Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





45.

Trương Mẫn đã mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, anh thấy rất nhiều người qua lại, có ba anh, có hai người mẹ, có Đào Luân, cấp dưới ở công ty, thậm chí còn có những người bạn thời đại học.

Anh đi lại giữa những người này, cảnh tượng trong mơ có một chút rất chân thực, lại có một chút hoang đường.

Anh trông thấy Lý Dật Phi và Đào Luân cùng ngồi trên một cái bàn ăn cơm, Thẩm Tú Chi đang nấu ăn trong bếp, mà Trương Kính Trung mới vừa từ bên ngoài về, trên tay thế mà lại có mua thức ăn ngoài, bảo rằng phải thêm chút thức ăn.

Anh đứng cách chiếc bàn một quãng, khó tin nhìn vào cảnh tượng này, vừa định mở miệng nói gì đó, cảnh tượng lại chuyển thành sân thể dục của trường đại học.


Sân thể dục này anh đã lui tới rất nhiều lần lúc Từ Tư chuẩn bị thi đấu tennis, nhưng lần này sân tennis không một bóng người.

Trương Mẫn cảm thấy bước chân mình rất nặng, mỗi bước đi đều phải dùng sức lực của cả cơ thể, từ sân tennis đến phòng nghỉ ngơi cũng phải đi mất một lúc lâu, có rất nhiều người qua lại, có người anh quen, cũng có người không quen, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Từ Tư.


Sau khi nhận ra điều này, bước chân Trương Mẫn nhanh hơn, nhưng lại phát hiện anh vẫn quẩn quanh chỗ cũ. Anh sốt ruột muốn kêu to, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào, lồng ngực co thắt lại, cổ họng như có gì đó bóp nghẹn.

Mỗi ngóc ngách trong sân trường đều có bóng anh và Từ Tư đi qua, hai người lén lút hôn nhau trong một góc khuất, bắt lấy ngón tay nhau trên con đường nhỏ giữa đêm khuya, Trương Mẫn lần theo từng con đường họ đã từng đi qua, mong tìm thấy Từ Tư ở nơi nào đó.



Trương Mẫn rõ ràng muốn khóc, nhưng lại phát hiện nước mắt mình như đã cạn khô, dần dần đến cả đôi mắt cũng không mở được, cơ thể cũng ngày càng nặng dần. Anh cố giãy giụa, dùng chút sức lực cuối cùng để mở to mắt ra.


“Oxy trong máu tăng lên, bệnh nhân khôi phục ý thức”

Giữa mông lung, Trương Mẫn nghe thấy có người đang nói gì đó bên tai mình, anh phản ứng lại một hồi, cơn đau rát ở dạ dày và đường tiêu hoá truyền đến, khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Có vẻ như anh đang ở bệnh viện, ý thức Trương Mẫn dần dần khôi phục lại. Anh hé mi, từ từ đảo mắt, mơ hồ thấy được bác sĩ và y tá, cơ thể vẫn rất nặng, cơn giãy giụa tuyệt vọng trong mơ vừa rồi anh vẫn còn cảm nhận được vô cùng rõ ràng, anh giật giật đôi môi trong vô thức, gọi một tiếng: “Từ Tư…”




Ban đầu họ đã hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm với mẹ Từ Tư, nhà hàng cũng đã đặt xong, Trương Mẫn nhắm mắt lại cố gắng suy nghĩ. Sau đó, hình như là anh đã uống rất nhiều thuốc.

Lúc ấy, đầu anh đau như muốn nứt ra, uống một hai viên cũng không thấy hiệu quả, buổi tối còn phải gặp mẹ Từ Tư, không thể đi trong trạng thái này được.

Gia đình anh đã hoàn toàn hỏng bét rồi, thì ít nhất bản thân anh cũng phải trông không quá tệ.



Lúc chạy đến nhà mẹ ruột, Trương Mẫn trông thấy Thẩm Tú Chi và Trương Kính Trung kẻ ngồi người đứng, không ai thèm nhìn nhau dù chỉ một chút.

