Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




04.

Lúc Trương Mẫn từ phòng tắm đi ra, Triệu Phiếm Châu đã đi rồi, chỉ để lại một mùi tin tức tố nhàn nhạt còn chưa hoàn toàn tiêu tán. Trương Mẫn ngồi trên tầng gác mái của ngôi biệt thự, xung quanh mấy dặm không có bóng người, trong lòng ít nhiều cảm nhận được cô đ Trong mấy tháng qua, anh đều vô cùng chờ mong đến mỗi ngày thứ sáu, hưng phấn, động tình, tỉnh táo, cuối cùng cõi lòng lại trở về trạng thái rỗng tuếch.

Thẳng thắn mà nói, anh thực sự rất thích Triệu Phiếm Châu, rõ ràng cậu hẳn là người thông minh, lại mang chút ngốc nghếch đáng yêu. Thế nhưng Trương Mẫn càng thích lại càng cảnh giác, anh không mong mình sẽ nảy sinh tình cảm, huống hồ là ỷ lại vào cậu. Anh đóng khung mối quan hệ ấy trong bản hợp đồng, cảm thấy thế này là tốt rồi, nhưng hiện tại lại mâu thuẫn đến cùng cực, mang theo cảm giác trống trải không đáng có, khiến bất kỳ cơn gió nào cũng có thể thổi bay anh đi mất.

Trương Mẫn lấy chai rượu và ly ra từ tủ đầu giường, tự rót cho mình một ly, chậm rãi uống cạn, dạ dày ấm lên không ít, lại rót thêm ly nữa, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Triệu Phiếm Châu nhắc nhở anh rằng quãng thời gian chuẩn bị để mang thai không nên uống rượu, cuối cùng anh đành đổ lại rượu vào chai, ngả người ra giường, thở dài thườn thượt.

Thật sự là tự làm tự chịu mà.



Hôm sau, tuy là thứ bảy, nhưng Trương Mẫn thân là giám đốc của tập đoàn Tứ Hải, đương nhiên là sẽ không có ngày nghỉ, nên anh không có thời gian để tiêu hóa cảm xúc của ngày hôm trước, vì lái xe sẽ sớm đến đón anh đi ngay.

Nhưng sau khi Trương Mẫn thức dậy thì bắt đầu cảm thấy khó chịu, lúc đầu anh cứ tưởng là do mình say rượu, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, tuyến thể sau gáy đau buốt kịch liệt, đưa tay sờ vào còn có cảm giác nóng lên, cơ hồ không thể ngẩng đầu lên được, huyệt thái dương cũng bắt đầu đau âm ỉ.

Sau khi đến công ty, thư ký đã mua bữa sáng cho anh, Trương Mẫn trông thấy sandwich và cà phê trên bàn, đột nhiên không còn khẩu vị gì nữa, bèn gọi người vào.

Anhbđẩy cà phê về phía trước. “Đổi thành hồng trà giúp tôi, nóng nhé”

“A?”, thư ký thấy ông chủ mình mỗi ngày đều uống cà phê, nay đột nhiên lại đổi khẩu vị, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

“A cái gì mà a? Còn không mau đi”

“Ò, vâng ông chủ”

Tiêu Chính Nam không có hồng trà ngay được, chỉ có thể đến phòng trà nước của công ty tìm một ít pha tạm, cũng không biết ông chủ kén chọn của anh có thích hay không.

Ai ngờ, khi bừa bưng hồng trà tới, Trương Mẫn cầm cốc lên thổi thổi, sốt ruột nhấp một ngụm, Tiêu Chính Nam thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, lại có chút hoang mang, nhưng cũng không dám xen vào sở thích của ông chủ mình, chỉ đành yên lặng lui ra ngoài.

Trương Mẫn tựa người vào thành ghế phía sau, khẽ xoa xoa huyệt thái dương, sau khi uống xong hồng trà, anh cảm giác được cơn đau đầu giảm đi không ít, cả người lại bắt đầu đổ mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô, uống càng nhiều hồng trà, lại cảm giác cơ thể mình hệt như một cái giếng, không cách nào lấp đầy được.

