Gặp nhau ở thế giới khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hợp cùng đồng đội và đột nhập địa điểm giao dịch của lũ xã hội đen. Sau đó Fischl báo tin rằng Fatui dường như có thêm đồng bọn, và người đó... lại là Kaeya?

Anh còn chưa kịp ngạc nhiên thì giao tranh đã nổ ra. Fatui bố trí khá nhiều người canh gác ở bên ngoài, phải mất một khoảng thời gian để chế ngự bọn họ, nhưng khi vào đến bên trong, anh bắt gặp Kaeya bị thương.

"Anh... đừng ngủ, ráng giữ tỉnh táo đi!" Albedo cố gắng trấn an hắn trong lúc đỡ hắn đi ra ngoài. Anh nghe thấy Kaeya ậm ừ trả lời, và có lẽ đó là điều duy nhất giữ cho anh vẫn còn tỉnh táo lúc này.

"Tình hình thế nào... đó là?"

Jean, đội trưởng của lần hành động này, lặng lẽ hạ súng xuống khi thấy anh.

"Jean, anh ấy bị thương. Làm ơn..." Albedo mấp máy môi, không biết nên nói gì thêm. Bọn họ vẫn không biết đây là địch hay bạn, lựa chọn sáng suốt bây giờ là tận dụng thời cơ mà tóm gọn kẻ địch, nhưng...

"Đưa anh ta ra xe, Barbara chắc hẳn đã đến rồi. Chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi."

Đó là ngài Diluc. Anh không biết rõ về người này, Jean có nói rằng anh ta đã từng là cấp trên của cô ấy nhưng đã từ chức sau một sai lầm khi làm nhiệm vụ, lần này vì lý do nào đó anh ta đã đồng ý sẽ trợ giúp. Hẳn là có liên quan đến Kaeya. Nhưng bây giờ Albedo không còn tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện này nữa.

"Đừng... lao vào."

Kaeya lên tiếng một cách khó nhọc.

"Bọn chúng có chuẩn bị... tránh xa toà nhà."

"Biết rồi, đưa anh ta đi băng bó." Diluc ngắt lời hắn bằng giọng điệu cau có. "Cả ngày chỉ muốn lao đầu vào mấy chỗ nguy hiểm!"

Miệng Kaeya nhếch lên một nụ cười mờ nhạt, trước khi tựa hẳn vào người Albedo.

[Khoảng khắc ấy... chàng hoàng tử đã hi sinh bản thân để bảo vệ người mình yêu.]

Không đời nào. Kaeya sẽ không rời khỏi anh chỉ vì chuyện này. Albedo cắn răng, không ngừng gọi tên hắn trong lúc né tránh kẻ địch. Kaeya trả lời, giọng thều thào, hoặc đôi khi là những cử chỉ nho nhỏ, nhẹ nhàng trấn an anh. Albedo không thể tưởng tượng được anh sẽ phải làm gì nếu Kaeya không trả lời nữa.

Rốt cuộc, cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi, vậy mà...

[Chàng trai ấy biết mình không thể qua khỏi. Nhưng nếu đó là cái giá phải trả để bảo vệ người mình yêu, thì nó xứng đáng...]

"Chúng ta đến nơi rồi." Albedo cẩn thận đặt Kaeya nằm xuống, "Barbara?"

"Tôi đây!" Cô gái nhỏ chạy vào, không nói gì nhiều mà bắt đầu sơ cứu. Albedo ở bên cạnh lặng lẽ nắm chặt tay hắn. Kaeya không nói gì, nhưng hành động bóp nhẹ lấy tay anh cho thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức.

[Cảm ơn vì những gì em đã làm cho tôi. Chàng hoàng tử nói khi nhà giả kim thuật sĩ tìm thấy anh ấy. Tôi đã rất hạnh phúc.]

"Hạnh phúc cái của khỉ gì khi mà chúng ta không thể ở bên nhau nữa chứ?" Albedo lầm bẩm, vô thức siết chặt tay hắn.

[Đừng rời xa em. Nhà giả kim thuật sĩ bật khóc. Em biết phải làm gì khi anh không còn trên đời chứ?]

"Đây là tất cả những gì tôi có thể làm, để anh ấy nghỉ ngơi đi... anh cũng vậy. Tôi đi xem những người khác đây."

Giọng nói của Barbara như thể vọng về từ một nơi xa xăm nào đó. Albedo thất thần, nhìn chằm chằm vào Kaeya. Hơi thở của hắn dần trở nên đều đặn, nhưng yếu đến mức anh hầu như không thể cảm thấy được.

