Gặp nhau ở thế giới khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp nhau ở thế giới khác

Tác giả: Yuk

Thể loại: BL, hiện đại, hành động, máu me (chút xíu)

Độ dài: oneshot

Ghép đôi: Kaeya/Albedo

Giới thiệu: Kaeya tuyên bố không tin vào bất cứ cái định mệnh nào nói rằng hắn sẽ yêu và hi sinh vì một người nào đấy mà hắn không quen biết, nhưng hiện thực cứ nhất quyết phải vả vào mặt hắn một cái.

Cảnh báo: dài vcl help...

---

[Một đêm nọ, nhà giả kim thuật tài ba gặp chuyện bất trắc.]

"Đứng lại!!"

Tiếng hét cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

Kaeya ngẩng đầu khỏi màn hình với một tiếng càu nhàu. Nửa đêm rồi, không biết tên rỗi hơi nào vẫn còn sức lực để chạy lòng vòng và quát tháo ầm ĩ. À thì, tất nhiên hắn vẫn còn thức, nhưng chỉ là do không ngủ được nên mới lôi truyện ra đọc thôi chứ không phải hắn thức xuyên đêm cày tiểu thuyết đâu nhá.

Tuy không muốn nhúng tay vào mấy chuyện như thế này, nhưng mà để tránh bất trắc, Kaeya vẫn mở hé cửa sổ ngó ra ngoài xem tình hình.

Nơi đây là một con phố nhỏ xập xệ chứa đủ mọi loại người. Thế nên chẳng có gì lạ khi tự dưng có ẩu đả xảy ra vào ban đêm. Nhưng hôm nay thì khác, một nhóm người hùng hổ lùng sục khắp con phố, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Bị sự tò mò choán đầy tâm trí, Kaeya quyết định không quay trở về giường nữa. Dù sao thì hắn cũng định thức đêm mà, đi ra ngoài một chút đâu có chết ai.

Theo như hướng tìm kiếm thì ai hoặc thứ gì đó đã chạy từ ngoài vào đây. Kaeya nhận ra một vài khuôn mặt thân quen. Vice, thân tín của một tên trùm băng đảng nào đó mà Kaeya không nhớ tên, dường như đang rất gấp rút tìm kiếm mục tiêu của mình.

Lạ thật. Nếu là người thông minh một chút thì sẽ biết nơi này không thích hợp để trốn. Cảnh sát không đoái hoài gì đến khu này, do đó các băng đảng quanh đây có thể nói là nắm quyền sinh sát. Thế nhưng bọn họ vẫn không thể cư xử quá lỗ mãng. Xem ra là có chuyện lớn rồi đây.

Vậy thì người đó có thể trốn đi đâu được nhỉ?

Tạm thời loại trừ mấy ngôi nhà lẻ xung quanh - vì trông quá bắt mắt và khó mà xâm nhập, nhà tập thể sẽ là một lựa chọn tốt hơn. Và nơi này chỉ có hai chỗ: khu nhà hắn đang ở và một toà nữa cách đây một con phố.

Liệu mục tiêu của bọn chúng có tình cờ chọn đúng nơi này không?

Có lẽ không phải tình cờ. Dẫu sao có vẻ như mục tiêu vừa mới chạy tới gần đây. Khu nhà này có khoá trên lý thuyết, nhưng cái cổng thực tế đã hỏng lâu rồi, chỉ là không ai quan tâm vì ở đây chả có gì để trộm.

Mang theo suy nghĩ muốn hóng chuyện, Kaeya nhẹ nhàng mở cửa lẻn ra ngoài.

Hành lang bên ngoài tăm tối và ảm đạm. Bóng đèn ở đây đã hỏng gần hết, chỉ còn vài ba cái đang sáng lay lắt. Kaeya đi dọc hành lang, và không bất ngờ chút nào khi tìm thấy một người đang ngồi dựa vào góc tường.

Thoạt đầu hắn đã nghĩ đó là một thiên thần.

[Nhà giả kim thuật bị kẻ xấu truy đuổi, bạn bè của cậu ấy không kịp đến ứng cứu.]

Một cậu thiếu niên với mái tóc trắng dài ngang vai đang ôm theo một tập tài liệu. Ánh mắt cậu bình tĩnh nhưng đầy cảnh giác. Kaeya thoáng thấy bờ vai cậu đang run nhẹ, hắn không mất nhiều thời gian để nhận ra vết thương dữ tợn trên vai cậu thiếu niên.

