Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




31.

Cà ngày hôm đó, Trương Mẫn vẫn không liên hệ được với Từ Tư, gọi điện thoại cho hắn thì hắn liên tục ngắt máy. Lúc được kết nối lại, mới được cho biết bây giờ Từ Tư đã đến Thượng Hải.

Bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, ầm ĩ khắp nơi. Tư Tư chỉ thấp giọng nói với anh một câu đang họp, có gì tối nay nói, rồi cúp điện thoại.

Lòng Trương Mẫn có bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Trong giới này không có bí mật gì, sau khi nghe ngóng một chút, liền biết được Từ Tư đang bận bịu những gì.

Kế hoạch hợp tác đưa ra thị trường với Giang gia kết thúc, dự án Vạn Lý chỉ là kíp nổ, rút dây động rừng mà thôi. Giang Hồ làm rất quyết tuyệt, cô cho các nhà đầu tư biết rõ tường tận toàn bộ tài sản rủi ro chuẩn bị mượn xác đưa ra thị trường của Từ Phong, giá trị định giá ngay lập tức bị chiết khấu, Giang Hồ đề xuất cô có thể thu mua toàn bộ, xem như gán nợ.

Đây là vì nhìn trúng tình trạng sợ ném chuột vỡ bình của Từ Tư, không dám làm gì cô, thế là nhân lúc Từ Tư cần tiền nhất, nên mới cháy nhà đi hôi của.

Mãi đến tối của ba ngày sau, Trương Mẫn mới nhận được một cuộc điện thoại ngắn gọn của Từ Tư. Anh không biết nên nói gì, Từ Tư cũng không muốn nhiều lời, giọng hắn nghe vô cùng mệt mỏi. Từ Tư chỉ đơn giản hỏi vài câu về tiến triển của dự án Vạn Lý liền định cúp điện thoại, Trương Mẫn rốt cục nhịn không được, hỏi hắn.




“Sao rồi… bên chỗ anh…”

“Vẫn ổn”, Từ Tư trả lời qua loa. “Để Trương tổng lo lắng rồi”

“...Ừm”, Trương Mẫn im lặng vài giây, rồi thẳng thắn thừa nhận. Anh đúng là rất lo lắng, chuyện đến đến nước này thì anh cũng không thoát khỏi có liên quan, khiến anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Từ Tư có hơi ngạc nhiên với phản ứng của Trương Mẫn: “....Đừng lo, đây là do tôi lựa chọn, đừng quá cảm thấy nặng nề”

Bị nói trúng tim đen, Trương Mẫn á khẩu không trả lời được. Anh dán chặt lỗ tai vào điện thoại, lắng nghe tiếng hít thở của Từ Tư.


“Nhà hàng lần trước dẫn em đi, có rảnh thì qua đó nếm thử. Thật đấy, mùi vị không tệ đâu”, Từ Tư dường như nhớ ra điều gì, giọng cũng nhẹ nhàng hơn.

“Được, mai tôi đi nếm thử”

Từ Tư cười khẽ: “Hay là đợi tôi trở lại rồi đi cùng em?”

Cuối cùng Trương Mẫn cũng thoáng thở phào một hơi: “Khi nào anh về?”

“Chắc là hai ngày nữa, bên kia bây giờ là cứ địa quan trọng của tôi, phiền tiểu Trương tổng giúp tôi bảo vệ nó cho kỹ nhé”

“Anh yên tâm”

Nói xong câu này, hai người không còn nói gì nữa, bên phía Từ Tư lại có việc, vội vàng cúp điện thoại.





Để điện thoại xuống, Trương mẫn cẩn thận nhớ lại lần trước lúc Từ Tư dẫn anh đi ăn. Đột nhiên nhớ đến, Từ Tư bảo rằng hắn đã tìm đươc nhà hàng này mấy tháng trước, mà việc thu mua Vạn Lý cũng chính trong hai tháng này. Phỏng đoán mà anh không muốn đối mặt đã được xác nhận, Trương Mẫn khẽ thở dài.

