con tàu đi lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Warning: Tất cả những gì được viết ra đều là giả ở vũ trụ này =)))))))




Muồng hoàng yến trổ đầy hoa vàng bên ngoài khung cửa sổ, trời mùa hè xanh mơ màng. Có mấy tia nắng xiên qua bóng cây đổ vào phòng, cái loa tay đặt trên bàn vẫn đang rè rè phát đi phát lại mấy đoạn ghi âm, ông già tóc bạc phơ ngồi ngủ gục trên cái ghế bành cũ, gió lướt qua chân rèm thổi mấy trang sách kêu loạt soạt. Một con chim sẻ đậu xuống bên bệ cửa, tiếng đập cánh làm ông già thức giấc.

Ông chớp chớp đôi mắt đã kèm nhèm, lê cái chân trái còn hơi nhức qua phía bên kia căn phòng tìm hộp ngũ cốc mới được học trò mang đến hôm trước. Chú chim nhỏ dường như chẳng sợ người, nó giương đôi mắt tròn xoe thơ ngây lên mà nhìn ông già. Một nhúm hạt vụn được rải trên bệ cửa, con chim mổ mổ mấy hạt rồi ngửa cổ kêu lích chích, gọi thêm một đám chim sẻ mập ù bay tới tranh ăn. Cậu học trò mở cửa bước vào phòng, trên tay còn ôm theo một chậu hướng dương lùn, ngước mắt lên đã thấy thầy đem thực phẩm chức năng đắt tiền mình tặng cho chim ăn liền bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười.

"Thầy, thầy lại đem hạt cho chim ăn, chúng nó béo hết phần thầy rồi"

"Để đó mãi nó cũng hư ấy mà"

Ông giáo già cười cong mắt, đôi mắt đẹp cong lên như vầng trăng non, cậu học trò đặt chậu hoa lên bàn làm việc của ông, nhanh tay dọn luôn mớ giấy tờ lộn xộn trên bàn.

"Thầy ơi, loa của thầy lại hết pin rồi, em đổi cái loa mới hơn cho thầy nha, hàng này giờ đâu còn sản xuất nữa"

"Không cần đâu A Luân"

Loa mới không đọc được file ghi âm cũ, và, đồ mới có tốt thế nào thì cũng không phải là đồ người ấy đưa.

Cậu trai đi rồi, căn phòng quay về vẻ vắng lặng ban đầu, ông già lại lê chân đi khắp phòng tìm mấy cục pin còn sót lại. Cái loa lắp pin mới không chạy ngay được, nó cứ xẹt xẹt rè rè một lúc lâu mới phát lại. Giọng nam trầm ấm lại đều đều vang khắp phòng, gió ùa vào phòng xốc tung mớ giấy A Luân vừa sắp gọn, ông giáo già ngả lưng lên ghế, để nắng gió mùa hè ru mình trôi vào giấc mơ trưa.

Biết thầy đã ngủ, lúc này A Luân mới rón rén vào phòng, định nhân lúc thầy ngủ đổi cho ông thầy cố chấp nhà mình một cái loa mới. Cái loa tưởng đã tắt, cậu vừa cầm lên đã lại phát ra tiếng tạch tạch rè rè.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

JZ1640 tạm thời mất liên lạc với trung tâm kiểm soát, sóng nhiễu bất thường đã vô hiệu hoá toàn bộ thiết bị thông tin khiến tàu lệch khỏi quỹ đạo bay trong dự kiến. Tàu đang đi vào vùng gần lỗ đen, năng lượng vẫn đủ, JZ1640 sẽ cố gắng trở về quỹ đạo ban đầu sớm nhất có thể.


JZ1640? Mắt A Luân trợn muốn lòi tròng.

Đây không phải là tên con tàu đã tìm ra thiên hà mới, nơi tồn tại cả một tinh hệ có môi trường sống gần như giống hệt Trái Đất sao?

Thầy cậu thế mà giữ ghi âm của của phi hành đoàn!

"Bất ngờ không?"

Cậu học trò suýt thì truỵ tim vì giọng ông giáo già nhà mình bất chợt vang lên từ đằng sau lưng.

