Shot 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Tiểu Yên
Beta: Tiểu Ngư Designer: Tiểu Mint
Pairing: CheolHan
Rating: T
Catergory: ngọt, ngược đủ vị, SE
Disclaimer: Dù rất muốn nhưng không ai thuộc về mình TvT tuy nhiên cốt truyện do Yên quyết định
Summary: Ai cũng đều có những điều ước của riêng mình. Những điều ước đó đều thay đổi theo thời gian. Họ đạt được điều họ muốn, họ lại muốn những điều khác...Nhưng...tôi chỉ cần một điều duy nhất... là được nhìn thấy thế giới này, được nhìn thấy người ấy dù chỉ một lần...

Từ khi sinh ra cho đến nay... tôi chỉ ước một điều duy nhất, vào dịp sinh nhật, năm mới hay lễ Giáng sinh, điều ước của tôi chỉ có một... gặp được em và trở thành đôi mắt của em...

Warning: Truyện do thành viên trong nhà viết và chỉ post ở WP. Mong các bạn tôn trọng công sức của tụi mình, không mang đi bất cứ đâu

_.-:" SHOT 1":-._

Tại một giáo đường nhỏ yên tĩnh thanh cao, được bao phủ bởi một trắng thanh thuần, bỗng chốc vang lên tiếng gọi của vị mục sư già.

"Jeong Han, Jeong Han à!"

Cha Kang vội vã chạy đến phòng của Jeong Han, chưa thấy người đã thấy tiếng. Nghe thấy tiếng gọi, Jeong Han chậm rãi đứng dậy, đi từng bước, hai tay giơ giơ phía trước, đứng ngoài cửa phòng.

"Cha chạy từ từ thôi ạ." Cậu khua tay giữ lấy cha Kang vì tốc độ chạy của ông như không thể phanh lại. "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Con được nhận việc rồi, sắp được đi làm rồi, họ vừa gọi điện cho ta xong" Dù thở không ra hơi nhưng cha Kang vẫn cố nói rạch ròi từng từ một cho Jeong Han nghe.

"Thật vậy hả cha, họ nói sẽ nhận con ạ?" Jeong Han mừng rỡ nói ấp úng.
"Phải, họ nói mai con đến thử việc xem thế nào đó."

Lần đầu tiên trong đời, Jeong Han vui đến như vậy. Sống trong cô nhi viện từ nhỏ, được cha Kang nuôi dưỡng cùng với bao đứa trẻ khác. Nhưng Jeong Han không được may mắn như họ. 18 tuổi, họ đều rời cô nhi viện để tự lập, tìm cho mình một cuộc sống mới nhưng cậu thì không được như vậy. Cậu không nhìn thấy, không thể làm được việc gì. Suốt thời gian qua, cậu chỉ có chú chó Dong Ji làm bạn. Đi đâu cậu cũng dẫn nó theo. Cậu học vài việc đơn giản, nhận về làm tại nhà để kiếm thêm tiền, không muốn bị phụ thuộc vào mọi người trong cô nhi viện. Có lẽ cuối cùng, cuộc sống cũng đã mỉm cười với cậu...

Ngồi trước chiếc gương nhỏ đặt trên piano, dù không thể nhìn thấy mình nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mình giờ đây đang hạnh phúc thế nào. Cậu đưa hai tay thành thục buộc lấy mái tóc dài... trong lòng đầy nhẹ nhõm.

"Dong Ji à, anh đã có việc làm rồi!" Cậu cúi người xuống vuốt đầu chú chó của mình. "Từ mai, anh và nhóc sẽ được ra ngoài. Ở ngoài đó rất vui, nhóc có biết không?"

Nụ cười rạng rỡ ngập tràn ánh nắng khiến ai nhìn thấy lúc này hẳn sẽ rung động. Cả tối, Jeong Han không ngủ được, cứ nghĩ đến ngày mai được đi làm, cậu rất vui. Cứ nghĩ về trang phục không biết nên mặc gì.

"Cha à, bộ này được không ạ?" Jeong Han đưa tay sờ lên bộ quần áo đang mặc trên người, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng cùng quân tây xám nhưng với cậu nó là bộ quần áo ý nghĩa nhất, cậu đã mua được nó từ số tiền dành dụm ít ỏi. Với cậu ấn tượng ban đầu là rất quan trọng, cậu không cho phép bản thân xuất hiện trong bộ dáng không hoàn chỉnh.

"Uhm, đẹp lắm, nhưng... con đi một mình được chứ?"

