Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.

Ba người sửng sốt hồi lâu, vẫn là Triệu Phiếm Châu phản ứng trước, vội vàng chạy đến đứng trước mặt ba mình. "Ba, con chưa kịp cho ba biết, anh ấy... anh ấy là bạn trai con..."

Trương Mẫn vội vàng đứng lên, chỉnh lại quần áo. "Chào chú, cháu tên là Trương Mẫn"

Triệu Kiếm như đột nhiên hiểu ra điều gì, nhìn đứa con trai hơi xấu hổ của mình rồi cười. "Đây không phải là học trưởng lần trước sao?"

Triệu Phiếm châu và Trương Mẫn khẽ giật mình, đột nhiên nhớ đến trước đây Trương Mẫn đã giả làm học trưởng của cậu.

"Lúc ấy ba đã thấy ánh mắt của hai đứa không đúng lắm rồi", Triệu Kiếm thở dài, đặt tay lên vai Triệu Phiếm Châu, bóp nhẹ. "Con trai lớn rồi, ba có thể cấm con hẹn hò sao? Con nghĩ ba vô lý vậy à?"

Hai người nghe ông nói thế, khẽ thở hắt ra, liếc nhau một cái rồi nở nụ cười.

Triệu Kiếm đi về phòng lục lọi một lúc, lấy một tập tài liệu rồi lại ra ngoài.

"Ba, trễ thế rồi mà ba còn muốn đi à?"

"Ba về lấy con dấu, lát nữa còn phải ra sân bay cho kịp chuyến bay nữa"

Trước khi đi, Triệu Kiếm nhìn thoáng qua Triệu Phiếm Châu, ánh mắt ấy rất phức tạp, có vui mừng, có bất đắc dĩ, lại không biết nghĩ đến cái gì, quay người đến gần cậu thấp giọng nói. "Nhớ phải chịu trách nhiệm với người ta, chú... chú ý biện pháp an toàn, cái này chắc là con phải rõ hơn ba rồi"

Mặt Triệu Phiếm Châu đỏ lên." Vâng...", sau đó tiễn ba ra cửa. "Buổi tối lái xe cẩn thận nha ba"

Triệu Kiếm đã đi xuống lầu, vẫy vẫy tay với Triệu Phiếm Châu. "Bây giờ ba có tài xế rồi, không cần phải tự lái xe nữa, con mau về đi"

Triệu Phiếm Châu nhìn ba mình xuống lầu, đóng cửa thật kỹ, quay về bên cạnh Trương Mẫn, vẻ mặt còn hơi ngơ ngác, Trương Mẫn bật cười.

"Không nghĩ ba em còn khá cởi mở nhỉ"

Triệu Phiếm Châu hoàn hồn, ôm chặt lấy Trương Mẫn "Ba em 16 tuổi đã đi làm rồi, sau đó gặp mẹ em, lúc ấy điều kiện gia đình của mẹ em rất tốt, sau khi hai người kết hôn rồi có em, ba em vẫn muốn cho em và mẹ có cuộc sống tốt hơn, chỉ là không đủ may mắn lại hay tin người, nên cứ hay bị lừa, mẹ em không muốn ông vất vả suốt ngày như vậy, bà cảm thấy chỉ cần cả nhà bọn em ở bên nhau thì tốt rồi, sau đó hai người cứ hay cãi nhau về chuyện này, sau đó nữa thì mẹ em bị bệnh, việc làm ăn của ba thất bại. Cả đời này của ông ấy, em chưa từng thấy lúc nào an nhàn cả, dường như trong lòng ông ấy luôn cố gắng chịu đựng, em sợ một ngày nào đó thân thể ông ấy sẽ chịu không nổi mất"