Anh không muốn thừa nhận rằng bây giờ trong đầu anh toàn là hình ảnh của Triệu Phiếm Châu.

Trương Mẫn nhắm mắt một hồi, nhưng vẫn không thấy khá hơn, không chỉ có thế, phần gáy còn càng ngày càng khó chịu, vừa đau vừa xót, có uống bao nhiêu hồng trà cũng vô dụng, thực sự không thể chịu nổi nữa. Anh cắn răng cố nén cơn khó chịu đọc cho xong hợp đồng, cảm thấy chóng mặt, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Triệu Phiếm Châu, gọi hai lần đều bị cúp máy, anh kiên nhẫn gọi thêm lần thứ ba, rốt cuộc cũng có người bắt máy

“A lô…”

“Chuyện gì?”, giọng Triệu Phiếm Châu trầm trầm, dường như còn tức giận với chuyện của hôm qua.

“Có thời gian không?”, Trương Mẫn nghĩ một chút. “Bây giờ chắc là cậu đang ở trường hả?”

“Có chuyện gì sao?”, Triệu Phiếm Châu lại hỏi.

“Tôi muốn gặp cậu…”, lại lập tức bổ sung thêm. “Sẽ trả tiền công cho cậu”

Lúc này Triệu Phiếm Châu tựa hồ nghe được giọng Trương Mẫn có gì đó không ổn. “Anh sao thế?”

“Bây giờ tôi đến đón cậu được không?”, Trương Mẫn không trả lời thẳng câu hỏi của Triệu Phiếm Châu.

Người bên kia sau khi nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi thở dài. “Được”

“Lát nữa gặp”

“À mà, tôi không ở trường, tôi đang ở nhà”

Trương Mẫn có hơi bất ngờ, học bá cũng có lúc lười biếng sao? Xem ra anh nên cập nhật tư liệu của mình rồi.

Trương Mẫn gọi điện cho lái xe, lấy áo khoác rồi rời đi.



Lúc Triệu Phiếm Châu xuống lầu, bước lên xe, cậu mới thấy được sắc mặt Trương Mẫn trông rất tệ, lúc này anh đang tựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, đôi lông mày nhíu chặt.

Triệu Phiếm Châu ngồi xuống, Trương Mẫn liền nhích tới ôm cậu, Triệu Phiếm Châu có chút không được tự nhiên, vô thức nhìn về phía lái xe qua gương chiếu hậu, nhưng dường như lái xe không quan tâm đến hành động của hai người bọn họ.

Triệu Phiếm Châu đưa tay ôm anh vào lòng, sờ lên trán anh, phát hiện không nóng, có chút kỳ quái. “Anh sao thế?”

Trương Mẫn ghé vào tai Triệu Phiếm Châu, thì thầm. “Tin tức tố… cho tôi…”

Mặt Triệu Phiếm Châu lập tức đỏ lên, sau đó nhả một chút tin tức tố của mình ra, không ngờ lông mày Trương Mẫn càng nhíu chặt hơn. “Chậm chút… shtt.. đau quá…”, rồi anh đưa tay che kín phần gáy lại.

Triệu Phiếm Châu đỏ mặt, vừa kiểm tra tuyến thể của Trương Mẫn vừa sợ người lái xe hiểu lầm. Tuyến thể của Trương Mẫn khi chạm vào rất nóng, nhìn qua còn hơi đỏ lên, lại nghĩ tới các vấn đề của thân thể Trương Mẫn trong mấy tháng qua, lần đầu tiên cậu nghi ngờ không biết có phải thân thể anh xảy ra vấn đề gì rồi không, đột nhiên có chút lo lắng. “Rốt cuộc là anh bị làm sao?”

“Không sao…”

“Đi bệnh viện nhé…”

“Không đi!”, Trương Mẫn đột nhiên mở to mắt ra trừng Triệu Phiếm Châu, quay đầu nói với lái xe: “Về nhà”

Lái xe hơi do dự. “Trương tổng, là về…”

“Về Quất Chi”, Trương Mẫn đáp.