"Được mà cha, con đi taxi rồi khi đến đó, Dong Ji dẫn đường là được mà."

Jeong Han bước lên chiếc taxi đỗ ngoài cổng. Chiếc xe từ từ chuyển bánh, cậu mở cửa sổ, rồi hơi hướng mặt ra phía cửa để đón một chút gió nhẹ. Gió khẽ làm tóc cậu tung bay, đưa tay vén nhẹ nhàng những sợi tóc mái đang nô đùa trên mặt. Jeong Han nghĩ về tương lai, nghĩ về cuộc sống bình thường mà cậu hằng ao ước, được thực sự bước chân ra ngoài xã hội, được đứng chân chính đôi chân của chính mình...

"Giám đốc mới đến!" Người quản lí nhà hàng bước ra khi thấy một chàng trai trẻ cao ráo, đẹp trai bước vào. Đã nhận được chỉ thị từ hôm qua là nhà hàng sẽ có một Giám đốc mới.

"Chào tất cả mọi người." Anh chàng bỏ chiếc kính đen đang đeo xuống, nở một nụ cười nhẹ nhìn một lượt nhà hàng rồi bước tiếp. Cả một đoàn người bước theo sau anh.

Mọi người sau khi chứng kiến dung mạo và thần thái vị Giám đốc này đều không khỏi hít vào vài trận khí lạnh, tuy bề ngoài rất hoàn mỹ nhưng lại ẩn chứa sự cô độc đến lạnh lùng. Trong khi cánh đàn ông lo lắng khả năng mình bị loại trừ thì các chị em lại suýt xoa sao mà đẹp trai quá, trong đó không ít cô hết cười bí ẩn rồi ôm nhau sụt sịt "Chuẩn công xuất hiện rồi, không uổng công bấy lâu nay mong chờ, có bị sa thải cũng không tiếc, giờ mà xuất hiện tiểu mỹ thụ nữa là có chết cũng cam lòng."

Lại nói về vị giám đốc kia, sau khi thị sát một vòng nhà hàng anh đối quản lí nói:

"Từ nay tôi sẽ là Giám đốc mới của nhà hàng, tên tôi là Choi Seung Cheol, rất mong mọi người giúp đỡ." Anh vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế Giám đốc. "Chủ tịch định loại bỏ nhà hàng này vì doanh thu của nó kém nhất so với chuỗi nhà hàng của công ty chúng ta. Nhưng tôi biết ở đây còn có rất nhiều nhân viên, tôi nghĩ mọi người sẽ gặp khó khăn, với lại tôi cũng không nỡ bỏ nhà hàng đầu tiên này, nên tôi đã đánh cược với chủ tịch rằng sẽ làm nó hồi sinh. Vì vậy, mọi người phải giúp tôi đấy!"

"Chúng tôi xin cám ơn Giám đốc, chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức để bảo vệ nhà hàng." Ông quản lí cúi đầu.

"Hãy mang cho tôi tất cả những tài liệu về nhà hàng trong 2 tháng qua, còn nữa, tôi được biết có vài nhân viên đã bỏ việc, mọi người hãy tiến hành xét tuyển lại từ đầu nhé."

"Oppa!!!" Một cô gái từ đâu xuất hiện, bất ngờ chạy vào phòng. Cô thoạt nhìn dáng vẻ thập phần xinh đẹp, bộ váy đắt tiền cùng phục sức trên người đã nói lên phần nào vị thế của cô. Tuy nhiên phong cách trang điểm và cung cách ứng xử của cô lại khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

"Min Ae, sao em lại ở đây?" Seung Cheol thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại biểu tình đạm mạc ban đầu. Không hẳn là anh ghét bỏ cô gái này nhưng những lúc bên cô luôn khiến anh cảm thấy không thoải mái. Dù rằng cô là vị hôn thê tương lai và anh đã cố đối xử thật tốt với cô theo mong ước của cha mẹ nhưng có nhiều lúc anh thật sự cảm thấy mệt mỏi vì Min Ae.

"Chào tiểu thư... Vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc." Ông quản lí từ từ lùi bước.

"Em nghe ba nói là anh mới về nên đã chạy đến đây ngay đấy..."

_.-:"Y":-._

Chiếc taxi dừng lại tại một nhà hàng sang trọng và lớn "PLEDIS". Đây là nơi Jeong Han sẽ làm việc trong thời gian tới. Cậu rất vui và háo hức xen lẫn một chút hồi hộp nữa. Cậu lo lắng không biết mình có làm tốt được không. Dong Ji đi trước, đưa cậu chủ theo sau.

