Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




17

Trương Kính Trung nhận cuộc gọi từ Triệu Phiếm Châu, càng nói càng vui vẻ. “Ấy da tốt quá rồi, có cần gì thì để chú sắp xếp cho hai đứa, được được được, hai đứa quyết định đi, nhất định phải chú ý an toàn đấy, được được, vậy cứ thế này trước đã”

Trương Kính Trung cúp điện thoại, tuyên bố tin tức Trương Mẫn mang thai cho mọi người đang ngồi trên bàn biết, không chỉ có mang thai, còn là mang thai đôi, những người ngồi trên bàn lúc này ai nấy đều mang một vẻ mặt khác nhau. Cho dù trong lòng mẹ kế có nghĩ thế nào thì ngoài mặt bà vẫn vui vẻ, em trai thì ngẩn người, không có phản ứng gì, trái lại con dâu Lưu Văn Na lại cảm thấy thực lòng vui thay Trương Mẫn, cô vốn thích trẻ con, sau này con gái mình có bạn cùng chơi rồi. Lúc đầu thái độ của Triệu Kiếm không mấy tích cực, nhưng sau khi nghe được Trương Mẫn có em bé, trong lòng vẫn nóng như lửa đốt, hơn nữa còn có tận hai bảo bối, nhất thời tựa như tràn trề sinh lực, yên lặng lùi lại kế hoạch về hưu sớm của mình thêm mấy năm nữa.

Có bé con, hai nhà liền chính thức về chung một nhà, việc cấp bách nhất bây giờ là chọn ngày lành tháng tốt để hai người đi đăng ký kết hôn trước, còn chuyện đám cưới, về lâu dài có thể bàn bạc kỹ hơn.

Trương Mẫn ra khỏi bệnh viện, thân thể vẫn không thoải mái, nhưng tâm tình lại khác xa với lúc bước vào. Lúc còn trong bệnh viện, hai người đã kích động khóc một lần, hiện tại chỉ còn lại sự ngọt ngào vì vừa được lên chức phụ huynh, bác sĩ nói anh mang thai được hai tháng rồi. “Có phải là lần đánh dấu kia…”, Trương Mẫn hỏi.

Triệu Phiếm Châu cũng không thể xác định, dù sao thì ngoài mấy ngày cậu phải ở lại đơn vị qua đêm, khoảng thời gian đó cho dù cậu có mệt mỏi đến mức nào, thì đến tối cũng gần như là hai người vẫn phải mây mưa một phen, thực sự không rõ là có vào lúc nào nữa.

Trên đường đi, hai người cùng nhau thảo luận xem nên dọn dẹp căn phòng trống trong nhà để biến nó thành phòng dành cho em bé như thế nào, có nên thuê mấy bảo mẫu không, phải chuẩn bị thứ gì cho bé con, nhất thời ném việc kết hôn hay đăng ký kết hôn ra sau đầu, dù sao trong lòng bọn họ đã sớm xem nhau như bạn đời, sau đó vẫn là Triệu Kiếm gọi điện hỏi hai người khi nào thì đi đăng ký kết hôn, lúc đó hai người mới nhớ tới.

Hai người mở niên giám ra xem, chọn một ngày tốt —- ngày 29 tháng 11, đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Sau khi nhận được giấy chứng nhận thì sẽ trở thành bạn đời hợp pháp, Triệu Kiếm không thể không cho hai người ở cùng nhau, huống chi Trương Mẫn còn đang mang thai. Triệu Kiếm đến Quất Chi mấy lần, mua rất nhiều đồ, nhưng dù sao thì ông cũng không phải là Omega, ở quá lâu cũng không tiện, liền dặn dò con trai mình phải chăm sóc vợ con thật tốt, phải có trách nhiệm, cho dù có mệt mỏi đến mấy cũng không được mang cảm xúc ấy về nhà vân vân mây mây.

Triệu Phiếm Châu gật đầu như giã tỏi, Triệu Kiếm vui mừng nhìn con trai mình, con trai đã lớn khôn rồi, chớp mắt đã sắp làm ba, ông cũng sắp thành ông nội rồi, ông lau nước mắt, cho Trương Mẫn một bao lì xì rồi đi khỏi.