Sự trùng phùng sau mấy năm của hai người bọn họ, không phải là do trùng hợp, mà do Từ Tư cố ý đến vì anh.

Trương Mẫn cầm điện thoại lên: “Thư ký Tiêu, anh đến đây một lát”


Khi anh gặp lại Từ Tư đã là hai ngày sau.

Lúc đó Trương Mẫn đang cùng nhóm nghiên cứu quy hoạch phát triển bãi biển tư nhân, Từ Tư dẫm lên bãi cát, bước từng bước về phía anh, khiến anh ngây ngẩn cả người.

Nhân viên công tác ở đây trông thấy vị đại cổ đông này, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, chỉ mới mấy ngày không gặp, dáng vẻ của hắn đã hoàn toàn không còn hăng hái như trước, râu ria xồm xoàm, người cũng gầy hơn, tóc bị gió biển thổi bay tán loạn.

Tiêu Chính Nam liếc nhìn sắc mặt Trương Mẫn, lập tức kéo nhóm kế hoạch rời đi, để lại bầu không khí giằng co cho hai người trên bờ cát.

“Anh về rồi”, Trương Mẫn hít sâu một hơi, nhìn Từ Tư.

Vẻ mặt Từ Tư không chút gợn sóng, sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, hẳn là mấy ngày nay ngủ không được ngon giấc.

Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng là Từ Tư phá vỡ sự yên lặng, giọng hắn khàn khàn: “Tôi có nên cảm ơn em một tiếng không?”

“...Không cần”

“Trương Mẫn, em sợ thiếu nợ tôi đến thế sao?”, giọng nói Từ Tư xen lẫn vào gió biển, đan lấy bi thương chồng lên nhau khiến cho đầu Trương Mẫn đau nhói.

“Tôi làm gì, làm thế nào, đều là do tôi muốn làm như vậy, không phải là vì nợ ai cả”

“Nên là không ai nợ ai có đúng không?”, Từ Tư cười tự giễu.

“Từ Tư, anh nghe tôi nói đã…”




“Ha, con mẹ nó em còn muốn nói thêm cái gì nữa…”, Từ Tư đưa hai tay lên che mặt, sau đó nặng nề lau loạn xạ, đột nhiên kích động.

“Tôi không muốn nghe, em muốn nói cái gì? Em ra tiền thanh toán xong với Giang gia? Nợ nần của chúng ta đã giải quyết xong? Hả?”, giọng hắn run rẩy không thành lời, cuối cùng vỡ nát, nghẹn ứ lại ở lồng ngực.

Cả đoạn đường này, hắn đã chịu đựng rất lâu rồi. Sau khi biết việc làm của Trương Mẫn, sự bất lực đã từ lâu chưa cảm nhận được nay bỗng nhiên ùa về, thậm chí còn nhiều hơn trước.

Trương Mẫn chủ động tặng 5% cổ phần của mình cho Đào Luân, điều kiện trao đổi là lấy giá cả thị trường thu mua khối tài sản rủi ro của Từ Phong.


Mấy ngày nay quả thực trạng thái của hắn vô cùng tồi tệ, một mình đối mặt với áp lực của cổ đông trong tập đoàn, áp lực tài chính, còn có người nhà, bạn bè không hiểu, việc Tứ Hải bỏ vốn trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập hắn.

Tất cả những sự kiên trì của hắn cho đến nay, giờ phút này hệt như không đáng một đồng. Hắn làm một tên ngốc, một thằng điên ngần ấy năm, hắn không quan tâm, cũng không hề cảm thấy Trương Mẫn thiếu nợ hắn. Mà giờ đây gặp phải phiền phức, lại là Trương Mẫn dùng tiền ra mặt giải quyết, khiến cho hắn hoàn toàn sụp đổ.