Hai người im lặng một hồi, đương nhiên Trương Mẫn biết tình huống nhà cậu, lúc trước điều tra là đã biết rồi, chỉ là hôm nay nghe Triệu Phiếm Châu kể hết với anh, vẫn cảm thấy trong lòng chua xót, anh vội vàng trấn an cậu. "Bây giờ em không cần lo lắng về phần mẹ của em nữa, con trai bà xuất sắc như vậy, có nhiệt huyết hoài bão sống hết mình, có lý tưởng, còn có nguồn lực để thực hiện lý tưởng đó, nên không có lý do gì mà không cố gắng cả, anh cảm thấy ba em rất giỏi đấy, hơn nữa, ông ấy năm nay chỉ mới 50, ít nhất ông ấy cũng còn muốn phấn đấu mười năm nữa"

Triệu Phiếm Châu thở dài. "Em thực sự muốn mau chóng lớn lên, để ba mẹ có thể hưởng phúc"

Trương Mẫn mỉm cười. "Ai bảo người nhà em phấn đấu là vì em đâu, có khi họ muốn thực hiện hoài bão tuổi trẻ của mình đấy"

Rốt cục Triệu Phiếm Châu cũng cười, khẽ hôn một cái lên miệng Trương Mẫn. "Đúng nhỉ"

"Vậy tối nay em còn muốn tiếp tục nghĩ về ba em không bảo bảo?"

Triệu Phiếm châu đưa hai tay nâng mặt anh lên, hôn lên má phải anh một cái. "Vậy anh trai của em muốn làm gì?"

Trương Mẫn giở trò xấu, đưa tay xuống đũng quần của Triệu Phiếm Châu bóp nhẹ. "Em nói xem anh muốn làm gì? Hửm?"

Triệu Phiếm Châu muốn nắm tay anh bảo anh đừng làm rộn, nhưng anh lại không nghe. "Đi tắm trước đã...! Shtt... đừng thế... em đi bật nước nóng cho anh trước đã"

Trương Mẫn nghịch đủ, cầm lấy một bộ quần áo ngủ của Triệu Phiếm Châu ngoan ngoãn đi tắm, vừa mới đi đến cửa đã quay lại hỏi cậu. "Em thực sự không muốn tắm cùng sao?"

"Phòng tắm nhà em bé lắm, không đứng được hai người đâu"

"Ò...", Trương Mẫn đảo mắt. "Vậy em giúp anh tháo dây chuyền ra đi"

"Được, tới ngay", Triệu Phiếm Châu mở máy nước nóng rồi đi vào phòng tắm.

Phòng tắm nhà Triệu Phiếm Châu quả nhiên không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng có chỗ cho hai người đứng, Trương Mẫn đưa lưng về phía cậu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, phần lưng hoàn mỹ chạy dài đến mông, Triệu Phiếm Châu nhìn một lúc có chút xuất thần, vành tai đỏ ửng.

Muốn cắn quá đi, Triệu Phiếm Châu nuốt một ngụm nước bọt.

Trương Mẫn giả vờ hờ hững tháo bông tai, thấy Triệu Phiếm Châu đứng im không nhúc nhích, quay đầu giục cậu. "Sao thế?"

"Không có gì...", Triệu Phiếm Châu đưa tay giúp anh tháo dây chuyền, nhưng tháo mãi cũng không xong, Trương Mẫn hơi mất kiên nhẫn, vỗ vỗ tay cậu. "Ra ngoài đi, để anh tự làm"

Trương Mẫn xoay khóa dây chuyền ra phía trước, tiến đến gần tấm gương, nhưng cởi mãi vẫn không ra.

"Để em làm", Triệu Phiếm Châu lại sấn tới.

Giằng co trong một không gian chật hẹp, thân thể hai người cũng bắt đầu nóng lên, mùi hương hoa hồng và hồng trà lan tràn trong không khí.

Trương Mẫn xoay người tựa vào bồn rửa mặt, Triệu Phiếm Châu tiến lên một bước, hơi cúi người, vươn tay chạm phải làn da Trương Mẫn, cậu khẽ run lên hệt như bị bỏng, Triệu Phiếm châu chớp chớp mắt, cố gắng dời lực chú ý lên sợi dây chuyền.