“Vâng”

Triệu Phiếm Châu nghe đến cái tên Quất Chi, mơ hồ biết đây là một khu dân cư cao cấp, liền biết hôm nay không cần đến căn biệt thự hoang vu kia, không khỏi thở phào một cái.



Xe chạy đi, Trương Mẫn nép vào lòng Triệu Phiếm Châu, cau mày, cậu nắm chặt lấy cánh tay anh.

Khi đến nơi, xe trực tiếp chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Triệu Phiếm Châu khẽ lay Trương Mẫn dậy. “Đến nhà rồi… dậy nào”

“Ừm…”, ý thức Trương Mẫn mơ hồ trong chốc lát, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra đây là bãi đậu xe dưới tầng hầm khu nhà mình, lập tức thẳng lưng lên, vặn vẹo cổ.

“Có đi được không?”

Trương Mẫn khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Hay là, cậu cõng tôi?”

Triệu Phiếm Châu mím môi, mở cửa xe, nửa ngồi đưa lưng về phía Trương Mẫn. “Lên đi”

Trương Mẫn dụi dụi mắt. “Cậu cõng tôi thật à?”

“Thêm một phút nữa là tôi hối hận đấy”

Trương Mẫn lập tức nằm úp lên lưng cậu, Triệu Phiếm Châu đưa tay đỡ, cõng anh lên. “Thang máy bên kia”, Trương Mẫn đưa tay chỉ về phía xa.

“Anh về đi”, anh nói với tài xế.

Triệu Phiếm Châu cõng anh đi chầm chậm, Trương Mẫn dán vào phần gáy bóng loáng của cậu ngửi một lúc, hiện tại anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, một mặt, tin tức tố của Triệu Phiếm Châu sẽ khiến cho tuyến thể của anh đau buốt, nhưng đồng thời, còn làm cho xương cốt toàn thân anh như giòn tan, thế nhưng mùi hương thơm quen thuộc kia khiến anh say mê, muốn dừng mà không được. Thân thể anh vừa thoải mái vừa đau đớn, hệt như một bàn thức ăn cay bày ra trước mặt người không thể ăn cay, rõ ràng miệng đã muốn lở ra, nhưng tay vẫn gắp không ngừng, cũng giống như dùng rượu độc để giải khát vậy.

Đột nhiên, Trương Mẫn há miệng, cắn nhẹ lên gáy cậu như lúc Triệu Phiếm Châu đánh dấu anh, Triệu Phiếm Châu dừng bước, toàn thân trong nháy mắt trở nên cảnh giác, một mùi tin tức tố nồng đậm vây quanh Trương Mẫn. “Anh làm gì vậy?!”

“Ừm…”, dưới sự áp chế của tin tức tố, cảm giác thống khoái cùng đau đớn trong nháy mắt khuếch đại lên gấp mấy lần, Trương Mẫn không chút nào phản kháng nằm xuống. “Nếu như tôi có thể đánh dấu cậu thì tốt rồi”, giọng anh nhừa nhựa vang lên.

Triệu Phiếm Châu lấy lại bình tĩnh, xốc người anh lên, lại bắt đầu đi chầm chậm về phía trước. “Sau này đừng làm mấy chuyện như thế với Alpha”

Trương Mẫn hít mũi một cái. “Tại sao Alpha thì có thể đánh dấu Omega, còn Omega lại không thể đánh dấu Alpha? Vì sao chứ?”

“Xin lỗi”, lời xin lỗi này là vì đã nhất thời xúc động mà đánh dấu anh.

Trương Mẫn lắc đầu. “Tôi không trách cậu, chỉ là cảm thấy không công bằng mà thôi, cái quy tắc bá đạo gì kia chứ, chẳng công bằng chút nào”

“Đó là lý do vì sao phải có pháp luật kìm hãm lại”

“Nhưng pháp luật chỉ có thể kiềm chế người tốt thôi”

“Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt”

“Khi cậu giải phẫu thi thể của những nạn nhân đó, cũng tin tưởng lưới trời tuy thưa mà khó lọt sao?”