[Không sao đâu, vì em là một người rất mạnh mẽ mà. Chàng hoàng tử vươn tay lên, chạm nhẹ vào má người tình.]

"Không đâu." Albedo nói, giọng run run. "Em không phải."

Lần này, Kaeya đáp lại anh. Chỉ nghe thấy tiếng hắn gọi khẽ. "Albedo."

Albedo ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Kaeya vươn tay, dường như muốn chạm vào anh, nhưng rồi lại bỏ cuộc. Albedo nắm lấy bàn tay của hắn. Lạnh quá. Anh sợ, chưa bao giờ anh sợ thế này.

"Albedo, tôi..."

"Anh biết mà." Albedo muốn khóc. "Em không mạnh mẽ như vậy đâu. Em không thể... em không thể rời xa anh. Nếu anh đi, em sẽ đi theo anh thật đấy!"

"Albedo, đừng như vậy..."

"Anh đã hứa rồi mà, anh sẽ ở bên cạnh em. Chúng ta... còn chưa kết hôn nữa mà! Em chỉ mới gặp anh được một tuần, anh đã nói rằng khoảng thời gian bên nhau như vậy là quá ngắn..."

Albedo gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh không giỏi ăn nói, chỉ biết tuôn ra tất cả mọi thứ trong lòng mình. Sao lại là lúc này cơ chứ? Giá như anh đã không tách biệt với thế giới đến vậy, giá như anh gặp được Kaeya sớm hơn, giá như anh có thể thuyết phục Kaeya không mạo hiểm vì mình, thì bây giờ...

"Em... không tin tôi sao?"

Albedo sửng sốt. Kaeya nắm lấy tay anh thật chặt.

[Hãy quên tôi đi, sống một cuộc sống thật hạnh phúc và trọn vẹn, được chứ?]

Đừng. Đừng nói ra. Đừng bỏ em lại một mình.

"Em lại như vậy rồi... Albedo, đừng tin vào câu chuyện nhảm nhí đó. Hãy tin chồng em này."

~0~

"Anh ấy sẽ ổn thôi, bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng đến tính mạng, hơn nữa còn sơ cứu kịp thời, sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Ngài nên đi nghỉ ngơi đi." Sucrose lo lắng nói.

"Cảm ơn, tôi ổn." Albedo day trán, đêm qua thiếu ngủ nên anh hơi đau đầu một chút. Dù sao cũng không ngủ được, nên anh thà hoàn thành nốt công việc còn hơn. "Mọi người thế nào rồi?"

"Dù sao cũng ổn hơn anh." Barbara bĩu môi, uổng công cô khuyên nhủ người này nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà anh ta vẫn cứ cố chấp đứng đây canh cái cửa phòng bệnh này.

"Vậy là cuối cùng cũng hoàn thành rồi." Sucrose thở dài, "Sao bọn chúng có thể làm ra những việc như vậy được chứ?"

Nghe nói kẻ địch muốn dụ bọn họ rồi dùng bom nổ tung toà nhà, diệt gọn cả đám. May mà có lời cảnh cáo của Kaeya, nếu không chắc chắn sẽ có thương vong. Vậy nên dù bán tính bán nghi, nhóm cảnh sát vẫn không có ý kiến gì khi Albedo đề nghị ưu tiên cứu chữa cho Kaeya.

"Vậy nên mới có việc của chúng ta." Rosaria quen tay muốn hút thuốc, lại bị Barbara cản lại.

Albedo ngồi xuống ghế, nghe bọn họ trò chuyện mà đầu óc trôi dạt đi tận đâu. Anh biết là Kaeya sẽ ổn thôi, nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới câu chuyện kia.

Trong câu chuyện, sau khi người yêu ra đi, nhà giả kim thuật hợp sức với các vị anh hùng tiêu diệt bóng tối, mọi người đều tung hô anh ta. Sau đó anh ta sống ẩn dật một mình, ra đi ở độ tuổi khá trẻ, chỉ khoảng sáu mươi.

Albedo nhẩm tính, bây giờ anh mới hơn hai lăm tuổi. Sống thêm ba mươi năm trong cô độc, rồi ra đi vì niềm hi vọng sẽ gặp lại người mình yêu... anh ta thật sự rất mạnh mẽ.

"Bệnh nhân tỉnh rồi kìa." Giọng Rosaria đánh thức Albedo khỏi suy nghĩ.

"Ơ? Chị... đội trưởng Jean lại vào trước? Cả ngài Diluc nữa?"

"Hình như bọn họ có quen nhau." Sucrose gãi đầu, "Tôi thấy đội trưởng có nhắc đến tên anh ta vài lần... ngài Albedo, anh không vào sao?"