Hơi thở của Trương Mẫn gần trong gang tấc, mà người này lại chẳng có chút thành thật nào, toàn nói mấy câu làm người ta suy nghĩ. "Cảnh sát Triệu làm sao thế? Có cái dây chuyền mà tháo mãi không xong, em có được hay không vậy?"

Triệu Phiếm Châu cố ép khóe miệng mình hạ xuống, lẩm bẩm. "Thiết kế không hợp lý gì cả, cái chốt kim loại này chật quá..."

Trương Mẫn lén lút nở nụ cười, hơi nghiêng người về phía trước, chóp mũi đảo qua gò má cậu. "Chật hả...?"

Triệu Phiếm Châu thở ra một hơi, cái dây chuyền chết tiệt này rốt cuộc cũng tháo ra được rồi, cậu không hề nghĩ ngợi, ném sợi dây chuyền lên bồn rửa mặt, ôm lấy Trương Mẫn, trong phòng tắm chật hẹp lập tức vang lên tiếng thở dốc kiều diễm.

Đến bây giờ Trương Mẫn vẫn không nhớ rõ ngày hôm đó rốt cuộc bọn họ đã tắm thế nào, chỉ nhớ lúc anh cầm vật ấy của cậu cho vào hạ thân mình, Triệu Phiếm Châu thở hổn hển nắm lấy tay anh.

"Không được... em còn chưa mang bao..."

Cậu lập tức bế Trương Mẫn ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường, hai tay run rẩy lục lọi trong ba lô tìm kiếm hai hộp áo mưa mà lúc sáng cậu lén lút nhét vào.

Trong lúc Triệu Phiếm Châu đang bận xé bao, Trương Mẫn dằn tay cậu lại. "Anh muốn nếm thử trước"

"Gì cơ...?", Triệu Phiếm Châu vẫn chưa hiểu anh muốn làm gì.

Thế rồi Trương Mẫn đẩy cậu ngồi lên giường, hôn từ trán cậu xuống rốn, xuống thêm chút nữa... cả người Triệu Phiếm Châu trở nên căng thẳng. "Mẫn Mẫn..."

Nhưng Trương Mẫn vẫn không dừng lại, chiếc miệng ấm áp của anh tiếp tục đi xuống, để lại một vệt nước trên bụng Triệu Phiếm Châu.

Vật ấy của Triệu Phiếm Châu quá lớn, Trương Mẫn ngậm vào có chút khó khăn, đầu lưỡi linh hoạt không có chỗ trống để chuyển động, chỉ có thể liếm láp một cách loạn xạ.

Triệu Phiếm Châu tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại không dám nhìn Trương Mẫn, chỉ mới mấy hôm trước thôi, cậu cũng ở tư thế này, vị trí này, chỉ là từ dùng tay an ủi biến thành miệng Trương Mẫn, nhưng người này không biết không biết nông sâu cứ cứ phun ra nuốt vào khiến cho Triệu Phiếm Châu cảm thấy toàn thân như bị điện giật, đột nhiên trước mắt xuất hiện một luồng sáng trắng, thân thể co quắp, Trương Mẫn đột nhiên kho han dồn dập, cậu mới phát hiện rằng mình đã bắn ra rồi.

Sau khi Triệu Phiếm Châu hoàn hồn lại, cậu mới rút một tờ khăn giấy ra giúp Trương Mẫn lau miệng, rồi bảo anh phun tinh dịch trong miệng ra.

Trương Mẫn cầm khăn giấy, mặt hơi ửng đỏ. "Lúc trước đặt đồng hồ báo thức em cũng không chịu bắn, sao hôm nay nhanh như vậy đã buông vũ khí đầu hàng rồi?"

Triệu Phiếm Châu thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào. "Đừng... đừng nói nữa..."

Đương nhiên Trương Mẫn không muốn bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy, vừa chà xát vừa nói với cậu. "Hay là mai anh mua hàu bồi bổ cho em nhé? Sao còn trẻ mà sớm xuất..."