“Mẹ, ba”, Trương Mẫn gọi một tiếng.

“Mày còn không biết xấu hổ gọi tao là ba à?”, Trương Kính Trung nhìn anh. “Rốt cuộc chúng mày muốn làm gì?”

Trương Mẫn ngay lập tức liền hiểu được, Trương Kính Trung đến là để hỏi tội.


Sự việc diễn ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, từ cuộc cãi vã nảy lửa giữa hai người, anh đã thu được một tin tức khiến anh hoảng hốt.

Thật ra ba anh đã biết xu hướng tính dục của anh từ nhiều năm trước, là mẹ ruột anh cho ông ta biết. Trong mấy năm đó, anh đã thoả hiệp, làm tổn thương Từ Tư, gây nên nỗi đau cho cả hai người, thế mà không thể đổi lấy bất kỳ sự bình yên nào cho gia đình này.



Trương Kính Trung vừa chỉ trích anh, không được cấu kết với đàn ông bên ngoài cướp tài sản của ông ta, vừa chất vấn Thẩm Tú Chi, có phải là bà đã dung túng cho con trai mình làm bậy với đàn ông bên ngoài hay không.

Đương nhiên Thẩm Tú Chi sao có thể để mình rơi vào thế hạ phong, bà chế giễu Trương Kính Trung, thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu ông ta hành xử như một người chồng, người cha đúng mực, thì sao tình trạng có thể đến nước này, mắng con trai không bằng nhìn lại xem nó giống ai.

Hai người vạch mặt nhau, chửi rủa đối phương trước mặt con trai mình.




Trương Mẫn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Anh không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, quay người định đi, nhưng lại bị Trương Kính Trung bắt lại.

“Mày và cái thằng khốn kiếp nhà họ Từ kia làm bậy tao không quan tâm, nhưng một xu cổ phần mày cũng đừng hòng lấy được”

“... Vì sao tôi không thể lấy?”, Trương Mẫn rất ít khi chống đối với Trương Kính Trung, nhưng anh lại phát hiện không thể để mặc ba mình mắng Từ Tư như thế.

“Tôi không hề thẹn với lương tâm”

“Không thẹn với lương tâm? Vậy còn mẹ mày thì sao? Mẹ mày vứt bỏ con tao, đưa mày thượng vị, bây giờ chúng mày còn muốn chiếm hết tài sản của tập đoàn, hai mẹ con mày tốt quá nhỉ?”

Trương Mẫn âm trầm nhìn thoáng qua Thẩm Tú Chi, hoá ra những lời Đào Luân nói đều là sự thật.

Sự thật hoàn toàn không giống với những lời mẹ anh nói với anh khi còn nhỏ, việc “Trương Mẫn” bị lạc không phải là do bà không cẩn thận, mà là do cố ý.


Thấy Trương Mẫn không nói lời nào, Trương Kính Trung liền truy kích: “Tao cho mày biết, liên quan đến việc thông đồng với Từ Phong để thu mua phi pháp cổ phần Tứ Hải, nếu như mày không cho tao một lời giải thích thoả đáng, tao sẽ báo cảnh sát kinh tế, mày với thằng họ Từ kia chạy không thoát được đâu. Bây giờ tao báo trước với mày đã là nhân nhượng lớn nhất của người làm cha rồi, mày suy nghĩ kỹ đi”

Nói xong, Trương Kính Trung nhìn sâu vào mắt Trương Mẫn, rồi quay người mở cửa đi mất.


Trong nhà chỉ còn lại Trương Mẫn và Thẩm Tú Chi. Mùi thuốc súng của cuộc cãi vã khi này còn chưa tản đi, Thẩm Tú Chi nghi hoặc, bà khó tin nhìn Trương Mẫn: “Ông ta nói…. thằng họ Từ… là ai?”