"... Để bọn họ nói chuyện đi, tôi sẽ vào sau." Albedo chợt cảm thấy chần chừ.

Bốn người nhìn nhau một lát, Sucrose nhỏ giọng hỏi, "Chúng ta cứ đứng đây nghe à?"

Barbara chớp mắt. "Không thì sao?"

Không chừng lại nghe được sự thật động trời nào đó.

"Nhìn khả nghi chết đi được, cảnh sát việc gì phải lấp ló." Rosaria chỉ về phía cửa chính, "Cứ vào thôi."

Barbara nói vậy nhưng chỉ định nán lại hóng một chút, nhân lực đang thiếu, lát nữa cô còn phải đi xem các bệnh nhân khác giúp bác sĩ. Rosaria cứ thế mà đứng ngay cửa chính, còn Sucrose tò mò nấp sau lưng cô.

Albedo tựa người vào tường, nhìn qua khe hở trên rèm cửa sổ. Từ đây vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Nhưng anh không dám vào xem Kaeya, một mặt cảm thấy hắn có dính líu rất sâu đến vụ này, mặt khác lại thấy mình thật tồi tệ khi nghi ngờ hắn. Có gì đó nói cho anh biết, Kaeya bị thương một phần là vì muốn giúp anh.

"Không ngờ chúng ta lại đối mặt với nhau trong tình cảnh này." Giọng Kaeya phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Kaeya. Albedo mở to mắt nhìn hắn, Kaeya còn sống, rồi sẽ khoẻ lại, sẽ không rời đi mà không một lời tạm biệt... Đến tận bây giờ, trái tim đang treo cao của anh mới dần ổn định lại.

"Tôi cũng chẳng muốn vậy đâu, nhưng ai đó đột nhiên nhắn tin nói muốn tham gia vào liên minh công lý."

"Thôi nào, không có tôi giúp thì mấy người có thể thành công được chắc? Tôi nói đúng không, Jean?"

"Anh đã có cơ hội trở thành một cảnh sát ưu tú, nhưng anh lại từ chối." Jean nghiêm nghị nhìn hắn. "Tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Anh tiếp cận Albedo để làm gì?"

"... Cô nghĩ thế thật à?" Kaeya hỏi.

"Anh xuất hiện quá kịp thời. Tôi biết anh sẽ không đối đầu với cảnh sát, nhưng... Albedo thật sự rất lo lắng cho anh."

Kaeya mỉm cười.

"Chỉ là tình cờ thôi, còn việc hợp tác thì đúng là tôi đã quyết định như vậy. Nói chung là tôi đã giúp được một việc lớn rồi, đúng không?"

"Vậy anh muốn gì?"

Albedo vô thức siết chặt tay. Anh không chắc là mình muốn nghe thấy gì nữa.

"Ba tháng nghỉ phép."

"???"

"Tôi đã tính toán rồi, còn tham khảo các lời khuyên trên mạng nữa. Chuẩn bị một đám cưới trong ba tháng thì hơi gấp gáp, nhưng mà tôi thì tương đối rảnh, hơn nữa cũng không có nhiều người quen nên không cần nhiều thủ tục rườm rà, tiền nong cũng không thiếu. Albedo nói rằng em ấy có mẹ và em gái ở nước ngoài, cũng cần phải sắp xếp thời gian gặp mặt nữa. Thế nên cô chỉ cần cho Albedo ba tháng nghỉ phép là được rồi."

"..."

Đó là một khoảng lặng dài.

Albedo có thể cảm thấy ánh mắt của Rosaria và Sucrose. Bây giờ anh chỉ ước mình có một cái lỗ để chui xuống. Vì sao Kaeya cứ phải làm như vậy cơ chứ??

"Gì vậy, đừng làm vẻ mặt đó chứ! Tôi sẽ gửi thiệp mời đầy đủ mà, không thiếu phần hai người đâu, nếu các vị khác muốn đi cũng có thể luôn— ơ kìa, sao lạnh lùng vậy?"

Jean đóng cửa phòng lại, bên trong vẫn còn tiếng cười của Kaeya. Cô thở dài, "Uổng công tôi lo lắng cho tên đó."

"Đã bảo rồi, hắn ta còn nói được là còn sống nhăn. Cô nên lo cho những người khác đi thì hơn." Diluc đi lướt qua bọn họ, gật đầu chào ba người.

"Cảm ơn nhiều, tiền bối." Jean trịnh trọng nói, sau đó quay sang và phát hiện ra Albedo đang đứng đó.