Anh còn chưa nói dứt lời, Triệu Phiếm Châu đã thẹn quá thành giận đẩy anh ngã ra giường, nhanh nhẹn xé mở túi bao cao su, cậu mua loại có chứa chất bôi trơn, nhưng lại phát hiện bây giờ Trương Mẫn căn bản không cần nữa.

Đến nửa đêm, chiếc giường nhỏ của Triệu Phiếm Châu vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, hòa cùng tiếng khóc của Trương Mẫn, như thể sắp sập đến nơi. Trương Mẫn nằm trên giường, đường cong gợi cảm trên lưng không ngừng đưa đẩy, khuấy động trái tim Triệu Phiếm Châu, cũng khiến cậu càng đâm sâu vào bên trong hơn nữa.

Trương Mẫn cảm nhận được da thịt mình cùng đối phương va chạm mãnh liệt, run giọng.

"Phiếm Châu... bắn vào được không... bắn cho anh..."

Triệu Phiếm Châu không biết làm thế nào để giữ được chút tỉnh táo cuối cùng trong tình huống này. "Mẫn Mẫn...em không thể..."

Trương Mẫn khóc to lên, từng tiếng rên rỉ bị vùi lấp trong chăn, anh cố gắng để lộ phần gáy ra ngoài. "Cắn anh.... bảo bảo... xin em đấy... cắn anh đi...."

Cả căn phòng đã ngập tràn mùi tin tức tố của hai người.

Rốt cuộc Triệu Phiếm Châu cũng không thể chịu đựng được sự cám dỗ của Omega nữa, há miệng cắn vào gáy Trương Mẫn, rót tin tức tố của mình vào.

Hai tay Trương Mẫn nắm chặt ga giường, khoái cảm qua đi lại là sự sợ hãi theo bản năng, một lúc sau anh bắt đầu run rẩy, khóc không thành tiếng.

Triệu Phiếm Châu lại đánh dấu tạm thời anh lần nữa.

Sau khi đánh dấu xong, Trương Mẫn mới cảm thấy hơi thở của mình rốt cục cũng thông thuận, nước mắt tuôn rơi, Triệu Phiếm Châu ôm lấy anh vừa xoa vừa an ủi, sau đó hai người chen chúc nhau trên chiếc giường một mét hai chật hẹp rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, mặt trời đã lên cao, hai người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng lại bị tiếng điện thoại của Triệu Phiếm Châu đánh thức. Trương Mẫn gối đầu lên cánh tay Triệu Phiếm Châu, cuộn người động đậy trong lòng cậu, Triệu Phiếm Châu xoay người lấy điện thoại, không thèm nhìn đã bắt máy. "A lô...?"

"A lô? Tiểu Châu phải không?"

Nghe được giọng nói bên kia, Triệu Phiếm Châu tỉnh cả ngủ ngồi bật dậy, Trương Mẫn bên cạnh không muốn rời xa hơi ấm của cậu, bất mãn lầu bầu. "Ai vậy...?"

"Giáo... giáo sư...", Triệu Phiếm Châu hắng giọng một cái, cố gắng khiến cho giọng mình trong hơn một chút.

"Bọn họ bảo em đã sửa số liệu lại rồi, lúc nãy thầy xem vẫn y như cũ mà? Em đã sửa chưa?"

Triệu Phiếm Châu toát mồ hôi lạnh, cậu thế mà đã quên béng chuyện này. "Em... em quên mất..."

Bên kia điện thoại im lặng một hồi. "Chậc... thằng nhóc gần đây em có chuyện gì vậy? Em gặp chuyện gì sao?"

"......"

"Nói đi, có phải đang yêu không?"

Triệu Phiếm Châu quay đầu nhìn Trương Mẫn trên giường, lúc này người nọ đã tỉnh hoàn toàn, đang chớp mắt nhìn cậu. "Vâng"

Bên kia điện thoại không biết nói gì, Triệu Phiếm Châu gật đầu như giã tỏi, miệng thì liên tục đồng ý, căn bản cũng không dám cãi lại.

