Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


04.

Trương Mẫn là một người rất thú vị.

Trước khi Từ Tư có bất kỳ mối liên quan gì đến người nọ, hắn đã cảm thấy như vậy. Lúc Từ Tư trò chuyện với bạn bè xung quanh, người khác chỉ đầu óc hắn có vấn đề, Trương Mẫn thú vị sao? Trương Mẫn ngoài việc đối với phụ nữ bên cạnh thì sẽ mỉm cười, đối với nam bên cạnh thì toàn trưng ra bộ mặt thối, thế thì thú vị chỗ nào?

Từ Tư cũng không hiểu, hắn chỉ nhớ lại mấy giờ ở cùng Trương Mẫn ngày hôm trước, càng cảm thấy người này vô cùng thú vị.

Lần đầu tiên Từ Tư gặp được Trương Mẫn là ở ven đường. Khi ấy hắn vừa ở ngoài trường về, gặp được Trương Mẫn đang ngồi xếp bằng bên lề đường dưới lầu kí túc xá. Tuy rằng họ học cùng khóa, bình thường lại không chạm mặt nhau, cộng thêm chướng mắt với tác phong của đối phương, nên khi Từ Tư tiến đến bắt chuyện vẫn còn có chút do dự.

“Sao thế?”, bước chân Từ Tư dừng lại trước mặt Trương Mẫn.

Khi Trương Mẫn ngẩng đầu trông thấy Từ Tư, anh hơi kinh ngạc, anh mở to mắt, vô thức đáp: “...Tôi làm mất thẻ ra vào ký túc xá rồi”

“Không phải dùng thẻ sinh viên cũng vào được sao?”

“Thẻ vào cổng nằm cùng với thẻ sinh viên…”, Trương Mẫn bĩu môi.

Thật ra với tính cách của Từ Tư, cuộc trò chuyện cơ bản sẽ kết thúc ở đây, nhưng Trương Mẫn hiếm khi biểu lộ vẻ mặt thối ra bên ngoài, ít nhiều khiến Từ Tư cảm thấy có chút mới mẻ. Hắn hỏi tiếp: “Vậy cậu cứ đợi ở đây thế à?”

“Tôi ngồi một lát”, Trương Mẫn lại bày ra ánh mắt chớ xen vào chuyện của tôi, rõ ràng đang đuổi người.

Từ Tư im lặng, hắn cúi đầu nhìn trán Trương Mẫn lấm tấm mồ hôi, chống nạnh thở dài.

“Hay là đến phòng tôi đợi một lúc?”

“...Hở?”, Trương Mẫn hé môi.

“Này”, Từ Tư đưa cho Trương Mẫn một lon coca lạnh.

Trương Mẫn lắc đầu: “Không uống thức uống có ga”

“Ồ…”, Từ Tư nhún vai, đổi một chai nước khoáng cho anh. Trong tủ lạnh chỉ còn lại hai chai nước khoáng, trong phút chốc Từ Tư có ý nghĩ thoáng qua, rằng có nên mua thêm mấy chai bỏ vào không. Đương nhiên, sau này đã chứng minh ý nghĩ này không cần thiết, Trương Mẫn trở thành người uống nhiều coca nhất trong tủ lạnh của hắn, còn nước khoáng thì muốn tìm cũng không tìm được.

“Cảm ơn cậu”, Trương Mẫn nhận lấy, trong tay còn cầm chiếc điện thoại đã hết pin, Trương Mẫn cũng không phải vô cớ mà ngồi ven đường như vậy, trên người không có giấy tờ tùy thân, điện thoại cũng không còn pin. Có vẻ như anh không nói chuyện được với quản lý ký túc xá, người ta cũng không cho anh vào, Trương Mẫn cũng thừa biết nhân duyên của anh với các bạn nam không tốt lắm, nên cũng không trông cậy vào ai có thể giúp anh. Trong lúc nghĩ mãi không ra cách, anh lại gặp được Từ Tư.

“Có thể cho mượn sạc pin không? Điện thoại của tôi hết pin rồi”, Trương Mẫn cố gắng điều chỉnh ngữ khí, cố gắng tỏ ra lịch sự nhất có thể.

“Được rồi, không cần khách sáo như thế”, Từ Tư kéo ghế đến ngồi trước mặt Trương Mẫn, hắn vươn tay ra. “Từ Tư”

Trương Mẫn ngậm nước bọt trong miệng, vội vàng nuốt xuống, cười cười: “Không cần giới thiệu, tôi vẫn biết tên các bạn cùng lớp”

Trương Mẫn vẫn không có ý định bắt tay lại, Từ Tư thu tay lại, khẽ gật đầu, “...Hóa ra là cậu biết”

“Đương nhiên rồi”, nụ cười của Trương Mẫn tươi hơn đôi chút, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, đôi mắt cong thành một đường vòng cung.

Từ Tư vốn không có hứng thú với mọi người xung quanh, nhưng lúc này trong lòng lại yên lặng khẽ động, tên Trương Mẫn này, lúc cười trông cũng không tệ lắm.


Hôm đó, Trương Mẫn ở trong ký túc xá của Từ Tư cho đến khi gần tắt đèn, người của Trương gia vội vàng phái người đến trường giải thích. Ba Trương Mẫn cũng tới, mắng Trương Mẫn không ngừng ngay trước mặt Từ Tư. Lúc đầu, Từ Tư không rõ tại sao chỉ vì làm mất thẻ học sinh và thẻ vào cửa mà lại gây nên náo loạn như vậy, đến khi nghe những lời mắng mỏ của ba Trương mẫn mới đại khá hiểu được đôi phần.