Tiếng lạch cạch từ phía cửa sau vang lên. À, tất nhiên là chúng sẽ vào đây kiểm tra rồi. Mặc dù có luật cấm người ngoài tự tiện đi vào và bình thường lũ lắt nhắt cũng không dám tuỳ tiện xâm nhập, nhưng xem ra lần này khác. Kaeya do dự một hồi, tình yêu với hóng hớt đã chiến thắng, hắn nhanh chóng bước tới.

[May thay, chàng hoàng tử đã xuất hiện.]

Thấy mình sắp bị phát hiện, cậu thiếu niên vội vàng đứng dậy, cố chịu đựng vết thương trên vai mà chuẩn bị chạy trốn. Nhưng trước khi cậu có thể làm điều đó, Kaeya đã lưu loát đánh ngất cậu.

Một tay hắn ôm lấy thiếu niên, tay kia nhặt lấy tập tài liệu rơi dưới đất. Thoáng nhìn qua dòng chữ phía trên, Kaeya không khỏi nhướn mày.

Thiên thần nhỏ này có vẻ không ngoan rồi, nhưng như vậy mới thú vị chứ.

~0~

Trong mơ, Albedo khẽ nhíu mày.

Anh nhớ mình đã xâm nhập vào một trụ sở của Fatui và bị truy đuổi ráo riết. Tất nhiên là thế rồi, vì thứ mà anh tìm thấy có thể tống kha khá người vào tù, hay thậm chí là xuống mồ luôn nếu biết cách sử dụng. Nhưng với điều kiện là bản thân Albedo phải thoát thân cái đã.

Anh đã trốn vào trong một toà chung cư xập xệ, rồi tìm một góc để nghỉ ngơi. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ bị phát hiện, sau đó...

Sau đó thì sao?

Albedo choàng tỉnh giấc, hốt hoảng nhận ra mình đã ngủ quên mất. Làm sao anh có thể bất cẩn như vậy được chứ? Còn tư liệu anh đem theo...

"Thiên thần nhỏ cuối cùng cũng tỉnh rồi à? Không cần phải vội vàng như vậy đâu."

[Thoạt đầu nhà giả kim thuật không tin anh ta. Thế nhưng sâu trong trái tim cậu lại cảm thấy, người này sẽ không hại mình.]

Bấy giờ Albedo mới để ý xung quanh. Anh đang ở trong một căn phòng xa lạ có vẻ như là phòng ngủ, và bên cạnh giường là một người đàn ông đang ngồi xem xét thứ gì đó.

Anh ta có làn da ngăm đen, mái tóc dài buộc gọn gàng vắt ngang vai và đôi mắt màu xanh sẫm. Thành thực mà nói thì, anh ta trông khá đẹp trai, nếu không muốn nói là quyến rũ - tất nhiên Albedo biết đây không phải lúc, chỉ là người này thực sự hợp gu anh nên muốn cảm thán thêm đôi câu mà thôi.

Người đàn ông kiên nhẫn đợi Albedo nắm bắt tình hình. Cuối cùng sau một lúc lâu, Albedo mới lên tiếng. "Anh xem thứ đó rồi à?"

Người này rõ ràng không phải đồng nghiệp của anh, và trông cũng không có vẻ là kẻ địch, nhưng anh vẫn phải cảnh giác.

"Một chút xíu." Anh ta giơ cái nhíp kẹp một thiết bị gì đó nhỏ xíu, "Cậu có biết thứ cậu mang theo có thiết bị định vị không?"

"Tôi có kiểm tra rồi mà..." Albedo thoáng sửng sốt, anh nên nghĩ đến trường hợp đó sớm hơn, dù sao định vị cũng có muôn vàn loại, kiểm tra sai sót là chuyện thường.

"Nó không phát sóng tín hiệu, nhưng sẽ phản hồi với một thiết bị cặp khác." Người đàn ông giải thích đơn giản, "Tôi có thể vô hiệu hoá nó, mặc dù sẽ tốn kha khá công sức đấy."

Albedo ngẩn ra, những cái này không nằm trong chuyên ngành của anh. Dù vậy anh vẫn nói, "Cảm ơn."

Anh ta chỉ cười trước khi đặt tập tài liệu xuống và bước về phía Albedo. "Vết thương sao rồi?"

Albedo theo phản xạ sờ tay lên vai, nhận thấy vết thương đã được băng bó. Áo của anh cũng đổi thành một cái áo sơ mi cỡ lớn, không cần đoán cũng biết là đối phương cho anh mượn. Người đàn ông vươn tay ra, và Albedo thả lỏng sau một thoáng do dự, để cho anh ta kiểm tra vết thương của mình.