“Tôi tin, công lý đến trễ, nhưng sẽ không vắng mặt”

Chủ đề trở nên hơi nặng nề, cả hai người đều im lặng không nói gì.

Chỉ lát sau, Trương Mẫn lại hỏi. “Alpha lúc nào cũng mạnh hơn Omega cả sao?”

Lúc này đã đến cửa thang máy, Triệu Phiếm Châu thả Trương Mẫn xuống, xoay người lại giúp anh kéo phẳng mấy nếp quần áo lộn xộn. “Chuyện này không quan hệ đến giới tính, mà hoàn toàn dựa vào năng lực cá nhân thôi”

“Cậu thực sự nghĩ thế à?”

“Đương nhiên rồi”, thang máy đến, Triệu Phiếm Châu bước vào trước, thấy Trương Mẫn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bèn vươn tay chặn cửa thang máy lại. “Vào nhanh đi, nhà anh ở tầng mấy?”


Bãi đậu xe dưới tầng hầm ánh sáng lờ mờ, nhưng trong thang máy lại vô cùng sáng sủa, Triệu Phiếm Châu khó hiểu nghiêng đầu, Trương Mẫn nhìn cậu, khẽ giương mắt lên, tiến lên một bước, chạm vào ngực cậu, giữ chặt gáy cậu rồi hôn lên. Cửa thang máy đóng lại phía sau lưng anh, một mùi hương hoa hồng nồng đậm tràn ngập trong thang máy.

Triệu Phiếm Châu mất cảnh giác, nhưng nhanh chóng chìm đắm trong hương hoa hồng ngào ngạt, lần hôn sâu này của hai người bọn họ có dục vọng, cũng có si mê dịu dàng, mãi đến khi có người bước vào thang máy mới vội vàng tách ra, Trương Mẫn bối rối ấn tầng 11.


Thật vất vả mới lên được đến tầng 11, hai người ra khỏi thang máy dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của những người khác, Trương Mẫn đi về phía cửa bắc, ấn dấu vân tay, cửa mở ra.

Trương Mẫn kéo Triệu Phiếm Châu vào nhà, tiếp tục nụ hôn bị cắt ngang vừa nãy, khiến cho đôi bên cùng hưng phấn động tình, tin tức tố của Triệu Phiếm Châu không ngừng tràn ra, đến khi Trương Mẫn không thể chịu đựng được nữa, quay đầu che lên phần gáy của mình.

Triệu Phiếm Châu thấy thế liền hoàn hồn lại, bế anh lên, đặt xuống sô pha. Trương Mẫn trở mình, nằm xuống sô pha mềm mại, phần gáy sưng đỏ lộ ra không sót gì.

Triệu Phiếm Châu nhìn quanh căn nhà một chút. “Nhà anh có túi chườm đá không?”

Trương Mẫn nhắm mắt chỉ về một hướng, Triệu Phiếm Châu nhìn thấy nơi đó là nhà bếp, liền đi qua, mở ngăn đá tủ lạnh ra, thấy được một túi chườm đá, rồi dùng vài cái khăn bọc lại, chườm lên phần gáy Trương Mẫn, hy vọng có thể hạ nhiệt được phần nào.

Nhà Trương Mẫn rộng tầm 200 mét vuông, phòng khách được trang trí rất hiện đại nhưng cũng tối giản, có chút giống với căn phòng trên gác mái kia, chỉ là đồ đạc nhiều hơn nơi đó một chút.


Trương Mẫn nằm sấp, túi chườm đá đặt trên tuyến thể, ngoan ngoãn không có chút tính công kích nào, nhưng Triệu Phiếm Châu biết, chỉ cần cậu có hành động gì khác, Trương Mẫn sẽ lập tức dùng móng vuốt sắc nhọn cào nát mặt cậu ngay.

Một lát sau, Triệu Phiếm Châu nhấc túi chườm đá lên, quả nhiên Trương Mẫn đột nhiên cảnh giác.

“Tôi kiểm tra một chút”, Triệu Phiếm Châu nhẹ nhàng nói.