Trương Mẫn thường xuyên đêm không về ngủ, ban quản lý ký túc xá có người của ba anh xếp vào, lần này là cố ý chặn lại không cho anh vào, ba anh mắng chỉ toàn lo chuyện trai gái không biết làm đại sự, phế vật, thấp hèn. Những lời này, Từ Tư không nghĩ rằng có thể phát ra từ miệng của một người làm cha, chỉ trong mấy phút mà nghe tận mấy lần.

Từ Tư cảm thấy mình cũng chẳng phải kẻ tốt lành, rất siêng năng đổi bạn gái, cũng không nghĩ tới chỉ là buổi tối không về ngủ mà lại bị mắng thậm tệ như vậy, thế này cũng quá thiếu tôn trọng rồi.

Hắn định tiến lên giải thích hộ vài câu, lại phát hiện Trương Mẫn đã mất đi dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy, bị ba mắng không ngóc đầu lên được. Từ Tư yên lặng ngậm miệng lại, có khi mở miệng lại không cứu được người chèo thuyền mà còn đục luôn thuyền của mình mất.


Tiễn ba đi, Trương Mẫn đứng trước cửa phòng đưa lưng về phía Từ Tư một lúc, sau khi quay lại đã thay đổi nét mặt, tựa như người vừa cúi đầu rũ mắt vừa rồi không phải là anh vậy. Anh giơ tay về phía Từ Tư: “Cảm ơn, Từ Tư, hôm nào mời cậu ăn cơm”, nói xong, anh cầm thẻ vào cửa đi ra khỏi phòng Từ Tư.

Trương Mẫn đi, Từ Tư lại sửng sốt tại chỗ một hồi, trên bàn còn lưu lại lon coca mà Trương Mẫn uống còn thừa. Người bảo không uống đồ uống có ga, sau khi uống xong chai nước khoáng, sau một lúc ngồi chém gió với Từ Tư, vẫn nhận lon coca mà Từ Tư đưa tới.

Nói đến vì sao không uống đồ uống có ga, Trương Mẫn có giải thích vài câu, đại khái là khi còn nhỏ quá thấp bé, người nhà bảo rằng sẽ ảnh hướng đến chiều cao nên không cho anh uống, thế là anh không còn đụng tới nữa.

Ký túc xác của Từ Tư và Trương Mẫn đều là phòng một người, hoàn cảnh gia đình của hai người tương tự nhau, hàn huyên cả buổi chiều, Từ Tư đã đem người nọ xếp vào phạm vi bạn bè.

Người bạn mới này mười phút sau đã gửi tin nhắn wechat: “Việc người nhà tôi tới đây, phiền cậu đừng cho ai biết”

Từ Tư bĩu môi nhanh chóng trả lời lại: “Nói chuyện đàng hoàng chứ sao lại mắng người”

Tráng thái bên phía Trương Mẫn dừng lại thật lâu ở dòng “đang nhập”, sau đó mới trả lời một câu: “Ngày mai mời cậu ăn cơm”

Từ Tư cực nhanh gửi một chữ “được” sang.


Ngày hôm sau, buổi hẹn ăn cơm vẫn không thực hiện được, Từ Tư không thấy Trương Mẫn trong lớp học, đến tận chiều tối vẫn không thấy bóng người. Trước đó hắn không chú ý đến hành tung của Trương Mẫn, hỏi mọi người xung quanh một chút mới được biết anh không thường đến lớp.

“Cậu hỏi cậu ta làm gì?”, người bên cạnh hỏi Từ Tư.

“Không có gì… Người này khá là thú vị”, Từ Từ nhìn khung chat với Trương Mẫn trong điện thoại.

“Thú vị? Cậu không bị bệnh gì chứ? Cái tên Trương Mẫn này nổi tiếng khó hiểu, tụi con gái không ít đứa muốn cưa cậu ta, thỉnh thoảng cậu ta sẽ bày ra bộ mặt tươi cười với người ta, còn đối với nam thì vẫn luôn hờ hững lạnh lùng, xem thường ai chứ đệt”

Từ Tư nhớ đến nụ cười hở răng của Trương Mẫn, mím môi không trả lời, cầm sách trên bàn rồi đi mất.

Từ Tư đương nhiên cũng sẽ không để trong lòng cuộc hẹn ăn cơm mà Trương Mẫn thuận miệng nói ra kia, huống chi hắn cũng vừa quen biết Trương Mẫn mới được vài giờ, hắn cất nghi hoặc vào lòng, vẫn là đi đến cuộc hẹn với cô bạn gái mới quen.

Sắp mười giờ đêm, trước khi ký túc xá đóng cửa, Từ Tư đưa bạn gái về ký túc xá, lúc này hắn mới nhớ tới nhìn điện thoại, ngoài ý muốn nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, là Trương Mẫn.

Hắn vừa vào ký túc xá vừa gọi lại.

“Trương Mẫn? Cậu gọi tôi à?”

Đầu bên kia hồi lâu không có động tĩnh, bên phía Từ Tư hơi ồn ào, hắn cao giọng hỏi lại lần nữa: “Trương Mẫn?”

“Ngại quá”, giọng nói của Trương Mẫn truyền ra từ ống nghe, hơi yếu ớt. “Từ Tư, có thể giúp tôi mang chút thức ăn tới không? Tôi có chút không thoải mái”

“...Sao?”

“Xin cậu…”, giọng Trương Mẫn khàn khàn, giọng điệu lại mang theo chút yếu ớt xa lạ.

Từ Tư cúp điện thoại, vừa tăng tốc đi vào ký túc xá, vừa nghĩ, cái tên này, nói muốn mời mình ăn cơm, kết quả đến tối lại thành xin cơm, thật sự là một người gây kích thích tính tò mò của người khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net