Lục Vi Tầm và Từ Tấm cũng đến thăm Trương Mẫn, Từ Tấn rất hưng phấn, không ngừng sờ lên bụng Trương Mẫn, vui vẻ hỏi. “Cảm giác mang thai đôi thế nào?”

Trương Mẫn nói với Từ Tấn hai đứa bé như ngày nào cũng đánh nhau trong bụng vậy, làm cho anh ăn không ngon ngủ không yên, sau đó anh lại xin rất nhiều kinh nghiệm mang thai và chăm trẻ từ Từ Tấn, trước đó Trương Mẫn chỉ xem Từ Tấn là vợ của Lục Vi Tầm, hai người cũng không quá thân thiết, sau chuyến này mối quan hệ giữa hai người thân thiết hơn không ít. Trương Mẫn đổi tên đại diện trong điện thoại của Từ Tấn từ ‘Vợ của Lục Vi Tầm’, thành ‘Từ Nữu Nữu’ - vì Lục Vi Tầm vẫn luôn gọi cậu là Nữu Nữu.

Lục Vi Tầm hỏi hai người lúc nào thì tổ chức lễ cưới, Triệu Phiếm Châu nhất thời có chút lo lắng, vì từ khi mang thai, phản ứng của Trương Mẫn vô cùng mãnh liệt, ăn cái gì nôn cái đó, ăn hai miếng phun ra một miếng, sau này còn phát triển thành chỉ cần ngửi thấy mùi khói là muốn nôn. Sau đó nữa là chỉ cần thấy thức ăn là sẽ có phản ứng, nhưng vì để bé con có thể phát triển, Trương Mẫn tự ép mình phải cố chịu đựng ăn chút gì đó, thế nên mỗi ngày tinh thần đều chịu áp lực rất lớn, cả ngày anh đều mệt mỏi, mê man, mà gần đến cuối năm, việc ở công ty bề bộn. Có một hôm, lúc đang họp đột nhiên Trương Mẫn ngất xỉu, cũng may lúc ấy bên cạnh có người đỡ, mang anh đến bệnh viện, Triệu Phiếm Châu cũng chạy vội từ đơn vị đến, ngay cả Trương Kính Trung cũng bị kinh động. May mà sau khi khám xong cũng không có gì đáng ngại, chỉ nói bé con vẫn chưa được ba tháng, là thời điểm quan trọng nhất, nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ.

Nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho Triệu Phiếm Châu và Trương Kính Trung sợ hãi.

Kể từ đó, Trương Mẫn liền được Trương Kính Trung “mời” về nhà dưỡng thai, ông tự mình phụ trách công ty, Trương Mẫn không quá muốn vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp anh đã phấn đấu nhiều năm như vậy, thế là Trương Kính Trung liền cho anh một liều thuốc an thần, thông cáo với bên ngoài việc kết hôn của Trương Mẫn, đồng thời anh trở thành người kế thừa của tập đoàn - chuyện mà lẽ ra ông đã phải thông báo từ lâu.

Trương Mẫn không biết mẹ kế anh sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết được tin tức này, chỉ là anh không mấy quan tâm, giờ đây anh đã có người quan trọng hơn để quan tâm, để bảo vệ rồi.

Hai người bọn họ thực sự không có thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ, sắp đến cuối năm, rồi đến tết, lúc ấy Lục Vi Tầm gọi điện cho mấy công ty tổ chức lễ cưới, yêu cầu nhân viên tổ chức sự kiện của bọn họ đến, có ý định bàn bạc trước, nói thế nào đi nữa thì chuẩn bị từ sớm vẫn tốt hơn.