"Ừm, Jean, thật ra tôi..." Albedo cảm thấy mình phải giải thích một chút, thực ra bản thân anh không phải là người như vậy...

"Ừ, không sao, tôi hiểu mà." Jean xua tay, "Đúng là cậu và Kaeya đã lập được công lớn, chỉ là dạo này đang bận nên nếu cậu muốn nghỉ phép ba tháng thì đợi tôi sắp xếp thời gian đã. Yên tâm, cấp trên lần này hài lòng lắm đấy."

"..."

Albedo bước vào phòng bệnh, nhìn khuôn mặt hớn hở của Kaeya, tự dưng có xúc động muốn nhào lên cắn hắn một cái.

Bị thương đến thế này, đánh thì không nỡ mà mắng thì hắn cũng chẳng để vào tai.

"Albedo, tôi mừng rằng em vẫn ổn... sao thế? Em nghe thấy hết rồi à?"

"Anh nghĩ gì vậy hả?" Lời trách móc của Albedo biến thành cằn nhằn khi Kaeya dùng cánh tay tương đối lành lặn của hắn kéo anh đến bên cạnh mình. "Đồng nghiệp của em đều đang ở ngoài đó đấy."

"Thực ra tôi không định vậy đâu mà... tôi định giữ bí mật cho em bất ngờ cơ." 🥺👉👈

"Đồ ngốc." Albedo lầm bầm, đưa tay cẩn thận kiểm tra vết thương trên người hắn. "Giờ em không dám đi làm nữa đây này."

"Vậy càng tốt, nghỉ đi tôi nuôi." Kaeya nghiêng người hôn lên má anh.

Tất nhiên là Albedo sẽ không nghỉ việc chỉ vì thế, nhưng trong một giây xúc động anh đã nghĩ rằng như vậy cũng không tệ lắm... Tên khốn này thật sự quá nguy hiểm.

"Cũng muộn rồi, em không tính ngủ lại đây đâu đúng không?"

"Ừm..." Albedo chớp mắt nhìn hắn, "Không được à?"

Kaeya bật cười. "Đổ đốn. Lại đây."

"Em sẽ nhờ y tá chuẩn bị giường... Kaeya? Anh đang bị thương đó!"

"Em đã thấy vợ chồng nào chia giường ngủ chưa hả?" Kaeya ôm lấy hông Albedo, có lẽ hắn biết Albedo sẽ không dám đẩy hắn ra vì sợ động vào vết thương. "Đừng để mọi người lo lắng chứ!"

"... Chỉ hôm nay thôi đấy, nếu có vấn đề gì phải nói cho em." Albedo không cưỡng lại được ý muốn được nằm cùng hắn. Lúc trước vì lo lắng cho hắn nên không thể ngủ được, bây giờ anh mới bắt đầu cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến.

Trong chăn, Albedo lặng lẽ nắm chặt bàn tay của Kaeya, cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà anh mong chờ.

...

Trong khu bình luận của truyện.

Barbatos [tác giả]: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ câu chuyện này (≧▽≦) hi vọng trong tương lai sẽ được giao lưu cùng mọi người nhiều hơn!!

> Prince: câu chuyện của bạn rất hay, người yêu tôi thích nó lắm. Nhân tiện nói luôn, bọn tôi vừa trải qua chuyện gần tương tự.

> Barbatos [tác giả]: demn bro, nghe có vẻ không được lạc quan lắm. Hai người vẫn ổn chứ?

> Prince: ồ không sao rồi (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑ bọn tôi sắp kết hôn!

> Barbatos: thật vui khi được nghe điều đó! Chúc mừng hai bạn nhé!

> Prince: cảm ơn bạn và câu chuyện của bạn rất nhiều.

Bên dưới là một loạt độc giả khác vào cmt chúc mừng, vài người cũng bắt đầu chia sẻ chuyện hôn nhân.

Vậy là hắn định cho cả thế giới biết chuyện này thật à... Albedo bất đắc dĩ nghĩ thầm, anh lướt qua phần bình luận, vẫn cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ.

Vị tác giả này đã từng nói với anh rằng nhà giả kim thuật chưa từng từ bỏ hi vọng được gặp lại người mình yêu. Cái kết tương đối mập mờ vì bối cảnh của truyện là giả tưởng, có thể bọn họ đã gặp lại nhau trên thiên đàng, hoặc cũng có thể... bọn họ đã gặp lại nhau, an toàn và hạnh phúc, ở một thế giới khác.

