Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Vài năm sau, thỉnh thoảng Từ Tư sẽ nhớ đến mùa hè đầu tiên của mình và Trương Mẫn.

Có rất nhiều chuyện, khi nhìn lại thì mới nhận ra đã sớm có dấu hiệu từ lâu. Lúc yêu cuồng nhiệt ai mà không thấy tình yêu lớn hơn tất cả, Từ Tư cũng không ngoại lệ, khi ấy hắn cảm thấy ở Trương Mẫn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài hố nhỏ, chỉ cần bỏ qua được thì sẽ tự huyễn hoặc mình không nhìn thấy.

Hai người lảo đảo cùng bước đi trên đường, đến khi bất ngờ ngã xuống một cái hố to vào mùa hè năm đó. Từ Tư túc giận, đau khổ, làm thế nào cũng tìm không ra nguyên nhân, đến cuối cùng thậm chí còn cảm thấy tim mình như chết đi rồi.






Mùa hè vừa bắt đầu được nửa tháng, Trương Mẫn nói với Từ Tư rằng anh đến thực tập ở công ty con của gia đình, bắt đầu từ công việc thấp nhất đi lên, sau này sẽ rất bận rộn.

Từ Tư cũng không để trong lòng, gọi điện vẫn an ủi anh phải tự chăm sóc mình cho tốt, đừng để quá vất vả.

Trương Mẫn ở bên kia điện thoại im lặng mất mấy giây không đáp ngay, cây bút xoay trên tay phát ra âm thành bồm bộp.

“Sao thế?”, Từ Tư cảm thấy có gì đó không đúng. “Bắt đầu làm việc nên sợ không thích nghi được à?”

“... Có chút xíu”, Trương Mẫn tựa người vào thành ghế, anh nhìn lên trần nhà, khẽ nói: “Còn có chút nhớ anh”

Từ Tư nở nụ cười không thể che giấu được: “Bây giờ được không? Cho anh nhìn thấy em một lát được không?”

“Được”




Trong video, Trương Mẫn mặc một chiếc áo thun màu nhạt, trông chẳng có chút tinh thần, khẽ nhíu mày trước ống kính.

Từ Tư lặng im nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, Trương Mẫn khẽ đung đưa trên ghế xoay, cũng không hề lên tiếng.

Vẫn là Từ Tư phá vỡ sự im lặng: “... Gầy rồi”

Trương Mẫn đưa tay sờ lên quai hàm: “Có sao? Đâu có đâu nhỉ”

“Cho anh sờ là biết ngay”, Từ Tư tựa người vào sô pha, ngón tay vô thức sờ lên màn hình. “... Anh đến gặp em một lát được không?”

Trương Mẫn dừng động tác, thoáng thẳng người: “Gần đây công việc rất bận, có trợ lý thân cận luôn đi bên cạnh em, không tiện…”

“Trợ lý thân cận? Thân cận tới mức nào? Nam hay nữ?”, Từ Tư bám chặt vào hai chữ kia, giọng điệu thẩm vấn nửa thật nửa đùa.

“Nam, rất đáng yêu”, Trương Mẫn thuận theo câu nói của Từ Tư, trong đầu xuất hiện hình ảnh xui xẻo của Tiêu Chính Nam, nhịn không được bật cười.

“Không cho phép”, mặt Từ Tư lập tức xụ xuống, hắn chỉ tay vào Trương Mẫn trong màn hình. “Anh muốn đến thẩm tra”

“Trêu anh thôi”, Trương Mẫn lắc lắc đầu, rõ ràng phản ứng của Từ Tư khiến anh vô cùng hài lòng. “Thật mà, đừng đến, nhà em…gần đây không được yên ổn, anh cố nhịn một chút được không?”






Hai người nhìn nhau, một người lộ rõ vẻ mất mát, người kia tỏ vẻ nài nỉ. Từ Tư nhìn vào màn hình, thở dài, rồi khẽ gật đầu.