"Vốn định tìm thời gian giao lại cho em, nhưng em lỡ nghe rồi, vậy cùng thầy nghe nốt mấy đoạn còn lại đi"

"Thầy ơi, sao thầy có ghi âm của phi hành đoàn JZ1640 vậy ạ?"

Ông già chỉ cười, không nói, loa lại tiếp tục phát ghi âm.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Năng lượng của tàu còn khoảng 85%, đã rời xa lỗ đen, tàu đang trong khu vực xảy ra vụ nổ siêu tân tinh, JZ1640 vẫn an toàn và vẫn chưa liên lạc được với trung tâm kiểm soát.

M0511, nếu ăn tối rồi thì ngủ sớm đi nhé, anou, em không chắc lắm bây giờ trên Trái Đất đang là mấy giờ nhưng viên dinh dưỡng nén sắp giết chết vị giác của em rồi.


"Đây là ghi âm riêng từ chỉ huy của con tàu này"

Ông già trầm ngâm nhìn nắng ngoài sân, hoa muồng hoàng yến rụng đầy sân, màu hoa vàng lẫn vào nắng hè, như hoa nắng trải đầy đường về nhà.

"Vậy M0511 là ai vậy thầy, cảm giác họ rất thân thiết?"

"M0511 ư, anh ta, là kẻ có tội"

A Luân không hiểu, JZ1640 quả thật rất nổi tiếng do nó chỉ truyền về vị trí của tinh hệ Tân Sinh rồi mất liên lạc và không quay về nữa. Có giả thuyết phi hành đoàn chọn ở lại trên một hành tinh bất kỳ nào đó, cũng có giả thuyết con tàu đã nổ tung trên đường quay về Trái Đất. Thứ duy nhất được tìm thấy của con tàu là hộp đen trôi nổi lẫn trong thiên thạch ở một toạ độ rất xa tinh hệ Tân Sinh cũng như quê hương Trái Đất, trực tiếp chứng thực giả thuyết con tàu thám hiểm này đã thành rác vũ trụ trước khi đưa những phi hành gia quay về quê hương của họ. Nhưng tại sao nhân viên có số hiệu M0511 lại có tội, không có ghi chép nào liên quan đến phi hành đoàn được công khai ở thời điểm đó nói về việc này.

"M0511 vốn là nghiên cứu viên phụ trách giám sát quỹ đạo bay của JZ1640, anh ta đã giúp con tàu tìm ra tinh hệ Tân Sinh, nhưng cũng vì anh ta lơ là, không tính tới khả năng bão năng lượng sẽ xảy ra mới hại JZ1640 không thể về nhà"

Cơn bão năng lượng vốn không nên xuất hiện trong quỹ đạo bay của tàu thám hiểm đã tát cả phi hành đoàn lẫn đội giám sát ở Trái Đất một bạt tai. Con tàu vì né tránh nguy cơ trở thành rác vũ trụ trước thời hạn buộc phải bay lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Và đi lạc vĩnh viễn.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Năng lượng chung còn 50%, năng lượng dự trữ 100%, phi hành đoàn an toàn.

M0511, ăn cay ít thôi, em nghĩ là em nhớ mỳ cay đốt lưỡi của anh rồi.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Tàu vừa vượt qua một khu vực hỗn loạn, một cơn bão năng lượng nữa vừa quét ngang, JZ1640 buộc phải thay đổi lộ tuyến lần thứ hai. Năng lượng chung đã chạm mức đỏ, một trong hai bộ vô tuyến cố định bị thiên thạch làm hư hại nặng vô pháp sửa chữa.

Chúng tôi vẫn mất liên lạc với trung tâm kiểm soát.

M0511, làm sao đây, em nhớ anh rồi.


Ai có thể tính trước được thời gian bão năng lượng xuất hiện cơ chứ? M0511 cũng chỉ là một nghiên cứu viên, anh ta nào phải thần. Hoá ra JZ1640 đã mất tích thế này sao, hai lần gặp phải bão năng lượng, suýt bị nổ tung cùng vụ nổ siêu tân tinh.

Nắng vàng rực rỡ ngoài cửa sổ, đôi mắt ông giáo già lại không chứa nổi một tia sáng nào.