"Thưa cậu,... nơi này không cho phép mang động vật vào trong." Một tiếng nói phát ra làm Jeong Han dừng bước, đó là một người lễ tân đứng cửa.

"Tôi..." Jeong Han hơi lúng túng.

Như có vẻ nhận ra Jeong Han là người khiếm thị, anh phục vụ từ tốn...

"Nếu như cậu muốn đi đâu, tôi có thể giúp cậu."

...

"Thưa quản lí, có người nói đến đây để thử việc, cậu ấy tên là Yoon Jeong Han." Cậu lễ tân đó chạy vào gọi quản lí nhà hàng.

"Yoon Jeong Han..." Ông quản lí xem lại danh sách trên tay. "Đúng rồi, gọi cậu ấy vào đây."

"Nhưng... thưa quản lí, có điều này hơi lạ..." Người lễ tân ấp úng.

...

"Thành thật xin lỗi cậu nhưng chúng tôi không thể nhận cậu, chúng tôi nghĩ là..." Người quản lí nhà hàng áy náy nói với Jeong Han.

"Không sao, tôi mới là người cần nói xin lỗi. Người thân của tôi đã không nói rõ ràng." Một cỗ hụt hẫng và mặn đắng bất giác lại dấy lên trong cậu nhưng cậu vẫn cố điều chỉnh biểu tình bình thường nhất mà cúi người. "Tôi xin lỗi, tôi xin phép..."

"Có chuyện gì vậy?" Seung Cheol bất ngờ đi ra phía chỗ người quản lí và mấy nhân viên đang tụ tập ở đó.

"À, thưa Giám đốc, cậu ấy đến để thử việc nhưng có một chút nhầm lẫn..."

"Sao vậy?"

"Chuyện là chúng tôi muốn tuyển người chơi piano mới vì nhân viên cũ đã xin thôi việc nhưng... cậu trai này lại là người khiếm thị..."

"Khiếm thị... tức là cậu ấy không thể nhìn thấy à?!" Seung Cheol nhỏ giọng, người này có cái gì đó rất thân quen, lẽ nào là... nhưng suy nghĩ ấy lại bị gián đoạn bởi giọng nói đanh đá của vị tiểu thư kia.

"OMG, không biết mình là ai hay sao mà còn đến xin việc, làm mất thời gian của chúng ta." Min Ae hai tay ôm chặt cứng Seung Cheol cong môi chua ngoa nói.

"Min Ae, em không được nói như thế, gọi cậu ấy quay lại cho tôi." Câu nói của Seung Cheol làm mọi người ngạc nhiên.
Lững thững bước đi với tâm trạng thất vọng, Jeong Han ngồi thụp xuống bên vệ đường. Cậu đã ước ao có một công việc theo đúng nghĩa của nó. Cậu đã hy vọng rất nhiều, rất vui. Cậu biết mà, họ đâu có dễ dàng tuyển cậu chứ. Là họ không biết rằng cậu bị mù, nếu biết trước chắc họ cũng chẳng gọi cậu đến, là tự cậu hão huyền đề cao bản thân thôi. Cậu lắc đầu tự điều chỉnh lại tâm trạng, con đường trước mắt còn dài, cậu không thể phụ sự kỳ vọng của cha được.

"Đi nào Dong Ji, về thôi, chúng ta sẽ tìm một công việc khác."

"Cậu Yoon Jeong Han, khoan đã!!!" Một giọng nói vang lên khiến Jeong Han dừng bước, cậu ta chạy đến "May là cậu chưa đi xa. Giám đốc chúng tôi muốn gặp cậu."

Jeong Han ngạc nhiên nhưng vẫn quay lại, cậu vẫn còn chút hy vọng... Người phục vụ dẫn cậu đến phòng ăn chính của nhà hàng. Đó là một nơi rất đẹp, mang đậm phong thái cổ điển nhưng vẫn pha trộn nét hiện đại một cách tinh tế. Ở một góc lớn có một chiếc đàn piano trắng, cũng sang trọng và bóng bẩy không kém. Seung Cheol đang ngồi đó cùng các nhân viên khác, họ cũng đang rất tò mò, tại sao Giám đốc lại muốn tuyển dụng cậu ấy.
"Chào cậu, tôi là Choi Seung Cheol, Giám đốc nhà hàng." Seung Cheol đứng dậy, lịch sự chìa tay.