Mình đang nghĩ gì thế này. Kaeya chắc chắn sẽ lại bảo anh sến súa cho mà xem. Albedo cười khẽ, bấm bỏ theo dõi bộ truyện. Câu chuyện này và những giấc mơ của anh, chúng luôn chồng chéo lên nhau như muốn nhắc nhở rằng anh vẫn còn có việc phải làm. Và bây giờ, mọi chuyện đã kết thúc, cảm giác nhẹ nhõm ấy như thể anh đã hoàn thành được mục tiêu của cuộc đời mình.

"Có chuyện gì vui à? Em cười nãy giờ rồi đấy."

"Không phải, ừm, chỉ là... chuyện đám cưới." Albedo vẫn còn cảm giác hơi ngại ngùng.

Dù sao thì mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi. Hiện tại và tương lai đều đã nằm trong tay bọn họ. Albedo bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Rốt cuộc, anh cũng đã có thể hi vọng vào một tương lai hạnh phúc khi hai người ở bên nhau.

"Đã nói cái đó cứ để tôi lo mà." Kaeya nhẹ nhàng chạm vào má anh bằng bàn tay con lại của mình. "Em suy nghĩ quá nhiều làm gì."

"Đám cưới của chúng ta mà, em muốn nghĩ không được sao?" Albedo nắm lấy tay hắn.

"Vậy thì tôi có ý này hay lắm, em có muốn tôi đưa người đến rước em ở đồn cảnh sát không?"

"Anh sẽ bị bắt vì tội gây rối trật tự công cộng đó."

"Chỉ cần em vui thì mọi thứ đều xứng đáng... không biết Diluc có ở đó không nhỉ? Không có thì tôi cũng phải gọi anh ta đến xem, em không biết đâu, anh ta từng ngăn cản cuộc tình của chúng ta đó, còn gọi tôi là đồ ngu khi tôi muốn đi giúp em nữa! Nhưng bây giờ tôi đã có vợ rồi mà anh ta vẫn cô đơn!"

"...Đó mới là mục đích chính của anh đúng không hả?"

~End~


Tâm sự xíu với các bae.

Cuối cùng thì tui cũng hoàn thành được chiếc 1bắn này, lâu lắm rồi không viết dài như vậy, cảm giác tự hào thiệt ớ.

Cùng là chuyên mục gặp nhau ở thể giới khác, thì tui đã bắt đầu lên ý tưởng viết nó từ ngày Valentine :D câu chuyện là ngày hôm ấy không có người yêu nên mình lên mạng hóng drama sau khi bị bội thực cơm chó từ ngoài đời đến mạng xã hội. Trước đấy thì tui chắc mẩm là OTP nhà mình bé xíu, có lèo tèo vài mống à, chắc cũng chán mà out fandom gần hết rồi, thôi cũng không phải lần đầu nhảy dead fandom, trái tim tui không thể nào bị tổn thương được nữa.

Ai ngờ lại gặp được kha khá đồng râm vẫn còn hoạt động nhiệt tình chớ Σ(°ロ°) trời ơi cảm giác lúc đó nó yomost lắm luôn. Vậy nên chiếc fic này là quà cảm ơn cho các bạn đáng yêu đã ủng hộ mình và cùng sìn OTP đáng iu này.

Cảm ơn bạn Linh đã cầm Kaeya vô world gánh tui (khs hem tag đc?), cảm ơn bạn Quỳnh đã đẻ hàng cho fd, cảm ơn bé Châu dù bạn suốt ngày đòi quỵt req mình, cảm ơn Bún Cua đã cùng mình gáy chiếc otp xinh đẹp tuyệt vời này. À riêng bạn thì mình trân trọng nhắc bạn log in vào cmt nha, hem có cái kiểu xem chùa rồi khoe là không thèm cmt đâu nhá 🙄

Also cảm ơn nhiều bạn khác trong gúp Kaebedo đã đẻ hàng và tương tác khi tui spam mấy bài liền một ngày, dù không biết bạn có coi đc chiếc fic này hay không :v. Yêu các bạn nhiều lắm :* dù tui hơi ngại nên ko dám bắt chuyện :))) cảm ơn những bạn đã theo dõi truyện tui đến đây, cả những bạn không phải fan couple này nhưng vẫn ghé vào vote ủng hộ <3

Btw đôi khi mình vào wp thì nó báo cho mình mấy đứa tà dăm 😏 thì có cả view ở Hồng Kong và Mỹ :v? Có bạn nào nước ngoài hã?

Thế thoi, hết ròi. Văn phong của mình cũng không phải là đỉnh kout, ý tưởng cũng không xuất sắc nên mình viết chiếc fic này với tất cả tình yêu dành cho OTP. Hi vọng các bạn thích món quà nhỏ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net