Ban ngày Triệu Phiếm Châu phải đi làm, Trương Mẫn cảm thấy ngày nào cũng ở nhà có hơi bức bối, sau đó Từ Tấn thường xuyên mang Tửu Tửu đến thăm anh, lúc đầu Từ Tấn không dám mang bé đến, sợ cô bé quá nghịch, nhưng Trương Mẫn nói nhớ bé, nên Từ Tấn mới mang đến. Bé con luôn có một loại cảm giác đặc biệt với các sinh linh nhỏ, Tửu Tửu đặt tay lên bụng Trương Mẫn. “Là em trai và em gái nha”

Trương Mẫn vừa mừng vừa sợ. “Thật sau Tửu Tửu? Có thật là em trai và em gái không?”

Cô bé nghiêm túc gật đầu. “Ừm”

Lớn thêm một tháng nữa mới có thể nhìn ra giới tính, làm siêu âm B, quả thực là long phượng thai, Triệu Phiếm Châu sướng đến phát rồ, chỉ cần có thời gian là dính chặt lấy Trương Mẫn, hôn liên tiếp lên bụng anh.

Lúc Trương Mẫn mang thai bốn tháng, nôn nghén tra tấn anh cuối cùng cũng kết thúc, vì mang thai long phượng, nên bụng anh trông to hơn so với những người mang thai bình thường, quần áo lúc trước không cách nào mặc được nữa, Triệu Phiếm Châu mua cho anh một ít quần áo rộng rãi, có một lần anh đứng trước gương, nhìn thân hình vốn hoàn mỹ của mình nay đã biến dạng, không khỏi có chút thất vọng.

Triệu Phiếm châu ôm anh từ phía sau lưng, đưa tay vuốt ve bụng anh. “Anh đẹp lắm, có mang em bé càng đẹp hơn”

Trương Mẫn bĩu môi. “Nịnh hót là giỏi”

“Em nói thật mà”

Quả thực, sau khi kết thúc khoảng thời gian bị thai nghén giày vò, Trương Mẫn không có thời gian đi cắt tóc, chiếc đầu đinh trước kia nay đã dài ra, dưới tác dụng của các loại kích thích tố, làn da Trương Mẫn trở nên ngày càng hồng hào, sắc mặt cũng khá hơn trước rất nhiều, lại thêm tâm tình tốt, mỗi ngày đều vui vẻ, thế nên cả người anh giờ đây như tỏa sáng hơn hẳn.

Tết đến, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, hiện giờ Trương Mẫn mang thai, trở thành đối tượng được quan tâm nhiều nhất. Thức ăn không thể qua loa được, cho dù Triệu Phiếm Châu vẫn luôn cảnh giác, sợ anh xảy ra sơ xuất, cũng sợ người xấu làm tổn thương anh, thế nên mỗi lần về nhà anh, Triệu Phiếm Châu đều vô cùng khẩn trương. Triệu Kiếm không biết Trương Mẫn đã trải qua những gì, nên trêu chọc Triệu Phiếm châu quan tâm quá mức rồi, bảo rằng lúc cậu được sinh ra ông cũng không có khẩn trương đến thế đâu, Triệu Phiếm Châu và Trương Mẫn chỉ đành cười khổ một cái, mẹ kế và em trai Trương Mẫn tái mặt, chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

Cháu gái cũng đã lớn hơn không ít, có thể là mùi trên người Trương Mẫn gần giống với mẹ mình, nên đặc biệt dính lấy Trương Mẫn, lúc đầu Triệu Phiếm Châu còn có chút lo lắng, nhưng về sau cậu trông thấy Trương Mẫn và bé con chơi đùa vui vẻ thì không nói gì nữa.


Sau tết, xuân về hoa nở, tháng ba, Trương Mẫn cùng Triệu Phiếm Châu cử hành hôn lễ, khi đó Trương Mẫn đã mang thai hơn năm tháng, bụng lớn không tiện, nên chỉ mời người nhà và vài người bạn thân đến dự, định sau này sinh xong mới tìm một thời điểm thích hợp mới xử lý sau, lúc mời rượu, Trương Mẫn lấy nước lọc thay rượu nâng ly nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.

