Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


126.

Hắn đưa tay bóp bắp đùi như rót mật, chỉ cảm thấy tay mình như sắp chìm vào trong đó.

Cùi đầu hôn lên chân và đầu gối của tiểu Thái hậu, Hàn Diệp thấy người kia nơi lông mày khóe mắt mang theo ý cười đang nhìn về phía hắn, trong lòng mềm nhũn, tiếp tục hầu hạ cho y thoải mái hơn nữa. Hắn hôn dọc theo đùi của tiểu Thái hậu xuống bên dưới, cửa vào kia vừa trải qua một lần chà đạp có hơi ửng hồng, Hàn Diệp chen miệng vào, dùng lưỡi thăm dò, sau đó đứng dậy, đưa một ngón tay vào.

Vách thịt mềm mại ấm áp bao bọc lấy ngón tay hắn, thít lại vô cùng chặt, Hàn Diệp bắt đầu xoay ngón tay bên trong, Cơ Phát liền lắc lắc eo như thúc giục. Hàn Diệp ấn nhẹ vào hông y một cái bảo y đừng nóng vội, đưa tay với lấy thuốc cao vẫn quen dùng, tỉ mỉ bôi lên tay một lần nữa mới bằng lòng đưa vào. Vật phía trước y run rẩy đứng lên, phun ra chút dịch, Hàn Diệp thổi một hơi ở bên trên nó, Cơ Phát giật nảy mình, ngón tay Hàn Diệp đưa ra đẩy vào phía sau huyệt mình đã khiến y có cảm giác lắm rồi, huống chi Hàn Diệp còn chơi xấu cứ mải đâm vào nơi mẫn cảm kia của y. Chưa được mấy lần, Cơ Phát đã chịu không nổi nữa, thân thể mềm nhũn ra, phía sau huyệt siết thật chặt ngón tay hắn, khóe mắt đỏ hoe nói: “Nhanh lên…”

Sao lại có thể không làm theo được, Cơ Phát duỗi hai tay về phía Hàn Diệp, giữa cơn tình mê ý loạn ôm chặt lấy đối phương, giữa cái hôn ướt át, chậm rãi đâm đến tận cùng. Bên tai y đều là tiếng thở dốc trầm thấp của Hàn Diệp, Cơ Phát híp mắt, hai chân quấn chặt lấy lưng hắn, cánh tay cũng ôm hắn không thả ra, tựa như treo cả người lên người Hàn Diệp, khẽ lay động theo từng động tác của hắn. Hàn Diệp hôn lên tóc mai trên mặt y, thấy người bên dưới có hơi phí sức, bèn đưa tay sờ soạng với lấy chiếc gối kê dưới lưng y, bằng tư thế kia, Hàn Diệp thuận theo eo y đang được nâng lên cao mà đi vào cực sâu. Cả người Cơ Phát run rẩy, miệng không nhịn được rên lên, hiển nhiên là vô cùng hưởng thụ, vật kia bên trong cơ thể y ma sát vào nơi ấy, khiến cho y mơ màng không nói được câu nào hoàn chỉnh, cực kỳ thoải mái nhưng lại có hơi khó chịu. Y không khỏi thấp giọng rên: “A Diệp… đừng… đứng cứ mãi đâm vào nơi đó… chịu không nổi…”.

Hàn Diệp đương nhiên biết chỗ ấy bên trong muốn mạng đến mức nào, nâng eo y lên, nhẹ nhàng đâm vào rút ra, tiểu Thái hậu mới bình tĩnh lại một chút, vóng tay qua cổ Hàn Diệp thấp giọng rên rỉ, trầm luân trong men tình, dịu dàng lưu luyến.

Hai người cùng nhau đi đến tình nồng ý mật, bên ngoài bức màn truyền đến tiếng vang, cửa bị mở ra, có tiếng bước chân người tiến vào. Đầu óc tiểu Thái hậu còn đang mơ màng, nghe được động tĩnh, phản ứng đầu tiên là đẩy người bên trên ra, Hàn Diệp đè vai y lại, ngồi thẳng lên, còn không quên hôn y một cái để trấn an. Có người vào phòng ngủ, Hàn Diệp híp mắt, hỏi. “Ai?”

