho Trình Tiểu Nam.

Thừa dịp nghỉ trưa, Lộ Tân đem một hộp dâu tây vào phòng làm việc của Hứa Ngụy Châu, đưa cho người đang ngồi đọc sách trên bàn, "Vợ tôi mua, nếm thử đi."

Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, "Có việc?"

Lộ Tân lắc đầu.

Hứa Ngụy Châu đuổi người, "Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, tôi đang học."

Lộ Tân cười trộm, "Tôi thì không, nhưng cậu lại có, mau thành thật khai báo đi."

Hứa Ngụy Châu, "Khai báo cái gì?"

Lộ Tân cúi đầu, thì thào nói, "Có phải cậu và Hoàng Cảnh Du quen nhau không?"

Hứa Ngụy Châu, "..."

Lộ Tân vừa nhìn bộ dạng không được tự nhiên kia của cậu liền biết mình đoán không sai. Trước mắt hắn thực bội phục kiểu yêu đương của người này, nhớ ban đầu hắn phải theo đuổi Trình Tiểu Nam hơn nửa năm mới đụng được tới tay cô, còn nhìn hiệu suất của Hứa Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du xem, một phút trước còn nổ thuốc súng với nhau trong văn phòng, một phút sau đã lăn giường sống chung rồi!

Hứa Ngụy Châu nói sang chuyện khác, "Ăn dâu của cậu đi, không được nhiều chuyện."

Lộ Tân, "Cậu nhìn cậu xem, không có coi tôi là anh em, chuyện lớn vậy mà cũng không nói với tôi."

Hứa Ngụy Châu hừ một tiếng, "Có gì đáng nói, chưa biết chừng hôm nay nói với cậu ngày mai đã tan rồi."

Lộ Tân nghe ra, tình cảm của hai người bọn họ chỉ là vui đùa một chút mà thôi, khó hiểu hỏi, "Tôi nhớ trước đây cậu nghiêm túc như hòa thượng vậy, sao giờ đã đổi tính rồi?"

Hứa Ngụy Châu, "Giống hòa thượng chứ cũng không phải hòa thượng thật."

"..." Lộ Tân nghẹn họng, "Được, tôi không quan tâm nữa, tự cậu kiềm chế một chút đi, giữ mạng là quan trọng nhất."

Hứa Ngụy Châu nghe hắn nói như là cậu muốn đi chịu chết vậy, không khỏi cười bảo, "Tôi rất rõ ràng."

Hoàng Cảnh Du rất cố gắng thông qua lời Hứa Ngụy Châu để tìm hiểu cuộc sống trước đây của cậu, nhưng mà mỗi lần anh vừa mở miệng thì cậu đều chuyển hướng sang chuyện khác, thường thường lúc hai người đang tình nồng mật ý cũng chỉ vì một câu nói mà lạnh đi.

Đên nay cũng vậy, cả hai tựa vào đầu giường dùng iPad xem phim, là một bộ phim hợp tác Mỹ – Trung, bên trong có đưa vào một ca khúc tiếng Anh rất nổi tiếng. Hoàng Cảnh Du hỏi Hứa Ngụy Châu, "Bài này em có biết hát không?"

Hứa Ngụy Châu, "... Không biết."

Hoàng Cảnh Du đùa giỡn nói, "Mấy năm nay em đã học gì hả? Không làm việc đàng hoàng."

Hứa Ngụy Châu nhất thời cáu lên, giận hờn đáp một câu, "Cái gì cũng không học." Mấy ngày nay cậu vẫn né tránh không thảo luận với Hoàng Cảnh Du các đề tài thiên về nghệ thuật. Những năm này cậu sống rất mệt mỏi, làm gì có thời gian đọc kiệt tác văn học, nghe nhạc kịch, nắm rõ điện ảnh trong và ngoài nước như lòng bàn tay giống sinh viên đại học. Cậu tự biết loại trốn tránh này xuất phát từ tự ti, thậm chí có lúc cậu còn cảm thấy, nếu không nhờ tình cảm của hai người từ trước thì nhất định Hoàng Cảnh Du sẽ không vừa mắt một kẻ chưa từng học đại học, lại còn cả người đầy mùi khói lửa chợ búa như mình.