Triệu Phiếm Châu cúp điện thoại, nằm lại xuống giường, vừa xoa eo Trương Mẫn, vừa tự trách bản thân mấy ngày này trong đầu toàn nghĩ cách để vui vẻ với anh, thậm chí quên sạch cả thí nghiệm.

Trương Mẫn vẫn còn hơi buồn ngủ, duỗi một ngón tay ra vuốt phẳng nếp nhăn trong lòng Triệu Phiếm Châu. "Có phải anh làm chậm trễ chuyện học của em không?"

Triệu Phiếm Châu nhắm mắt lại, nắm nay anh. "Trễ thì trễ, nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi được làm một học sinh tồi mà"

Trương Mẫn cắt ngang lời nói nhăn nói cuội của cậu, nhưng vẫn cảm thấy hơi áy náy. "Thầy em bảo sao?"

"Thầy bảo em phải đối xử tốt với anh, đừng để bị đá nữa, nếu không thì ế cả đời luôn"

Trương Mẫn phụt cười thành tiếng.

Sau một loạt chuyện này, Triệu Phiếm Châu cảm thấy không nên dối gạt mọi người xung quanh nữa, sau khi thức dậy, hai người thảo luận cùng nhau công khai mối quan hệ trong vòng bạn bè, Trương Mẫn cũng đồng ý, nhưng nghĩ mãi cũng không biết viết thế nào. Trương Mẫn nói bây giờ đăng một bức ảnh hai người ôm nhau thì sẽ rõ thôi, Triệu Phiếm Châu lại cảm thấy như thế thì trắng trợn quá, đề nghị đăng một bức ảnh hai bàn tay đan xen vào nhau là được, Trương Mẫn nói thế thì mờ mịt quá, nhìn vào làm sao biết anh là bạn trai của cậu được.

Sau khi cân nhắc thật lâu, cuối cùng chọn bức ảnh bọn họ đang ngồi nghỉ ngơi trong công viên trò chơi, trong ảnh Triệu Phiếm Châu mang đôi tai hồ ly, Trương Mẫn mang đôi tai thỏ, khoảnh khắc chụp bức ảnh vô cùng tốt, cả hai đều cười rất tươi, thế là hai người nhất trí chọn bức ảnh này.

Trương Mẫn nghĩ một lát, rồi đăng lên vòng bạn bè: [Từ nay về sau, hợp tác vui vẻ! Ảnh.jpg]

Triệu Phiếm châu xem vòng bạn bè của anh, nở nụ cười, cũng đăng một bài; [Ừm. Ảnh.jpg]

Triệu Phiếm Châu vừa đăng lên, ngay lập tức nhận được rất nhiều bình luận, Trương Mẫn cuộn tròn trong lòng cậu cùng nhau xem:

Học muội A: Wa wa wa nhìn xem tôi thấy gì nè??? Đây đây đây là công khai sao học trưởng? Có đúng không có đúng không???

Triệu Phiếm Châu trả lời học muội a: Đúng vậy.

Học muội B: Chúc mừng học trưởng aaaaaaaa?????

Giáo sư: úi cha, không tệ nha, ngưỡng mộ ghê, tiếp tục phát huy nhé!

Triệu Phiếm Châu trả lời giáo sư: Vâng thưa thầy.

Ba: Con trai, chúc mừng con tìm được ý trung nhân!

Học thần - Lăng Duệ: Chúc mừng nha~

Học đệ A: wao, chúc mừng học trưởng, anh dâu trông ngọt ngào ghê!

Triệu Phiếm Châu trả lời học đệ A: Coi chừng con mắt của cậu đấy.

Chu Tiêu: Chúc mừng anh tìm được hạnh phúc nhé.

Học đệ B: Không ai để ý học trưởng Triệu Phiếm Châu đổi ava rồi sao??

Tạ Dật Tinh: Ôi đệt, cuối cùng tui cũng có thể nhìn thấy cây vạn tuế ra hoa rồi sao? Ba mừng cho con.