Mấy tầng màn trướng đều buông xuống, Hàn Tố không thấy được cảnh tượng bên trong, chỉ thấy ánh nến mờ mờ xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn sa, lờ mờ in bóng người lên trên đó. Tiểu thúc thúc dạy nó phải biết lễ phép, thế là nó không vén rèm lên, muốn cất tiếng hỏi trước. Chỉ là không nghĩ đến, còn chưa kịp mở miệng, người bên trong  màn đã cất tiếng hỏi nó, nghe được giọng nói của phụ hoàng, nó có hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp: “Phụ hoàng, con muốn ngủ cùng tiểu thúc thúc…”.

Phía sau lại có tiếng bước chân người tới, Cơ Phát nghe được giọng nói hoảng sợ của cung nhân chuyên chăm sóc Hàn Tố: “Bệ hạ, là nô tỳ trông coi không chu toàn, tiểu điện hạ cứ đòi đến ngủ cùng Thái hậu, nô tỳ không cho, không nghĩ tới vừa chợp mắt thì điện hạ đã tự chạy tới, nô tỳ lại không phát hiện ra, nô tỳ biết tội…”

Cây thịt kia của Hàn Diệp còn chôn trong người y, Cơ Phát vừa thẹn vừa sợ, hai tay bịt kín miệng không để mình phát ra âm thanh, cung nhân bên ngoài quỳ bịch xuống đất, lúc này Hàn Diệp lại nhìn sang y, mặt ánh lên vẻ xấu xa mà mỗi khi hắn muốn làm chuyện xấu mới có. Y còn chưa kịp phản ứng, cây thịt bên trong kia lại lay động, trực tiếp đâm vào nơi muốn mạng kia. Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, trên người như có vật gì đó vọt qua, Cơ Phát mở to hai mắt, một tiếng nghẹn ngào bật ra trong cổ họng không kịp thu lại, may là miệng y vẫn đang bị bịt chặt, vừa vặn lọt vào tai Hàn Diệp: “Ưm..”

Hàn Diệp cứ thế nâng eo khẽ đâm vào, nhếch khóe môi, nhìn ra bên ngoài màn trướng, hắn trông thấy Hàn Tố, lại có thể nghĩ đến dáng vẻ đứa bé kia ôm gối đứng bên ngoài nhìn vào. Hắn nói: “Về đi”, ngắn gọn mạnh mẽ, không chừa chút chỗ trống nào, Hàn Tố còn định xin xỏ, nói: “Phụ hoàng…”, lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Hàn Diệp lặp lại lần nữa: “Đi về đi.”

Hàn Tố cúi thấp đầu, tủi thân đến mức sắp khóc lên, cung nhân bên cạnh kéo tay nó: “Tiểu điện hạ, về ngủ thôi…”.

Cảnh cửa cuối cùng cũng cọt kẹt đóng lại, Hàn Diệp thu hồi ánh mắt, lại phát hiện Cơ Phát bên dưới vẫn dùng tay bịt kín miệng, cả người đỏ bừng vì vừa lo lắng vừa xấu hổ, đôi mắt lưng tròng, chớp mắt liền có nước mắt chảy xuống. Hắn bắt lấy cổ tay Cơ Phát để cho y buông tay xuống, dỗ dành nói: “Không sao, đi cả rồi…”, ngờ đâu vừa đụng tới đã bị tránh đi, Cơ Phát vừa nức nở vừa thở hổn hển, hai tay che mặt không nhìn hắn, Hàn Diệp cúi người hôn y: “Mẫu hậu ngoan nào, không sao rồi mà”. Ngoài miệng thì nói rất trơn tru, động tác thì vẫn không bỏ qua cho y, Hàn Diệp mở hai tay y ra đặt lên người mình, động tác đâm vào rút ra bên dưới vừa nhanh vừa hung ác, lần cuối đâm vào nơi sâu nhất, Cơ Phát cắn vào vai hắn, khẽ rên lên môt tiếng, rồi xuất ra.







____________

Qua ngày rồi, nhưng hẳn là vẫn kịp.

Tuổi ba mươi, mọi điều như nguyện, nhất lộ sinh hoa, bình an khỏe mạnh, sơ tâm không đổi, yêu không buông tay, cung hỷ phát tài.

《Nguyện người trên bàn có hoa, trong chén có trà, ngày mưa có ô, đêm tối có đèn. Nguyện cho người thanh đạm không tranh, một đời có người lương thiện bầu bạn》

Tuổi ba mươi rạng rỡ chào đón Cung Tuấn.

Sinh nhật vui vẻ, Cung lão sư ! ! ! 💙





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net