"Cậu không có chút lòng cảnh giác nào nhỉ?" Cuối cùng anh ta nhận xét một câu, dựa vào biểu cảm bình thản đó thì Albedo có thể thấy vết thương của mình không quá đáng lo ngại.

"Trong tay tôi chẳng còn gì nữa rồi." Anh nhún vai.

"Tôi đâu có nói cái đó."

Một bàn tay nắm lấy cằm anh, khẽ nâng lên. Albedo sửng sốt, ngớ người ra một lúc mới hiểu được ý người đàn ông, nhưng anh không chắc phải làm gì bây giờ.

"Ra là một cậu trai tân hử? Đáng yêu đấy."

"...Đừng nói như vậy." Giọng Albedo nghe yếu hơn anh mong đợi. Người đàn ông tiến tới một bước giữ lấy tay anh, và Albedo không còn đường nào để chạy nữa.

Hai người đối mặt với nhau một lúc, Albedo trần thuật: "Tôi đánh không lại anh."

Cho nên muốn làm gì thì làm luôn đi.

Đối phương bật cười, dường như rất hài lòng về sự ăn ý giữa bọn họ.

"Tôi là Kaeya. Nghề nghiệp thì cậu tạm thời không cần biết đâu. Mấy ngày hôm nay cứ ở yên trong nhà đi nhé. Đã thấy đói bụng chưa?"

Albedo lắc đầu. "Tôi còn việc phải làm..."

"Việc của cậu là chơi đuổi bắt với bọn trẻ trâu à? Với thương thế như vậy?"

"..." Albedo không thể phản bác. Anh đã suýt bị bắt, và nếu Kaeya không giúp đỡ thì tình thế chắc chắn sẽ còn tồi tệ hơn nhiều. Cuối cùng Albedo ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ lệnh.

"Ngoan lắm," Kaeya nói với vẻ hài lòng rõ rệt, "Giờ thì ăn hết chỗ này và nghỉ ngơi đi."

Albedo đã không nhận ra mình đói đến mức nào. Kaeya chuẩn bị cho anh một bát súp lớn, có vẻ như là vì vết thương của anh. Khi Albedo ăn xong, hắn chỉ đến thu dọn bát rồi dời đi, cùng với lời nhắc nhở anh không được đi lung tung hay sử dụng thiết bị di động của mình.

Anh nhìn đồng hồ, tám giờ sáng.

Tầm này bình thường Albedo đã đến phòng thí nghiệm làm việc rồi. Không biết các đồng đội của anh như thế nào? Có lẽ bọn họ đã chạy thoát. Nhưng hiện tại anh không dám liên lạc với bọn họ, vật chứng trong tay anh phải giao tận nơi, còn thông tin thì không thể để rò rỉ.

Kaeya có để lại cho anh một cái iPad với lời nhắn nhủ rằng Albedo có thể xem phim hoặc tìm thứ gì đó để giải trí. Tất nhiên sẽ không có thông tin gì quan trọng trong đây, nhưng Albedo vẫn hơi hồi hộp khi lướt qua màn hình ứng dụng, và cuối cùng bấm vào lịch sử.

Có lịch sử xem phim, một vài bộ phim nổi tiếng mà anh có biết; mạng xã hội thì đã log out và có vẻ như ít được sử dụng, còn có... tiểu thuyết?

Anh ta trông không giống kiểu người thích đọc truyện... Albedo thề với bản thân, anh chỉ lướt vào xem rồi thôi. Chỉ xem một cái!

Thế nhưng trong mục lịch sử chỉ có một quyển tiểu thuyết duy nhất, với dòng chữ ngắn gọn bên dưới cho thấy chủ nhân của nó đang đọc đến đoạn nào.

[Và từ đó, nhà giả kim thuật sĩ ở lại cùng với vị hoàng tử.]

"...Thì ra anh ấy cũng xem cái này." Albedo lẩm bẩm, do dự, rồi bấm vào.

Anh muốn biết thêm nhiều hơn nữa về Kaeya.

~0~

"Có vẻ như tôi đã lo lắng hơi quá rồi nhỉ?"

Giọng Kaeya vang lên bên cạnh, và Albedo sực tỉnh. Anh quay đầu sang nhìn Kaeya, vội vàng biện hộ, "Cái này, tôi chỉ tò mò một chút..."

"Bình tĩnh nào, tôi có hỏi tội cậu đâu." Kaeya bất đắc dĩ nói.