“Con mẹ nó chứ trong mắt em tôi vẫn luôn là một thằng ngu đúng không? Em còn muốn nói cái gì để đuổi tôi đi nữa? Nói cho xong luôn đi! ”, Từ Tư hung tợn gào thét với Trương Mẫn, mắt hắn đỏ như sắp đổ máu, cảm xúc lấn át lý trí để lộ ra bộ dạng điên dại.

“Sợ dính líu với tôi đến thế sao? Rốt cuộc tôi làm chưa đủ chỗ nào?!”

“Không phải…”, Trương Mẫn đột nhiên tiến lên một bước, trước sự kinh ngạc của Từ Tư, đưa tay ôm lấy hắn, hai tay anh khép lại sau lưng hắn. “Không có… Không có muốn thanh toán sòng phẳng với anh mà”

Trên người Từ Tư có mùi khói nhàn nhạt, anh mặc kệ dán chặt vào lồng ngực hắn, đặt cằm lên vai hắn, vùi sâu thật sâu để hít thở, giống như mùi hương thuộc về riêng hắn là để thay thế cho không khí giúp anh duy trì sự sống.

Hai bàn tay khẽ vuốt sau lưng, trong giây phút xoa dịu tất thảy mỏi mệt cuộn trào của hắn.

Mấy ngày nay anh cũng không ngủ được, nhắm mắt lại liền nhớ đến buổi tối Từ Tư hôn anh kia, Trương Mẫn chưa từng nhớ Từ Tư đến như vậy, từng giây từng phút hệt như tra tấn lấy anh.

Lúc ở Pháp, anh cũng nhớ hắn điên cuồng, nhưng anh luôn cảm thấy có thể chịu đựng được. Thế mà sau khi trùng phùng với Từ Tư nhiều năm sau đó, nỗi nhớ nhung lại tăng lên gấp bội, giờ đây gặp lại hắn, cơ hồ như muốn vỡ tan.



“Em muốn cùng anh gánh vác, không phải là để báo đáp thứ gì”, Trương Mẫn biểu đạt rõ ràng nhất có thể, anh sợ Từ Tư hiểu sai ý mình.

Cơ thể Từ Tư cứng đờ, không nhúc nhích, hắn đang cố tiêu hóa từng lời của Trương Mẫn, nhất thời vẫn chưa định thần lại được.

“Nhà hàng kia, em đã đi rồi”

Cả người Từ Tư chấn động, hắn giơ tay lên, đỡ ra phía sau cổ Trương Mẫn, dùng sức ấn chặt anh vào lòng: “Thích không? Hương vị ở nhà hàng đó rất giống với ở Phuket năm đó chúng ta từng ăn qua…”

Trương Mẫn cắn môi dưới, trước mắt lập tức hiện lên kỳ nghỉ đông vào năm ba đại học kia, kỳ nghỉ mà anh và Từ Tư ở Phuket. Hai người dũng cảm bỏ trốn, tắt điện thoại, ngăn lại tất cả những quấy rối bên ngoài, hưởng thụ hơn mười ngày như ảo mộng trên hòn đảo nhỏ ở phía nam.

Trương Mẫn mê mẩn món súp ở một nhà hàng, ngày nào cũng kéo Từ Tư đi với anh, đến mức nhiều năm về sau Trương Mẫn cũng không dám nghe lại mùi kia nữa.

Anh luôn cho là do lúc đó mình chán ăn, sau này mới dần dần nhận ra, là do anh sợ nhớ đến Từ Tư.

Trương Mẫn hơi lui khỏi ngực Từ Tư, hai tay vẫn còn ôm lấy thắt lưng của đối phương, dùng tất cả thành kính đời này ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

“Thích, thích vô cùng”

Trương Mẫn tiến sát lại lần nữa, nói một câu vào tai Từ Tư, khiến hắn mở to hai mắt.

“Về phòng rồi nói đi, Từ tổng không muốn bị bắt gặp hôn một người đàn ông chứ nhỉ”





________

Đã bảo không ngược lắm đâu mà không ai tin 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net