"Chào anh, tôi là Yoon Jeong Han." Jeong Han chỉ cúi chào vì cậu không thể nhìn thấy được rằng Seung Cheol đã đưa tay ra, rồi anh nhanh chóng rụt lại.

"Tôi nghe nói cậu biết chơi piano, cậu có thể đàn một bản được chứ?"

"Thưa Giám đốc, không phải là tôi không được tuyển dụng nữa sao?"

"Đây sẽ là cơ hội của cậu để chúng tôi cân nhắc có nên tuyển cậu hay không? Hãy cố gắng hết sức."

Jeong Han nhẹ nhàng ngồi xuống, sờ nhẹ qua các phím đàn piano, rồi cậu bắt đầu vào nhịp. Giai điệu du dương, từ trầm ấm đến ngọt ngào, từng chút từng chút rót vào lòng người. Những ngón tay của cậu lướt trên phím đàn. Nhìn cách Jeong Han chơi đàn, nhìn đầu ngón tay hơi có những vết chai sần do tập nhiều, anh có cảm giác thật quen thuộc. Vừa gần, lại vừa xa. Cậu như một thiên thần thu hút mọi ánh nhìn của tất cả vạn vật xung quanh. Không ai có thể cưỡng lại được khi nghe tiếng đàn này.

"Tuyệt vời!!" Seung Cheol vỗ tay, mọi người trong phòng cũng vỗ tay theo.

"Cảm ơn mọi người." Jeong Han đứng dậy mỉm cười, lễ phép cúi chào.

"Vậy hãy bắt đầu thử việc trong một tuần, từ ngày mai." Seung Cheol nói rồi đi thẳng, quyết định hơi đột ngột từ anh vẫn làm mọi người bàng hoàng.

"Oppa, anh sao vậy, sao lại tuyển cậu ta. Cậu ta có nhìn thấy gì đâu?" Min Ae chạy theo Seung Cheol vào tận phòng Giám đốc vì hành động bất ngờ của anh.
"Anh biết." Seung Cheol xoay chiếc ghế và ngồi xuống. "Cậu ấy chỉ ngồi chơi đàn thôi, có phải đi lại gì đâu. Cậu ấy không nhìn thấy nhưng lại chơi đàn rất tốt."

Min Ae tức giận và bắt đầu xem Jeong Han là cái gai trong mắt, còn Jeong Han thì không phải nói, cậu đã vui sướng biết chừng nào. Cậu ngồi xuống ôm mặt chú chó, xoa đầu.

"Thế là anh đã có công việc thực sự rồi."

"Cha Kang, Jeong Han về rồi" Một tu sĩ chạy vào gọi ông.

Cha Kang đang ở nhà lo lắng không biết Jeong Han có được nhận việc không. Khi gửi hồ sơ xin việc cho cậu, ông đã không nhắc đến việc cậu bị khiếm thị. Lo lắng và có chút khó xử khi gặp Jeong Han lúc này.

"Jeong Han à!" Cha Kang chạy lại dìu cậu. "Thế nào họ có nhận con không?"

"Sao cha lại không ghi rõ là con không thể nhìn thấy, trong đơn xin việc." Jeong Han ngồi xuống ghế.

"Cha xin lỗi, vậy là họ không nhận con rồi. Chắc con xấu hổ và khó xử lắm. Ta xin lỗi..."

"Con biết, cha vì con, nhưng lần sau cha không được làm như vậy nữa. Họ sẽ nghĩ rằng chúng ta là những kẻ lừa đảo, kẻ nói dối..."

"Ta biết, ta xin lỗi, ta sẽ cố gắng tìm công việc khác cho con."

"Không cần đâu cha, mặc dù vậy nhưng ... họ vẫn nhận con."

"Con nói thật chứ?!" Vừa định bước chân ra khỏi phòng, nghe Jeong Han nói vậy ông quay lại, sắc mặt thay đổi.

"Vâng, họ nói con chơi đàn rất tốt, họ nói mai con đến thử việc, trong một tuần."

Cha Kang rất vui, Jeong Han còn vui hơn nữa, có lẽ hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cậu. Cả tối, Jeong Han trò chuyện cùng mấy nhóc em cũng sống trong cô nhi viện. Cậu nghĩ rất nhiều điều về ngày mai, cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ ngọt ngào.