Trương Mẫn lại nằm xuống, sắc mặt có chút ảm đạm không rõ.

Triệu Phiếm Châu nhìn thấy phần gáy của anh, ban đầu cậu nghĩ là chứng rối loạn lo âu, nhưng tuyến thể ngoài sưng đỏ lên thì cũng không nổi mẩn khác thường, vì vậy cậu loại trừ khả năng này. Không lẽ là độ phù hợp tin tức tố của hai người thấp đến mức tạo nên phản ứng bài xích sao? Nhưng nếu là như thế, Trương Mẫn không thể nào cần nhiều tin tức tố của cậu đến vậy, trong lòng Triệu Phiếm Châu mơ hồ cảm thấy bất an.

Cậu hỏi Trương Mẫn. “Anh biết thân thể anh có vấn đề gì không?”

Trương Mẫn cắn răng. “Biết”

“Chắc chắn là không cần đi bệnh viện sao?”

“Chắc”

Triệu Phiếm Châu không còn lời nào để nói, dù sao mối quan hệ của bọn họ cũng không thích hợp để có thể nói quá nhiều, nhưng cậu thấy sắc mặt Trương Mẫn tái nhợt, thực sự không đành lòng, bèn dùng tay xoa nhẹ lên phần gáy anh, từ từ phóng thích tin tức tố của mình.

“Ưm…”, Trương Mẫn nhắm mắt lại, cảm thấy kỹ thuật của cậu không tệ, toàn thân thả lỏng hơn.

Chỉ một lát sau, Trương Mẫn xoay người, ngồi lên đùi Triệu Phiếm Châu, còn cọ cọ vào ngực cậu.

“Tiếp tục”

Triệu Phiếm Châu lại nhẹ nhàng xoa tiếp.

Trương Mẫn tận hưởng sự phục vụ của Triệu Phiếm Châu, thoải mái đến mức không ngừng thở hổn hển bên tai cậu, dần dần cảm thấy gáy mình không còn xót nữa, ngồi trong ngực Triệu Phiếm Châu lại không thành thật, cứ cọ qua cọ lại, chỉ một chốc sau đã cọ cho Triệu Phiếm Châu cứng lên.

Trương Mẫn trưng bộ mặt vô tội ngẩng đầu. “Cậu cứng rồi”

Vẻ mặt Triệu Phiếm Châu vô cùng xấu hổ, cơ hồ không dám nhìn vào mặt anh. “Đây… đây là phản ứng sinh lý bình thường”

Ngờ đâu Trương Mẫn lập tức liền muốn cởi quần. “Vậy làm đi”

Triệu Phiếm Châu thấy anh vô lý. “Anh đã thế này rồi”

“Vậy thì đừng nên lãng phí”

Triệu Phiếm Châu đành bất đắc dĩ dỗ dành.

“Đừng nghịch nữa được không?”, Trương Mẫn thấy Triệu Phiếm Châu thực sự không muốn làm, có hơi tiếc nuối ồ lên một tiếng, nhưng lại âm thầm vui vẻ. “Nhưng cậu cấn mông tôi đau…”

Triệu Phiếm Châu định kéo anh ra khỏi đùi mình, nhưng Trương Mẫn không chịu xuống, vẫn cứ ôm cổ cậu. “Mông đau tôi cũng không xuống đâu”

“Vậy thì anh đừng lộn xộn…”

“Nhưng mà cậu lớn thật đấy…”, Trương Mẫn thổi một hơi vào tai cậu.

Triệu Phiếm Châu nuốt nước bọt.

“Thật sự không muốn sao?”, Trương Mẫn hôn lên cằm cậu. “Tôi muốn cậu, thân thể của tôi muốn cậu…”

Hô hấp Triệu Phiếm Châu cứng lại. “Đừng nói nữa…”

“Tôi ướt cả rồi, không tin cậu sờ xem…”

Đến lúc này mà Triệu Phiếm Châu còn có thể chịu đựng được, thì cậu đã bất lực luôn rồi. Cậu đẩy người ngã ra sô pha, duỗi tay lần mò, Trương Mẫn không nói dối, quả nhiên đã ướt rồi, Triệu Phiếm Châu cảm thấy có lẽ là do tác dụng của đánh dấu tạm thời.