Trương Mẫn hít vào một hơi, rồi chậm rãi thở ra. Anh cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Từ Tư, bạn trai”

Còn chưa nói xong, bàn tay Thẩm Tú Chi đã đập mạnh vào vai anh, sau đó còn thêm vài cái nữa.

Bà nhíu chặt lông mày, nước mắt trào ra, hai tay đập thành nắm đấm đầy tức giận: “Tại sao vẫn phải thích đàn ông? Tại sao? Tại sao…”

“Không phải mày bình thường lại rồi sao… không phải mày sẽ lấy Na Na sao? Tại sao lại cứ phải dây dưa với đàn ông? Không phải mày đã không còn liên hệ với tên bác sĩ Ngô kia nữa sao?”, giọng Thẩm Tú Chi vô cùng hung dữ.

“Không phải bác sĩ Ngô… Vẫn luôn là anh ấy, từ lúc đại học chúng con đã ở bên nhau rồi”, Trương Mẫn khá bình tĩnh, nói ra sự thật với mẹ anh cho anh cảm giác như trút được gánh nặng.


“Đủ rồi! Tao không muốn nghe!”

“Mẹ…”

“Đừng gọi tao là mẹ!! Đi rồi… mất rồi….”, Thẩm Tú Chi đột ngột cười to, tiếng cười thê lương. “Mày cút cho tao… cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày thêm lần nào nữa”

“Mẹ, con và anh ấy…”

“Đừng nói nữa”, Thẩm Tú Chi ngắt lời anh.

"Chắc chắn là ba mày… ông ta không dạy dỗ mày đàng hoàng, ông ta chẳng ra gì nên cũng dạy mày như thế, nuôi mày thành đứa biến thái… Ha ha…. Người ba tốt của mày…”

“Cút đi!!”, Thẩm Tú Chi gào thét, nắm lấy cánh tay Trương Mẫn đẩy anh ra khỏi cửa. “Cút đi!”



Cửa đóng sầm lại, như thể đập mạnh vào huyệt thái dương Trương Mẫn, đầu anh đau như muốn nứt ra. Anh cố gắng kiềm chế, lên xe lái đến công ty.

Trương Kính Trung nói muốn báo cảnh sát kinh tế, Trương Mẫn hiểu ông ta không chỉ là doạ dẫm mà thôi. Mặc dù thủ tục chuyển nhượng cổ phần mà anh lấy được ở Từ Phong là hợp pháp, nhưng rõ ràng là Trương Kính Trung đã đỏ mắt, một khi ông ta đã bất chấp, Trương Mẫn thật không biết ông ta sẽ làm gì Từ Tư nữa.


Trương Mẫn mơ màng lái xe, đầu hệt như có cây búa lớn đập từng đợt vào. Cố gắng lái xe xuống tầng hầm của tập đoàn, anh mở cửa xe, lại nhận ra đau đến nỗi tay run rẩy, chân cũng không bước nổi.

Anh nhớ đến lọ thuốc trong túi kia, hé miệng run rẩy mò tìm, rồi dùng nước khoáng uống hai viên. Ngồi mười phút, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn đau không chịu nổi, cũng không cử động được nữa.

Lọ thuốc kia biến thành nhánh cây cứu mạng của Trương Mẫn, anh lại đổ thêm mấy viên ra, ngửa cổ nuốt vào, cắn chặt răng cố gắng mở cửa xe.

Từ nhà xe đến thang máy rồi đến phòng làm việc, Trương Mẫn dường như tiêu hết chút sức lực cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại hai chuyện.

Không thể để cho Trương Kính Trung gây phiền phức cho Từ Tư.

Buổi tối còn phải đi gặp mẹ của anh ấy.

Cửa phòng làm việc vừa đóng lại sau lưng, Trương Mẫn liền ngã nhào ra đất. Từ đầu tới cuối, anh giống như dùng tất cả dưỡng khí mình có được chỉ để yếu ớt gọi tên một người trước khi mất đi ý thức.

“Từ Tư…"

"...Từ Tư"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net