3. Bazooka mười năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bazooka mười năm

1

Một miếng bánh kem được trang trí bằng dâu tây đỏ và chocolate vụn.

Một Kadoya Tsukasa trẻ tuổi đột ngột xuất hiện trước mắt Kenzaki Kazuma. Gã cầm miếng bánh được đặt trên một chiếc đĩa giấy và đưa cho Kenzkai.

"Anh mau ăn đi."

"Đây là quà gặp mặt."

Kenzaki không muốn nhận lấy chiếc đĩa giấy chút nào. Nếu không phải vì Kadoya Tsukasa này vẫn còn là trẻ con, hắn thực sự muốn hất cái bánh vào mặt gã ta.

"Thái độ này là cái quái gì vậy? Ngứa mắt ghê."

Mái tóc nhuộm nâu của hắn hơi rối, chiếc áo khoác giống như đồng phục chỉ vừa được kéo lên một nửa, phần hở ra khiến người ta có cảm giác như Kenzaki không mặc gì bên trong, điểm mấu chốt là biểu cảm đó... Kadoya Tsukasa nhìn có vẻ như Kenzaki đang nở một nụ cười, nhưng thay vì mỉm cười, khóe miệng của Kenzaki lại cong lên thành hình vòng cung méo mó vặn vẹo, như thể bên trong đang chứa điều gì khó chịu.

"Cậu nói... cậu là Kadoya Tsukasa?"

Chàng trai mỉm cười gật đầu, đồng thời giơ tay lên, vuốt ve eo Kenzaki, rồi ấn hắn vào mép bàn ăn.

Đừng nghĩ đến việc chạy, như để Kenzaki hiểu rõ hoàn cảnh của mình, gã dùng cánh tay này làm điểm tựa và nghiêng người về phía Kenzaki. Kenzaki tuy có lợi thế về chiều cao nhưng Kadoya Tsukasa lại lợi dụng khoảng cách ngắn giữa hai người để tiến về phía Kenzaki. Gã giơ chiếc bánh lên và để nó gần bên miệng Kenzaki.

"Anh mau ăn đi." Thiếu niên nói.

Rắc rối quá, dù Kadoya Tsukasa lớn hay nhỏ thì Kadoya  vẫn luôn có cách khiến Kenzaki dễ dàng nổi cáu. Hắn nghi ngờ là Kadoya Tsukasa cố tình làm như thế.

"Tin hay không thì tùy." Kenzaki thẳng thừng từ chối, "Ngồi xuống ghế sofa và đừng làm gì cả. Chỉ đợi cho đến khi thời gian trao đổi kết thúc."

Chính xác thì đây là một thảm họa vô lý.

Kadoya Tsukasa mà Kenzaki Kazuma biết rõ đã biến mất trong một làn khói, chàng trai trẻ xuất hiện tại chỗ này chính là Kadoya Tsukasa trong quá khứ. Thiếu niên lịch sự giới thiệu gã là một học giả, Kenzaki nghĩ rằng hắn đã đi qua nhiều thế giới khác nhau trước khi tới nơi này dù gã còn khá trẻ. Ít nhất Kenzaki không nhớ rằng mình đã gặp Kadoya Tsukasa vào dịp năm mới khi gã trẻ như thế này.

Đúng hơn, Kadoya Tsukasa nào cũng khiến hắn cho chịu. Một thiếu niên đột nhiên xuất hiện với miếng bánh trên tay và kiên trì thuyết phục Kenzaki ăn chắc hẳn là có vấn đề. Gã này quá ngạo mạn và ích kỷ, giống như một con quái vật vô lý, chắc chắn kiếp trước hắn nợ Kadoya Tsukasa quá nhiều.

"Vậy em sẽ đặt bánh lên bàn."

Thật bất ngờ, chàng trai trẻ tên là Kadoya Tsukasa lại làm theo yêu cầu của Kenzaki.