Có mặt tại nhà hàng rất đúng giờ, Jeong Han bắt đầu với công việc của mình. Trưa hôm nay, khách đến đông hơn mọi hôm, một số người thường xuyên ăn ở nhà hàng, nhưng một số người tò mò với tiếng đàn phát ra từ trong nhà hàng nên đã ghé qua. Không khí thật dễ chịu và thoải mái. Seung Cheol ở đó giám sát mọi việc nhưng mắt anh chỉ tập trung nhìn vào một điểm. Cây đàn và người con trai đang chìm đắm trong khúc nhạc. Càng nhìn cậu, con tim anh càng đập rộn rã. Anh là đang say tiếng đàn hay là đang say người tạo ra tiếng đàn kia.

...

"Vì nhà hàng cần phải trở lại đúng quỹ đạo trong thời gian sớm nhất nên tôi cần chúng ta họp và đưa ra vài ý kiến cụ thể để phát triển nhà hàng."

Seung Cheol cùng với các nhân viên đang bàn về kế hoạch phát triển nhà hàng trong giờ nghỉ trưa. Một vài người đã đưa ra ý kiến của mình nhưng nhận lại chỉ là sự phản bác từ anh. Cho đến khi một tiếng nói vang lên.

"Tôi có thể cho ý kiến được không?" Jeong Han rụt rè giơ tay, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu.

"Cậu cũng là một nhân viên của nhà hàng mà, cậu cứ nói." Sự tò mò về con người cậu trong Seung Cheol càng ngày càng tăng, thúc đẩy anh càng muốn biết nhiều thêm về cậu.

"Tôi nghĩ... chúng ta nên đi khảo sát một vài nhà hàng, xem cách họ làm việc thế nào, không phải chúng ta xem để làm giống họ, để bắt chước, mà chỉ là biến cái phong cách đó thành phong cách của nhà hàng chúng ta."

Mọi người xì xầm bàn tán, có những cái gật đầu, nhưng cũng có những cái lắc đầu. Seung Cheol nhìn Jeong Han, trông cậu có vẻ lo lắng, hai tay bám chặt vào nhau, bây giờ là lúc anh đưa ra quyết định cụ thể.

"Tôi thấy ý kiến này rất được." Seung Cheol nhìn các nhân viên khác đang im lặng. "Phản ứng này của mọi người tôi sẽ coi như là đồng ý. Vậy...cậu Yoon Jeong Han, chúng ta cùng đi thôi." Seung Cheol đứng dậy, tiêu soái bỏ tay vào túi quần quay đi.
"Đi đâu ạ?!" Jeong Han sau một phút trố mắt đứng ngốc lăng cũng vội dò bước theo anh.

"Thì đi khảo sát chứ sao?" Nói rồi Seung Cheol kéo Jeong Han thẳng ra bãi đỗ xe. "Cậu đang làm tốn thời gian quý giá của tôi đấy!"

Không kịp từ chối hay phản ứng gì thêm, Seung Cheol đã nắm lấy bàn tay của Jeong Han. Anh dắt cậu đi một đường, đẩy cậu lên ghế phụ, mặc cho Jeong Han hết lời từ chối.

"Thưa Giám đốc, tôi không thể nhìn thấy gì, anh cũng biết điều đó mà, như vậy sẽ rất khó khăn trong việc khảo sát." Dù Jeong Han có nói gì đi nữa thì xe cũng đã chạy.

"Đây là ý kiến của cậu mà, cậu phải trực tiếp đi chứ. Đằng nào tôi cũng chưa ăn gì, chúng ta tranh thủ đi ăn luôn thể."
Rồi sau đó, Seung Cheol đánh xe vào một nhà hàng. Hai người ngồi nghiên cứu các vấn đề, Seung Cheol nói cho Jeong Han nghe về nhà hàng này, cách phục vụ ra sao, rồi cách nhà hàng trang trí thế nào. Nhưng do Jeong Han không nhìn thấy nên vẫn gặp đôi chút khó khăn. Đi đến ba, bốn nhà hàng khác nhau, hai người đang ngồi nghỉ tại một khuôn viên.

"No thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi ăn nhiều thế này!" Seung Cheol chống hai tay ra đằng sau.

"Sao chúng ta không về nhà hàng mà lại đến đây?" Jeong Han có vẻ khó xử và ngồi im lặng từ nãy giờ.

"Chúng ta đang đi làm việc, chỉ nghỉ ngơi chút thôi mà. Cậu Jeong Han, cậu có thể cho tôi biết thêm về cậu không?"

"Hở? Tôi...thì có gì đặc biệt chứ?" Ánh mắt vô định không biết nhìn đi đâu đã thu hút Seung Cheol, không hiểu sao nó có gì đó rất thu hút, rất đặc biệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net