A Luân nín thở theo từng dòng tin gãy gọn.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Năng lượng dự trữ còn 50%, cưỡng chế M0424, M0813 vào trạng thái ngủ đông. JZ1640 tắt hình thái năng lượng, tắt công cụ dò tìm trạm không gian. Chúng tôi vẫn mất liên lạc với trung tâm kiểm soát.

M0511, em không tìm thấy đường về nhà.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Năng lượng chung chỉ còn 30%, cưỡng chế nhân viên trên tàu vào khoang cứu hộ.

Đã phóng khoang cứu hộ xuống tinh hệ gần nhất.

Tôi là Cung Tuấn - số hiệu M2911, chỉ huy trưởng của Tàu thám hiểm JZ1640, tôi vẫn không thể nối tín hiệu với trung tâm kiểm soát.

M0511, Hạn bảo, A Hạn, anh à, chỉ còn mình em thôi.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

M2911 gọi trung tâm kiểm soát, M0511 nghe rõ trả lời.

Cung Tuấn gọi Trương Triết Hạn, anh ơi, nếu em thất hứa anh có ghét em không?


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Hạn bảo à, con tàu đã cạn năng lượng rồi, em không thể điều khiển nó được nữa. Em nhớ mỳ cay Giang Tây, nhớ bao tử nhồi gà. Em nhớ mưa Thượng Hải, nhớ nắng Hàng Châu, nhớ tuyết Bắc Kinh, nhớ anh và Thành Đô bốn mùa luân chuyển.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Gần đây em ngủ nhiều hơn rồi, lúc thức thì cũng chỉ biết ngồi nhìn ra ngoài vì em chả còn gì để làm cả. Em đã thấy những vụ nổ siêu tân tinh xảy ra cùng một lúc, đã thông qua kính viễn vọng của JZ1640 ngắm nhìn sự va chạm giữa các thiên hà.

Em cùng con tàu đã chết một nửa này trôi theo sự giãn nở của vũ trụ, chẳng biết trôi bao lâu để đi được đến tận cùng. Chúng em đã trôi qua sự sống, trôi qua cái chết, đi qua cả thời khắc khởi đầu và kết thúc của những vì sao trong biển vũ trụ mênh mông này.

Em muốn chia sẻ tất thảy những gì em đã thấy cho anh, nhưng em không đành lòng để anh cùng em phiêu bạt ở trên này. Thời gian của em dường như đã bị bấm nút tạm dừng mất rồi.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Anh ơi, em đã dùng hết viên nén năng lượng rồi, con tàu chỉ còn phòng điều khiển còn thoi thóp mà thôi.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Hạn bảo, tàu mang em trôi vào một vùng thiên thạch dày đặc, có lẽ em ngủ một giấc đã không mở mắt được nữa.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Anh ơi, M0511 của em ơi, mùa hè có anh và hoa muồng vàng là mùa hè đẹp nhất của em.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Triết Hạn à, hoa muồng hoàng yến em trồng bên cửa sổ phòng mình đã nở chưa nhỉ? Có lẽ em không kịp về với anh khi hoa tàn rồi.


Đây là JZ1640, tôi là M2911.

Hạn bảo, em nghĩ em đã đi quá xa, xa đến mức không còn tìm thấy đường về nhà nữa.

Hạn bảo, em làm hư tàu của anh, anh không giận em chứ? Thật ra em vẫn luôn ích kỷ, không hề thay đổi xíu nào, nếu có thể bắt anh vì món nợ phá tàu này của em mà nhớ kỹ Cung Tuấn cả đời thì tốt quá. Nhưng em lại không muốn anh khóc, em không muốn làm anh đau.

Hạn bảo,

Ngủ ngo-


Đoạn ghi âm cuối cùng kết thúc cùng tiếng nổ lớn đột ngột rồi tắt hẳn. Có lẽ JZ1640 đã chọn kết thúc cuộc hành trình đơn độc dài đằng đẵng của mình bằng cách lao vào một thiên thạch cỡ lớn.