Đôi mắt của Kadoya Tsukasa vẫn dính vào người Kenzaki, khóe miệng mím chặt để che giấu tâm trạng vui vẻ trong lòng của gã, "Anh nhớ ăn nhé."

Chàng trai nói đây là món quà được chuẩn bị đặc biệt để chào mừng cuộc gặp gỡ này.

2

"Mau ăn mì đi."

Dịch chuyển tức thời về mười năm sau đúng là ác mộng, cảm giác khủng khiếp như cả cơ thể bị xé vụn ra rồi mắc kẹt trong một chiếc hộp kín không thể thoát ra.

Kadoya Tsukasa gắp mì ramen trong bát lên, gã cẩn thận thổi vài cái cho bớt nóng, "Mặc dù tôi của hiện tại hơi xấu tính nhưng xin anh hãy kiên nhẫn. Năm sáu năm nữa, tôi sẽ trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp."

"Tổ chức cuối cùng có bị cậu tiêu diệt không?" Kenzaki gọi thêm một bát ramen nữa, hắn vừa nghe vừa ăn.

"Làm thủ lĩnh của một tổ chức phản diện lãnh đạo thì sẽ không có tương lai, cho nên tôi đổi nghề, tôi trở thành rất nổi tiếng nhiếp ảnh gia." Kadoya Tsukasa của tương lai quả thực có đeo trên cổ một chiếc máy ảnh màu đỏ tươi. "Bây giờ tôi là một người có một công việc chân chính. Thỉnh thoảng tôi sẽ cứu thế giới với tư cách là một Kamen Rider."

"Cậu đi cứu thế giới?" Kenzaki cười vang tới mức không còn sức để cắn đứt sợi mì.

"Sau này tôi sẽ là một người xuất chúng, đáng để anh mong đợi," Kadoya Tsukasa giống như nhân viên phòng sale phải chạy KPI nên cố gắng chào hàng với vị khách tiềm năng trước mặt gã, "Xin hãy kiên nhẫn hơn và bao dung với tôi của hiện tại. Ông chủ, xin hãy thêm một ít thịt lợn nướng vào bát của bạn tôi với." .

"Ồ, cậu thực sự là một chàng trai tốt."

"Tôi của bây giờ đang trong thời kỳ nổi loạn cực đoan, dù sao tôi cũng làm việc ở Dai-Shocker, không có người bình thường nào có thể dẫn tôi đúng đường. Tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn rất thích anh, nhưng cách thể hiện có chút hơi khó hiểu và vụng về thôi."

"Nếu cậu hút cạn máu của tôi rồi ném tôi xuống biển, sau đó chạy tới chỗ tôi và khoe rằng cậu muốn ăn đá bào vị trà xanh thì tôi nên làm gì bây giờ?"

"..." Bàn tay của Kadoya Tsukasa khẽ run rẩy, gã bắt đầu thấy lo cho tương lai. Chuyện gì đã xảy ra với thằng nhóc này vậy? Kadoya Tsukasa của quá khứ làm phản diện lâu quá nên tâm lý hơi méo mó thì phải? Chậc, gã quay đầu lại khẽ hừ một tiếng, cái tên đồng đội heo này không giúp được gã rồi, không có ích gì cả.

Nhưng suy cho cùng thì đó là Kadoya Tsukasa, dù có ghét tên ngốc trẻ tuổi kia đến đâu thì Kadoya Tsukasa vẫn phải ra tay giúp đỡ chính bản thân, Kadoya Tsukasa không thể thừa nhận rằng gã đang bị chính mình trong quá khứ uy hiếp. Tên nhóc ngạo mạn đó nói rằng gã muốn đến gần Kenzaki-kun hơn, nhưng Kenzaki-kun có ấn tượng xấu với gã vì mấy chuyện ngớ ngẩn mà gã đã làm. Kadoya Tsukasa tội nghiệp không còn lựa chọn nào khác nên đã đến nhờ bản thân trong tương lai giúp gã.