Hoàng Cảnh Du nghe thấy Hứa Ngụy Châu mất hứng liền nhéo nhẹ vành tai cậu nói, "Không làm việc đàng hoàng nên không thể nói à?"

Hứa Ngụy Châu vén chăn lên, "Muốn nói thì anh nói cho đủ đi."

Nói xong liền xuống giường đi ra ngoài.

Hoàng Cảnh Du ngồi dậy hỏi, "Em đi đâu?"

Hứa Ngụy Châu cũng không quay đầu lại, "Muốn đi đâu thì đi."

Hoàng Cảnh Du chẳng biết cơn tức giận đột ngột của cậu tới từ đâu, muốn để cậu tự mình hạ nhiệt nên không gọi lại nữa.

Hai mươi phút sau anh xem xong phim, nhưng phần sau nói gì anh chẳng nhớ chút nào, nhìn chiếc gối bên cạnh một lát vẫn là đứng dậy xuống giường, muốn đi tìm Hứa Ngụy Châu.

Kết quả ra khỏi phòng ngủ vẫn không thấy cậu, Hoàng Cảnh Du đoán chắc chắn là cậu về nhà mình rồi, một bên vừa nhủ thầm để xem anh trừng trị em thế nào, một bên vừa thay đồ mang giày. Lúc ra tới huyền quan, nhìn thấy mấy cái hộp chuyển phát nhanh, Hoàng Cảnh Du liền cầm theo định nhân tiện xuống lầu bỏ đi, trong nháy mắt mở cửa ra liền giật mình. Hứa Ngụy Châu mặc áo ngủ ngồi cạnh cửa, vừa nghe tiếng động liền đứng lên, trong mắt bao hàm ý cười, "Anh ra tìm em à?"

Hoàng Cảnh Du cố nín cười, mặt lạnh lắc lắc hộp giấy trong tay, "Anh đi vứt rác."

Sau đó liền vòng tới hàng hiên đi thang máy xuống đổ rác. Chờ đến khi anh lên lại nhà, Hứa Ngụy Châu vẫn còn đứng tại chỗ. Hoàng Cảnh Du cả giận, "Nhất định phải để anh ôm em vào đúng không?"

Hứa Ngụy Châu không nói một lời nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.

Cuối thu trời giá rét, mảnh da thịt lộ ra khỏi áo ngủ của Hứa Ngụy Châu đã lạnh đến đỏ bừng. Hoàng Cảnh Du ôm cậu vào nhà, lúc qua cửa còn lấy tay che chở đầu cậu, trầm giọng nói, "Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói."

Vừa vào phòng ngủ Hoàng Cảnh Du đã nhét cậu vào chăn, dựa theo cảm giác lột sạch quần áo cậu, cắn lên phần da thịt trên cổ Hứa Ngụy Châu giận dữ nói, "Nhất định là mỗi ngày đều quá nuông chiều em, hôm nay em có khóc lóc cũng vô dụng!"

Kết quả đến cùng Hoàng Cảnh Du cũng không tàn nhẫn nổi, sau nửa đêm Hứa Ngụy Châu vùi đầu vào trong chăn kêu vài tiếng "Cảnh Du em không chịu nổi...", anh lập tức vội vã rút ra, đau lòng ôm cậu vào ngực vân vê hậu đình gần như không khép kín nổi của cậu.

Hứa Ngụy Châu vùi đầu vào bả vai anh, trầm giọng cười.

Hoàng Cảnh Du vỗ cậu một cái, "Sau này không được bỏ nhà trốn đi."

Hứa Ngụy Châu không lên tiếng.

Giọng nói Hoàng Cảnh Du mềm nhũn, "Nếu như tức giận, đánh anh mắng anh cãi nhau với anh đều được."

Cánh tay Hứa Ngụy Châu quấn lấy eo anh, nhỏ giọng nói, "Cảnh Du, em rất yêu anh."

Hoàng Cảnh Du thầm nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC