74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun không vui, dạo này Yerim của chị có vẻ u sầu quá.

Yerim không nói ra.

Em sẽ chẳng bao giờ nói ra.

Joohyun biết rằng mình không nên gặng hỏi làm gì, em chẳng thích đâu.

"Joohyun của em ơi"

Dù không nên nhưng Joohyun đã thoáng rùng mình.

"Em làm sao à?"

"Em đoán thế"

Em vòng tay qua eo chị, dụi đầu vào tấm lưng mảnh.

"Nếu em muốn, em có thể nói ra, chị sẽ nghe"

"Tại sao chị lúc nào cũng như thế vậy?"

"Vậy chị là lý do em buồn à?"

"Em sẽ rất vui nếu được chị ôm một lần"

"Chị vẫn ôm em mà"

"Em đếm cả đấy"

"Đồ hâm"

"Biết rồi không phải nói"

Em quên luôn cả những câu từ lễ phép mà hờn dỗi quay đi.

"Thế này được chưa?"

Yerim lặng người đi khi ánh mắt em chạm đến ánh mắt chị. Ở trong vòng tay của chị, và siết chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net