"Nếu anh không giúp tôi thì cũng chẳng sao. Tôi có thể cướp Kenzaki-kun của anh mà."

Cái tôi của Kadoya Tsukasa trong quá khứ thực sự cần phải được dạy dỗ cẩn thận. Nếu gã vẫn giữ cái tính ích kỷ này và bước vào xã hội như thế thì sớm muộn gì gã cũng sẽ ăn đập đến mức vỡ đầu.

"Nếu anh không vui có thể đánh hắn thêm vài lần nữa đi. Trong tương lai thì tôi bị mất trí nhớ trong một thời gian." Kenzaki Kazuma có thể dùng King Form và đập tên Kadoya Tsukasa ngạo mạn kia được.

"Kenzaki trong tương lai bị mất trí nhớ. Cũng không khó để trở thành người quan trọng trong lòng Kenzaki đâu. Đừng đợi đến khi Kenzaki mất trí nhớ, nhớ đấy." Gã chỉ có thể nói với bản thân mình trong quá khứ như thế."

"Làm phiền anh quá. Ông chủ, cho anh chàng này thêm một tô ramen đặc trưng nữa."

"Ồ, ramen, không tệ, đúng là tin tốt!"

Ý chí của Kenzaki có chút dao động, nhưng Kadoya Tsukasa vẫn tiếp tục cố gắng. Sau khi cả hai ăn mì ramen, gã dẫn Kenzaki đi uống đồ uống lạnh. Sau khi Tsukasa cho Kenzaki ăn uống thỏa thích, thanh niên sống hơn ba trăm năm kia cuối cùng cũng sẵn lòng kiên nhẫn hơn và quyết định sẽ dành cho đứa trẻ Kadoya Tsukasa rắc rối một chút tình yêu.

Kadoya Tsukasa gật đầu đồng ý, gã khá hài lòng với sự giác ngộ của Kenzaki và cho Kenzaki những lời khuyên quý giá, "Đánh anh ta một trận cũng không sao."

Chỉ mình gã bị ăn đập khi gặp nhau lần đầu tiên thì cũng buồn lắm.

3

Thời gian trao đổi đã hết.

Thiếu niên Kadoya Tsukasa hài lòng bước ra khỏi làn khói.

"Anh Kenzaki!"

Cậu ta hào hứng chạy đến bên Kenzaki, giống như một đứa trẻ trở về nhà và kể lại những gì mình đã thấy cho người lớn trong nhà nghe.

"Sau này anh cũng sẽ rất tuyệt vời, khi ngủ nhìn anh đáng yêu lắm!"

"Sao thế? Em thấy anh cười rồi nhé, em đã nhìn thấy rồi! Tên kia có báo cho anh tin gì vui không?"

"À, tôi đã nói về khoảng thời gian cậu mất trí nhớ."

Hắn nhớ Kadoya Tsukasa của tương lai đã nói, "Nếu anh chịu đựng thêm một thời gian nữa, anh sẽ có thể thoát khỏi mới rắc rối lớn này, vì vậy hãy vui lên nhé."

4

"Kazuma."

Kadoya Tsukasa gọi Kenzaki mà không thấy tiếng trả lời.

Gã nhặt chiếc bánh ăn dở lên rồi đặt dưới mũi ngửi thử, có mùi như thuốc ngủ.

"Vậy mà anh cũng dám ăn."

Kenzaki đang cuộn tròn người nằm ngủ trên ghế sofa, Kadoya Tsukasa trông hắn đáng thương nên định bế hắn về phòng ngủ.

Gã chợt nhìn thấy một vết đỏ trên mu bàn tay của mình, Kadoya Tsukasa cầm tay Kenzaki lên xem thì thấy một hàng chữ được viết bằng bút lông "Của tôi nữa!"

"..."

Kadoya Tsukasa xấc xược kia thực sự đáng bị ăn đập.

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net