Tuy nói là ướt, nhưng vẫn chưa đủ, đây cũng là lúc đi vào mới phát hiện, nhưng đã phóng lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tiếp tục, cử động rất khó khăn, nhưng hai người đều ngầm cảm thấy đây là một lần rất đáng giá để kỷ niệm, vì vậy cả hai đều cố gắng chịu đựng sự khó chịu của bản thân và giả vờ hưởng thụ, nhưng thực chất đều biết rõ cảm xúc thật của mình.

Thế nên, sau khi kết thúc lần này, hai cơ thể đã trần trụi ôm lấy nhau rất lâu, hy vọng có thể bù đắp được sự không thoải mái vừa rồi.

Thực ra trong lúc làm, Triệu Phiếm Châu nhiều lần hỏi Trương Mẫn có đau hay không, nhưng Trương Mẫn từ đầu đến cuối đều cắn răng nói không đau, bảo cậu đừng dừng lại.

“Tại sao lại dịu dàng với tôi như vậy”, sau khi làm xong, Triệu Phiếm Châu bế Trương Mẫn vào bồn tắm, Trương Mẫn tựa như bị cái ôm của cậu mê hoặc. “Có phải cậu thích tôi không…?”

Trương Mẫn thuận miệng nói, chỉ là muốn trêu cậu một chút, cho rằng cậu sẽ đỏ mặt bối rối, biến thành cún con luống cuống đáng yêu. Thế nhưng Triệu Phiếm Châu lại cúi đầu nghiêm túc trầm tư, Trương Mẫn không khỏi giật mình. chỉ một lát sau, liền nghe được Triệu Phiếm Châu trầm giọng.

“Mặc dù chúng ta chỉ là đối tác, nhưng xét thấy hạng mục hợp tác này quá đặc biệt, trong tình cảnh của tôi rất khó mà không nảy sinh tình cảm, nhưng tôi hiểu rõ đây chỉ là ảo giác không tự chủ do tin tức tố tiết ra mà thôi, đợi sau khi chúng ta kết thúc, cảm xúc này cũng sẽ kết thúc theo, nên anh cũng không cần quá lo lắng đâu”

Trương Mẫn nghe xong, lòng bắt đầu cảm thấy chua xót, bởi vì đột nhiên anh ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm, một sai lầm rất nghiêm trọng, anh đã dùng một cách vô cùng hỏng bét cướp đi lần đầu tiên của cậu bé này, rất có thể sẽ khiến cho cậu có sự sai lệch trong nhận thức về tình yêu, lầm đường lạc lối. “Không, không phải, không phải như vậy, cậu nghe tôi nói…”

Triệu Phiếm Châu nhìn anh, trong mắt có muôn vàn cảm xúc, cậu không cách nào thốt lên thành lời, bất an, trốn tránh, hoang mang, kiềm chế.

Trương Mẫn có thể nói với cậu cái gì? Có thể hứa hẹn cái gì? Có thể thay đổi cái gì? Có thể đền bù cái gì đây?

“Triệu Phiếm Châu, tôi không ghét cậu”

Sự hoang mang trong đáy mắt Triệu Phiếm Châu càng thêm nghiêm trọng.

“Tôi không phải là người tùy tiện với ai cũng có thể lên giường”

“Đương nhiên rồi, anh điều tra mà”

“Tôi không có ý đó!”, trong lòng Trương Mẫn rất loạn, anh không biết phải giải thích với Triệu Phiếm Châu thế nào, có lẽ thật sự như cậu nói, tất cả đều là do tin tức tố, nghĩ thế, dường như hợp lý hơn rất nhiều. “Dù sao thì cậu cũng đã đánh dấu tôi rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với hành động của chính mình”

“Yên tâm”, Triệu Phiếm Châu dừng một chút. “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh"

Trái tim Trương Mẫn khẽ lỡ đi một nhịp.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net