"..." Albedo chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Tôi đáng sợ đến vậy à?"

Albedo lắc đầu. Đáng sợ thì không hẳn. Chỉ là... tầm mắt anh nhìn sang Kaeya đang ghé vào bên cạnh kiểm tra vết thương, vì lý do nào đó mà hành động của hắn cứ mang đến cảm giác thân mật, khiến anh không thể không luống cuống. Một mặt Albedo muốn thân cận với hắn hơn dù không hiểu vì sao, mặt khác anh lại cảm thấy như vậy sẽ quá... buông thả.

Nhưng làm sao anh có thể tập trung suy nghĩ được nếu Kaeya cứ ngồi sát vào anh như thế chứ?!

"Đang nghĩ gì đấy? Mặt đỏ lên rồi này," Kaeya cười một tiếng, vươn tay xoa đầu anh. "Đọc tiểu thuyết cũng đâu có gì xấu. Tôi cũng đọc mà."

"Tôi chỉ không nghĩ tới thôi, nên... có hơi tò mò."

"Ừm, hiểu. Vậy tôi có thể hỏi một câu không, cậu sẽ không tình cờ là một nhà giả kim thuật chứ?"

"Đó là cách gọi của mấy thế kỷ trước rồi." Albedo nhún vai, "Dù vậy, chuyên ngành của tôi là hoá học vật liệu."

Kaeya nở một nụ cười nghiền ngẫm, không nói gì thêm. Albedo có thể đoán được suy nghĩ của hắn.

"Anh sẽ không tự gọi mình là hoàng tử đấy chứ?"

"Tại sao không? Tôi đẹp trai thế này cơ mà." Kaeya đáp, chẳng biết khiêm tốn là gì. "Và tôi cũng tình cờ bắt được một nhà giả kim thuật xinh đẹp nữa chứ. Quá là hợp lý đi!"

"...Về chuyện hôm qua, anh có biết thêm được gì không?" Albedo nhanh chóng đổi chủ đề, vì sao Kaeya cứ phải nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy chứ...

"Không có gì mới. Bọn chúng tìm tới chủ nhà để đòi được khám xét, còn nói cái gì mà liên quan đến cớm nữa. Tất nhiên là bả đá đít cả lũ. Đến tôi còn không dám dùng giọng điệu đó đâu." Kaeya tỏ ra cực kì vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Albedo nhớ đến vài tin tức anh nghe được, người có thể trụ được ở quanh khu này thì đều là người có máu mặt cả, anh có nên vui mừng vì được tội phạm che giấu khỏi tội phạm không?

"Dù sao thì cậu cũng không cần lo quá, ở lại đây dưỡng thương thêm mười ngày nửa tháng cũng không sao."

"Như vậy không làm phiền anh chứ?"

"Chẳng sao đâu, dù sao thì tôi cũng ít khi có khách tới chơi." Kaeya nhàn nhã đáp, "Hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử tay nghề của tôi nhé. Thích ăn đồ nướng không?"

[Nhà giả kim thuật ngạc nhiên phát hiện ra, chàng hoàng tử có vẻ bề ngoài lông bông thực ra là một người rất biết cách chăm sóc người khác.]

~0~

Kaeya thả chậm tốc độ gõ phím, cố gắng không đánh thức thiếu niên đang say ngủ bên cạnh.

Hắn không hiểu vì sao Albedo nguyện ý tin tưởng hắn thế, hay chỉ đơn giản là do không phòng bị. Còn về sự trùng hợp trong tình tiết câu chuyện, giả thuyết này chưa từng nằm trong suy nghĩ của Kaeya. Thời nào rồi mà còn tin vào ba cái định mệnh đó chứ?

Huống chi, đoạn kết của câu chuyện đó...

Tương lai thì nên nắm giữ trong tay mình vẫn yên tâm hơn.

Bọn họ chưa đề cập câu nào đến chuyện của Albedo. Hiển nhiên Albedo không có ý định lôi kéo hắn, và dường như anh quyết tâm hành động một mình. Kaeya lướt qua những thông tin mình tìm được, khẽ cau mày.

Quá nguy hiểm.

Kaeya khó mà khoanh tay đứng nhìn thiếu niên hắn vừa cứu được lại đi ra nộp mạng cho kẻ khác.

Có thể là vì hứng thú nhất thời, có thể là vì một chút thân thiết và ăn ý giữa bọn họ, hoặc cũng chỉ đơn giản là hắn quá rảnh và quá chán đời khi phải nằm bẹp trong cái phòng này và rất cần một lý do để đi gây sự với người khác.