“Biết rồi, nhịn một chút là được”

Từ Tư đưa tay lấy lon coca, uống một hớp, giơ lên trước màn hình: “Ở nhà em không uống được hả?”

Trương Mẫn sửng sốt một chút, nhếch miệng: “Em cũng không còn là con nít nữa… Đi làm vẫn uống được, huống hồ em cũng không quá thèm…”

“À, vậy ai uống hơn phân nửa trong tủ lạnh của anh thế? Sao lại có người ăn rồi còn chối nhỉ?”

“Ai thèm anh lo”







Hai người nói qua nói lại, trò chuyện một lúc lâu. Những ngày không thể gặp nhau, tất cả đều dựa vào những tin nhắn và những cuộc điện thoại mỗi ngày, thế mà cũng dần dần quen với điều đó. Thành phố nơi Từ Tư ở cách nhà Trương Mẫn hơn 300 cây số, mấy lần hắn muốn đi tìm Trương Mẫn nhưng đều bị cự tuyệt, hắn nghĩ Trương Mẫn thật sự khó xử, nên cũng không muốn tạo phiền phức cho anh thêm nữa.





Tất cả những lý do có thể thuyết phục chính mình, Từ Tư đều giúp Trương Mẫn nghĩ qua cả rồi. Hắn tự nói với bản thân, Trương Mẫn vừa nhậm chức, tuy nói là công ty của gia đình, nhưng với hoàn cảnh đặc thù của gia đình anh, nhất định anh cũng phải biểu hiện cho thật tốt.

Tuy không gặp được nhưng tốt xấu gì mỗi ngày vẫn có thể gọi video, ngoài việc Trương Mẫn gầy đi đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy khiến hắn vô cùng đau lòng, còn lại hắn có thể thông cảm cho anh mọi điều.





Biến cố xảy ra vào một tháng rưỡi sau kỳ nghỉ hè. Sau này thỉnh thoảng Từ Tư vẫn nghĩ, nếu như lần đó không phải hắn tâm huyết dâng trào, hắn và Trương Mẫn có lẽ sẽ đi lệch hướng, sẽ che đậy, cất giấu, đến lúc cả hai đều chuẩn bị xong, mọi việc cũng không thành nông nỗi như vậy.


Đêm đó lúc hai người gọi điện, Trương Mẫn khoanh tay ngủ gật, hắn nhìn thật lâu vào gương mặt say ngủ của anh, đột nhiên vô cùng muốn ôm anh.

Hôm sau là thứ bay, Từ Tư đột nhiên nhớ ra, là thời gian Trương Mẫn dẫn mẹ đi khám như thường lệ. Nửa đêm hơn ba giờ, hắn thay quần áo, cầm chìa khoá xe ra ngoài.




Khi lái xe đến bên dưới toà nhà chung cư quen thuộc đã là bảy giờ sáng, Từ Tư đậu xe vào chỗ đậu xe của Trương Mẫn. Trương Mẫn muộn nhất là 8 giờ 30 mới đến, xem thời gian còn đủ cho hắn chợp mắt một hồi, hắn bèn khoanh tay nhanh chóng thiếp đi.

Thế nhưng đánh thức Từ Tư lại không phải là Trương Mẫn, mà là một người đàn ông xa lạ, người nọ gõ cửa sổ xe của Từ Tư, cũng xem như lịch sự.

“Xin lỗi, vui lòng dời xe đi nơi khác, chỗ này là chỗ đậu xe cá nhân”

Từ Tư vẫn còn buồn ngủ nên chưa kịp phản ứng, vô thức nổ máy xe, nói một câu xin lỗi rồi lái về phía trước mấy mét, đậu tạm xe vào một chỗ trống gần đó.

Dừng xe xong, Từ Tư ấn mở cửa xe xuống, nhìn người nọ qua kính chiếu hậu, cố gắng lục lọi trong đầu những ký ức liên quan đến người nọ, đến khi trông thấy anh ta bước lên một chiếc xe, sau đó lái xe vào chỗ đậu, hắn mới nhớ lại hoàn toàn.