Lần đầu tiên sau rất nhiều năm đi theo Giáo sư Trương A Luân mới thấy thầy mình khóc đến thương tâm như vậy. Cậu đã từng thấy ảnh hồi trẻ của ông, để tóc ngắn thì đẹp trai chuẩn hotboy trường người ta, để tóc dài ngang vai là xinh đẹp quyến rũ như hoa hồng, già rồi thì là đẹp lão thanh lịch, đẹp kiểu trí thức về hưu. Nhưng, cái dáng vẻ khóc đến nát lòng như vậy, có lẽ đây là lần duy nhất.

Gương mặt nhã nhặn giờ đây nhăn lại, rúm ró, nhoe nhoét nước mắt, mái róc bạc của ông rũ rượi che kín đôi mắt. Hoá ra, dù bạn đẹp đến mức nào đi nữa, khi bạn thật sự đau đớn, bạn vẫn khóc xấu hoắc.

"Nếu lúc đó thầy dự đoán được bão năng lượng..."

"Nếu lúc đó, mạnh dạn đưa ra nhiều hơn hai bản kế hoạch"

"Là tại thầy, A Luân à, là lỗi của thầy"

"Thầy đã hại chết bọn họ, thầy đã hại JZ1640, thầy đã hại Tuấn"

Nếu, rất nhiều chữ nếu, nhưng cuộc đời không có nếu. Bão năng lượng đã xảy ra, JZ1640 không về được, Cung Tuấn cũng không về được. M0511 đã nhận được thông điệp của M2911 gửi từ sâu thẳm biển vũ trụ, nhưng Cung Tuấn đã chẳng thể nghe được hồi đáp từ Trương Triết Hạn.

A Luân thấy mắt mình cay xè, M0511, đây chẳng phải là ngày sinh của thầy sao. JZ, Jun Zhe, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn. JZ1640, hoá ra đây chính là phi thuyền vũ trụ đầu tiên được Trương Triết Hạn tạo ra, nỗi đau mà thầy giấu kín trong lòng, lý do mà cái tên người chế tạo trong hồ sơ của JZ1640 bị xoá.

Cung Tuấn tự sát bằng tàu vũ trụ Trương Triết Hạn tạo ra.

"Thầy ơi, không phải tại thầy"

A Luân luống cuống tìm khăn lau mặt cho thầy, bỗng cảm thấy cái ý tưởng đổi loa mới của mình thật là khốn nạn.

Bão năng lượng do Trương Triết Hạn tạo ra sao, không phải. Tàu bay lệch quỹ đạo tại anh sao, cũng không phải, nhưng tại Cung Tuấn sao, không phải nốt, là do bão năng lượng.

Chung quy vẫn là ý trời trêu ngươi.

Tình thâm bất thọ.

Ngoài sân, gió thổi cánh hoa bay lất phất hoà vào màu nắng vàng ươm. Con tàu JZ1640 đi lạc suốt mấy chục năm, một mảnh vỡ cuối cùng cũng đã vượt qua khoảng cách xa xôi cả triệu năm ánh sáng mà về. Nó mang theo nỗi nhớ của một người, mang bức thư tình giấu ở nơi sâu nhất của biển vũ trụ trở về nhà.

Cái loa vẫn đều đều phát những thông điệp từ bên kia biển sao, bức thư tình của M2911 dành cho M0511. Tình yêu vượt qua muôn trùng cách trở, băng qua vũ trụ tăm tối để rồi một trưa hè trở gió lại được thấy ánh mặt trời.

Chỉ tiếc là phi hành gia M2911 đã vĩnh viễn ngủ yên đâu đó trên dải ngân hà.

Những cánh hoa muồng vàng theo gió phất phơ bay, nắng chiều cam rực dừng lại bên chiếc ghế bành cũ đã sờn mép chỉ. Trương Triết Hạn tựa vào ghế mơ màng ngủ, trong cơn mơ chập chờn, mùa hạ đã trôi đi, hoa muồng hoàng yến cũng tàn lụi.

Người ấy sẽ về khi hoa tàn.

Tỉnh giấc mới hay hoa vẫn phủ vàng mảnh trời con ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại để chẳng thấy mùa hè, mãi mộng một giấc tàn hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net