Hôm đó còn xảy ra một tình tiết nhỏ, mặc dù thời gian Triệu Phiếm Châu đi làm chưa lâu, nhưng cậu có năng lực xuất sắc nên được lãnh đạo và đồng nghiệp tán dương, thế nên cậu đã xin đơn vị mời Cố sư phụ của cậu, Hoàng Vệ Bình và mấy người đồng nghiệp nữa đến dự, còn có thầy giáo ở trường, Lăng Duệ, người yêu của anh là Vương Việt cùng với vài bạn học tốt nhất. Bên phía Trương Mẫn ngoại trừ người thân, bạn bè của anh cũng chỉ có vợ chồng Lục Vi Tầm và cố vấn tâm lý Lâm Thâm - người đã giúp anh rất nhiều.

Hôm đó, Hoàng Vệ Bình thấy cảnh Trương Mẫn mang thai, Triệu Phiếm Châu bên cạnh che chở anh, trong lòng ngoài vui thay anh, còn có chút chua xót, anh nghĩ bản thân mình bận rộn nhiều năm như vậy, ngay cả người để tâm sự còn không có, nhất thời anh có hơi uống quá chén, thế nên lúc mời rượu không đứng vững suýt chút là ngã vào Lâm Thâm ngồi ở bàn bên cạnh, khiến cho rượu đổ cả vào người hắn. Lúc Hoàng Vệ Bình định lau quần áo cho người kia mới phát hiện quần áo của hai người thế mà lại là cùng kiểu, chỉ là màu sắc khác nhau, anh mặc là màu trắng, còn Lâm Thâm mặc màu đen, bên trái áo khoác đều có một chiếc khóa, hai người nhìn nhau, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Nhiều năm sau khi kết hôn cùng Trương Mẫn, Triệu Phiếm Châu mới biết được quan hệ giữa Trương Mẫn và Hoàng Vệ Bình, cũng biết được Hoàng Vệ Bình đã giúp đỡ Trương Mẫn nhiều thế nào, Triệu Phiếm Châu không nói hai lời, ngay hôm sau liền dẫn vợ con mua thật nhiều quà đến nhà Hoàng Vệ Bình để cảm ơn. Bọn họ không ngờ rằng lúc đến nhà Hoàng Vệ Bình thế mà lại gặp được Lâm Thâm mặc áo ngủ đang ở đó, có lẽ duyên phận của hai người bọn họ bắt đầu từ kể từ hôn lễ của Trương Mẫn rồi.

Lúc Trương Mẫn mang thai bảy tháng, Triệu Phiếm Châu đã hoàn thành bảo vệ khóa luận, hiện tại phần lớn thời gian cậu đều công tác ở đơn vị, chỉ chờ trường phát bằng tốt nghiệp là cậu liền có thể nhậm chức rồi, mấy đồng nghiệp trong đơn vị ai nấy đều trêu cậu vừa nhậm chức xong đã muốn nghỉ sinh rồi.

Gần đây Triệu Phiếm Châu có chút khẩn trương, nhưng vì tâm trạng vẫn vui vẻ nên tinh thần thoải mái, lúc này cậu đang bôi kem dưỡng da lên bụng Trương Mẫn, thỉnh thoảng có thể trông thấy thai động, cậu thoa kem dưỡng lên, cho đến lúc vùng da bụng của Trương Mẫn hoàn toàn hấp thu, mới cúi đầu xuống hôn lên đó hai cái, Trương Mẫn bèn cười. “Hôn anh này”

Triệu Phiếm Châu ngồi xuống cạnh anh, ôm lấy bờ vai anh, cúi đầu hôn anh. Hai người đã lâu chưa làm, giai đoạn trước thì không cần phải nói, từ khi tình trạng của Trương Mẫn ổn định hơn, Triệu Phiếm Châu vẫn rất cẩn thận, cho đến tận bây giờ đều chỉ dùng tay giúp anh, nhưng cho dù có dùng tay đi nữa thì cậu cũng cẩn thận đeo bao tay vào để tránh nhiễm khuẩn.

Hai tháng qua, thân thể Trương Mẫn chậm rãi khôi phục bình thường, dục vọng tăng mạnh, số lần cũng dần dần tăng lên, Trương Mẫn ôm cổ cậu, cảm thấy ngày càng nóng, Triệu Phiếm Châu biết anh lại muốn rồi, liền khẽ đẩy anh nằm xuống, nằm nghiêng để không ảnh hưởng đến bụng, sau đó xoay người đi tìm bao tay.