Triệu Phiếm Châu trả lời Tạ Dật Tinh: Đi chết đi.

Trương Mẫn đang đắc ý, đột nhiên trông thấy một bình luận, hỏi cậu. "Chu Tiêu là ai?"

Triệu Phiếm Châu nghẹn lời, lập tức cảm thấy như có lỗi. "Bạn... bạn gái cũ"

Trương Mẫn suy nghĩ một hồi, nhớ lại lúc điều tra đúng là có người như vậy, anh còn nhớ nguyên nhân chia tay là do tính cách không hợp, Trương Mẫn lập tức ngồi dậy. "Em còn giữ wechat của cô ấy à??"

"Vậy để em xóa nhé?"

"Xóa làm gì? Chột dạ à?"

"......"

Cơn giận của Trương Mẫn không có chỗ xả, nơi gáy còn hơi nóng lên, sau khi bị đánh dấu, lòng chiếm hữu trong anh như bùng cháy. "Đưa điện thoại cho anh"

Triệu Phiếm Châu đưa điện thoại cho anh, Trương Mẫn cầm điện thoại của Triệu Phiếm Châu, trả lời lại tin nhắn của Chu Tiêu: [Ừm, tôi rất hạnh phúc, hy vọng cô cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình], thoạt nhìn cũng không phải là giọng điệu của Triệu Phiếm Châu.

Trương Mẫn ném điện thoại lại cho Triệu Phiếm Châu, nhưng vẫn chưa hết giận, lại xoay người về phía cậu. "Hôn anh"

"Làm gì cơ?"

"Anh bảo em hôn anh!"

Triệu Phiếm Châu biết anh lại hờn dỗi rồi, chỉ có thể vuốt lông. "Được~"

Triệu Phiếm Châu đỡ gáy anh rồi hôn lên.

"Tách!", Trương Mẫn ấn nút chụp, thế là chụp xong một bức ảnh, trong ảnh là hai người đang mặc áo ngủ cùng kiểu, Triệu Phiếm Châu chủ động hôn Trương Mẫn, dịu dàng lưu luyến.

Đầu tiên là Trương Mẫn gửi bức ảnh này vào điện thoại mình, sau đó lại lấy wechat của Triệu Phiếm Châu đăng lên vòng bạn bè của cậu: [Tôi yêu anh ấy, Ảnh.jpg], sau đó mới thỏa mãn trả điện thoại cho Triệu Phiếm Châu.

Triệu Phiếm Châu mở ra xem, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ nhưng cũng có chút thỏa mãn, cái này không phải còn rõ ràng hơn là ảnh hai người ôm nhau luôn sao?

Học muội A: aaaaaaaaaaaa cái này em cũng xứng xem được nữa sao???

Học muội B: Phía sau là giường hả? Có phải em phát hiện cái gì đó ghê gớm rồi không?

Học muội A trả lời học muội B: Bạn trẻ à bạn phát hiện điểm mù gì rồi?

Học muội C: Học trường yêu thế nào vậy? Chia sẻ một chút được không?

Giáo sư: Được lắm nha, ngày mai đừng quên đến làm thí nghiệm đấy nhé.

Tạ Dật Tinh: Cơm chó bất tận hả? Có mấy người khi yêu cũng đáng ghét như vậy hả trời????

Triệu Phiếm Châu tắt màn hình điện thoại, đưa tay ra với Trương Mẫn. "Em cũng phải xem của anh"

Trương Mẫn hào phóng đưa điện thoại cho cậu. "Được, anh chẳng có gì giấu giếm cả"

Thật ra Triệu Phiếm Châu cũng không muốn kiểm tra cái gì, chỉ là muốn hưởng thụ một ít lời chúc phúc từ bạn bè Trương Mẫn.

Thư ký - Tiêu Chính Nam: Trăm năm hảo hợp! Sớm sinh quý tử!

Em trai ngu xuẩn: Anh xác định là sẽ cả đời không? Cứ thế mà hài lòng rồi à?

Ba: Lúc nào dẫn về cho ba gặp?