Người đàn ông kia chính là người đi ăn với Trương Mẫn hôm nọ, mà chiếc xe kia, chính là xe Trương Mẫn.






Đây là lần đầu tiên Từ Tư trông thấy mẹ Trương Mẫn, hắn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn thêm vài lần, dường như bà rất thân quen với người đàn ông nọ, nói vài câu liền bước lên xe.

Mẹ ruột anh trông sắc sảo hơn mẹ nuôi một chút, ngũ quan Trương Mẫn giống mẹ ruột, nhưng thần sắc tư thái thì giống mẹ nuôi hơn.

Từ Tư ngồi thẫn thờ trong xe một lúc, vốn dĩ hắn muốn tìm cơ hội dù thế nào đi nữa cũng phải gặp được Trương Mẫn một lần, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải cảnh này.


Tiếng chuông điện thoại dài dằng dặc, còn rung lên không ngừng, Từ Tư nhìn chằm chằm vào hai chữ Trương Mẫn trên màn hình, bất giác siết chặt tay lái.

“Từ Tư”, giọng Trương Mẫn ở đầu bên kia điện thoại hơi nghi hoặc, hiếm khi anh nhận được điện thoại của Từ Tư vào buổi sáng.

“Hôm nay đi làm à?”, Từ Tư hỏi.

Trương Mẫn im lặng vài giây rồi đáp: “Sáng phải dẫn mẹ em đi tái khám, chiều mới đi làm”

“Bây giờ vẫn chưa ra khỏi nhà à? Không còn sớm nữa”, giọng hắn lạnh lùng.

“Hôm nay… muộn một chút. Sao anh gọi sớm vậy? Có việc gì sao?”

“Trương Mẫn”, Từ Tư ổn định cảm xúc, câu hỏi tiếp theo, hắn đã cân nhắc thật lâu, cũng đã muốn hỏi anh rất lâu rồi.

“Trương Mẫn…. Sao lại gạt anh?”

Hai bên điện thoại đều im lặng, thậm chí Từ Tư có thể nghe được tiếng hít thở của Trương Mẫn.

“Anh đang ở đâu?”, giọng nói của Trương Mẫn cũng mất đi độ ấm, có chút run rẩy, anh hỏi.

“Lái xe của em, đón mẹ em, là ai?”

“Ngô Quần”, Trương Mẫn nói ra một cái tên.

Từ Tư hít một hơi thật sâu: “Em từng kể, là người thích em đúng không?”

“Là anh ta”





Tiếp theo, Từ Tư rơi vào một cơn thịnh nộ không thể nào kiểm soát được, có lẽ là do lái xe cả đêm, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, hắn cũng không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, sau đó là một màn chất vấn khiến Trương Mẫn á khẩu không trả lời được.

“Con mẹ nó em có thể đi tìm đàn ông bên ngoài giúp đỡ cũng không đến tìm anh?”

“Hơn một tháng cũng không rảnh gặp anh một lần, có phải anh ngu ngốc dễ lừa lắm không?”

“Trương Mẫn em nghĩ đi, em đã nói dối anh bao nhiêu lần rồi, nếu hôm nay anh không vạch trần em, có phải em định lừa dối anh mãi không?”

“Trương Mẫn, anh hỏi em một câu, rốt cuộc em xem Từ Tư anh đây là cái gì?”





Trương Mẫn càng im lặng, khiến cho cơn giận của Từ Tư càng bùng lên, khi nói xong câu cuối cùng thậm chí hắn còn đập mạnh lên tay lái, chạm phải còi xe phát ra một âm thanh chát chúa.

“Anh ở dưới nhà mẹ em, đợi em đến mười một giờ, em có thể lựa chọn đến hoặc không đến. Nhưng con mẹ nó, nếu em không đến…"







"...thì chúng ta dừng lại đi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net