Ngờ đâu Trương Mẫn khẽ kéo tay áo cậu. “Hôm nay em đi vào có được không?”

“Không được”, Triệu Phiếm Châu do dự. “Em sợ sẽ làm tổn thương đến bé con”

“Chúng ta chậm một chút… không bị thương đâu, bác sĩ nói rồi, lúc mang thai có thể làm…”, Trương Mẫn nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Phiếm Châu.

“Có phải em thấy bây giờ anh rất xấu không?”

“Chậc”, Triệu Phiếm Châu kéo anh qua, hôn một cái lên môi anh. “Đợi em”

Chỉ thấy Triệu Phiếm Châu lục lọi trong tủ đầu giường, tìm hộp áo mưa đã lâu không dùng đến, xe gói ra, cẩn thận đeo vào cho mình, cậu đặt Trương Mẫn nằm nghiêng, hơi tách hai chân anh ra, sau đó ôm anh từ phía sau, cùng lúc đó cậu cũng nằm xuống, rồi đẩy từ từ vào, khoảnh khắc hoàn toàn kết hợp, hai người đều thở ra một hơi, sau đó là từng tiếng rên rỉ thoải mái phát ra.

Triệu Phiếm Châu thận trọng di chuyển, sợ có gì sơ xuất, nhưng khi đã quen dần, Trương Mẫn lại cảm thấy không đủ. “Ưm a… nhanh lên… chồng ơi…”

Triệu Phiếm Châu vẫn chầm chậm cử động, chỉ là đi sâu vào hơn một chút, có trời mới biết cậu đã cố gắng khống chế mình đến mức nào, thế nhưng lúc này Trương Mẫn đã gần như bị sự dịu dàng của cậu tra tấn đến sắp điên rồi, không làm còn đỡ, đã đến nước này rồi mà Triệu Phiếm Châu vẫn không chịu thỏa mãn anh. “Chồng ơi… nhanh lên có được không? Em thế này anh còn khó chịu hơn… ưm…”

Triệu Phiếm Châu cố nén thanh âm, nói sau lưng anh. “Mẫn Mẫn.. nghe lời…”

Dục vọng của Trương Mẫn hừng hực, từ trên giường ngồi dậy, xoay người ngồi lên người Triệu Phiếm Châu, hai người kết hợp ở độ sâu trước nay chưa từng có, Trương Mẫn kêu lên một tiếng, Triệu Phiếm Châu đưa tay che mắt, không dám nhìn Trương Mẫn, cậu sợ mình mất đi khống chế, thế nhưng Trương Mẫn cử động vài cái đã cảm thấy thắt lưng chịu không nổi. “Phiếm Châu…em cứ động được không…anh mệt quá…”, vừa nói vừa kẹt chặt thứ bên dưới.

Triệu Phiếm Châu nắm chặt ga giường. “Mẫn Mẫn… không được…. bé con…”

“Em chỉ quan tâm đến bé con mà mặc kệ anh sao…?”, Trương Mẫn tủi thân bắt đầu bật khóc.

Rốt cuộc Triệu Phiếm Châu không thể nhịn được nữa, một tay giữ eo, một tay giữ bụng anh, đẩy hông lên xuống, khiến cho Trương Mẫn liên tục kêu lên, đóa hoa hồng đã lâu chưa được chạm vào liền được ép ra một ít chất lỏng, nơi kết hợp của hai người đã dính dấp không chịu nổi, phát ra tiếng nước liên hồi, Trương Mẫn cứ thế từng chút một đạt đến cao trào.

Tình triều qua đi, Triệu Phiếm Châu nhẹ nhàng đặt anh nằm ngửa lại, tìm một chiếc khăn tay sạch lau giúp anh, rồi tìm đồ lót mới cẩn thận mặc vào cho anh, sau đó đắp kín chăn, hôn anh một cái, mới vào phòng tắm tiếp tục giải tỏa dục vọng của mình.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net