JING - Hàn Diệp: Tiểu Trương tổng chơi thật à?

Mẹ kế ác độc: Tiểu Mẫn, chúc phúc con nhé.

Tư vấn tâm lý Thiệu Lâm - Lâm Thâm: Xem ra trạng thái gần đây không tệ.

Lão Lục: Có phải tôi nên chuẩn bị ít tiền mừng rồi không?

Vợ của Lục Vi Tầm - Từ Tấn: Tửu Tửu nói lỗ tai của anh đẹp trai thật đáng yêu nha~

Lão Lục trả lời Vợ của Lục Vi Tầm - Từ Tấn: Vợ ơi em cũng rất đáng yêu~

Vợ của Lục Vi Tầm - Từ Tấn trả lời Lão Lục: Moa moa anh Tầm.

Từ Tư đần độn đừng có chọc tôi: Này ấy hả? Hóa ra cậu thích ranh con miệng còn hôi sữa à?

Trương Mẫn làm việc công tư rõ ràng, đối với những người không có quan hệ cá nhân, anh ghi chú tên cho họ là đơn vị làm việc rồi thêm tên vào phía sau, còn là bạn bè hay người nhà anh mới đặt biệt danh, thế nên Triệu Phiếm Châu không rõ rốt cục người tên Từ Tư này có quan hệ thế nào. "Từ Tư là ai?"

"Người theo đuổi anh"

"?"

"......"

"??????"

"Được rồi được rồi, đừng nhìn anh như thế, anh nói cho em biết là được chứ gì?"

"Ừ ừ", Triệu Phiếm Châu ngoan ngoãn gật đầu.

"Cậu ta... trước đây cậu ta vẫn luôn theo đuổi anh, anh không đồng ý, chỉ thế thôi, bọn anh không có gì cả, chỉ có đi ăn với nhau vài lần... không phải đi riêng hai người, còn có ba anh nữa... hết rồi", Trương Mẫn đột nhiên có hơi hối hận vì đã đưa điện thoại cho Triệu Phiếm Châu, rõ ràng không có gì mà tự dưng lại bị động như thế, tên chó Từ Tư này.

"Tại sao không đồng ý? Người ta còn là tổng giám đốc tập đoàn Từ Phong cơ mà", Triệu Phiếm Châu bắt đầu tra baidu về Từ Tư.

"Cậu ta có phải hướng về anh đâu, cậu ta chỉ xem trọng cục thịt béo bở Tứ Hải mà thôi, còn nữa, cả người cậu ta toàn nợ phong lưu, anh cũng chẳng thèm... ầy mà em có ý gì vậy? Anh không đồng ý mà em cũng không vui à?"

Không ngờ Triệu Phiếm Châu xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, kéo vạt áo lên đưa lên miệng cắn, để lộ cơ bụng tám múi săn chắc. Triệu Phiếm Châu tìm một góc độ rõ ràng nhất chụp lại rồi gửi vào điện thoại Trương Mẫn, lẩm bẩm một mình. "Ai nói em miệng còn hôi sữa?"

Trương Mẫn hiểu ra, vừa nhắn tin cho Từ Tư, vừa giương mắt ngắm Triệu Phiếm Châu. Triệu Phiếm Châu thật sự không quen với kiểu hành vi hung hăng này, vì thế xấu hổ nhìn Trương Mẫn, chỉ chốc lát sau, Trương Mẫn lay lay điện thoại trước mặt cậu.

[Ảnh cơ bụng của Triệu Phiếm Châu.jpg]

[Chồng tôi sáu tiếng đấy]

[Không biết gì thì đừng nói linh tinh]

[Sau này có việc thì liên hệ với thư ký của tôi]

[Tôi sợ chồng tôi hiểu lầm]

[Xóa bạn bè đây]

[Tạm biệt]

Triệu Phiếm Châu không biết huy động bao nhiêu khống chế mới có thể kìm nén cười toét đến mang tai của mình. "Em có bảo anh xóa anh ta đâu"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net