Sao cũng được. Kaeya vươn vai, chui ra khỏi chăn. Albedo nằm bên cạnh khẽ cau mày, sau đó vùi đầu ngủ tiếp.

Cậu ta vẫn thoải mái thế khi nằm trên giường người lạ à? - dù Kaeya cũng không cảm thấy phiền lắm đâu... Giường hắn đủ cho hai người nằm thoải mái, tất nhiên, điều đó không phải là do hắn có lối sống bừa bộn hay gì đâu nhé, chỉ là căn phòng trọ này đã từng thuộc về một cặp đôi, còn Kaeya thì quá lười để sửa sang lại đồ đạc.

<<Tôi có một vài thứ cần kiểm chứng. Anh có thể xem file mà tôi gửi lúc trước.>>

Hắn bấm gửi tin nhắn, rồi cất điện thoại đi mà không cần đợi hồi âm. Chỉ là một chút đảm bảo thôi, chủ yếu là vì tình hình đang hơi căng thẳng. Dù không có trợ giúp, hắn tin rằng mình có thể thoát ra an toàn.

[Nhà giả kim thuật không biết, hoàng tử đang có ý định giúp đỡ cậu. Và điều đó đánh đổi bằng an nguy của anh ta.]

Không mất nhiều thời gian để Kaeya tìm tới được một trong những chi nhánh của Fatui ở gần nhất. Trong số những tổ chức phi pháp thì bọn họ tương đối nổi tiếng, vì nhiều lý do. Kaeya cũng từng đụng độ một hai lần, vì lý do cá nhân, nên khi thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của đám nhân viên, hắn cũng không ngạc nhiên mấy.

"Vice có ở đây không?"

Không phải do hắn có thù với tên này hay gì đâu - dù sao thì thằng cha đó cũng chỉ là một thằng nhát cáy không dám và không có thực lực gây sự với ai và chỉ biết làm theo lệnh - nhưng lý do chính là hắn chỉ nhớ mỗi cái tên đó.

Chỉ một lát sau, gã đàn ông thấp bé xuất hiện. Gã tỏ ra không mấy thân thiện khi nhìn thấy người mới tới. "Kaeya Alberich, mày tới đây làm gì? Mày biết Fatui không chào đón mày, đúng không?"

"Thôi nào, đừng căng thẳng thế chứ!" Kaeya xua tay. Biểu cảm hốt hoảng của Vice khiến hắn muốn bật cười, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn được. "Tao nghe nói bọn mày đã khá náo loạn ở khu tập thể, đúng không?"

"Mày muốn gì? Chuyện này đâu có liên quan đến mày."

"Người ta thường nói trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, đúng không? Tao cũng muốn nhân cơ hội kiếm chác chút đỉnh chứ."

Vice tỏ ra chần chừ. Hiển nhiên là cho dù lập trường bất đồng thì lợi ích mang đến vẫn là rất lớn.

"Mày cần thông tin, đúng không nào? Tất nhiên tao sẽ tuân thủ quy tắc làm ăn. Đây là một chút thành ý của tao..."

Từng chữ Kaeya thốt ra sau đó khiến sắc mặt Vice tái dần đi. Hắn thong thả chờ đợi, biết rằng con mồi rồi cũng sẽ lọt bẫy.

"Chuyện này... tao phải báo cho cấp trên trước đã."

"Cứ thoải mái. Nhân tiện thì xem ra bọn mày còn có thứ hay ho hơn phía sau, đúng không? Dạo này tao thực sự đang khá rảnh đấy."

"Mày... đây không phải chuyện mà mày có thể đụng tới! Tao nói trước, cấp trên không thích nghe mày nhắc tới chuyện đó đâu!!" Vice tỏ ra thực sự sợ hãi - phải mất một lát để Kaeya nhận ra điều đó, hoặc có thể chỉ là hắn tưởng tượng ra.

Dù sao thì... nếu hắn đoán không lầm, chứng cứ hẳn đang nằm trong tay Albedo.

Cái này mà nổ ra thì khuấy đảo dư luận chứ chẳng đùa. Kaeya nhếch môi, nhìn Vice vội vã chạy ra ngoài cứ như thể đang bị ma rượt. Tất cả những gì gã ta cần làm là báo lại cho cấp trên, không sót chữ nào. Thêm một người thọc vào chuyện này đồng nghĩa với việc lợi nhuận sẽ bị chia bớt, nhưng còn hơn là đi tù cả lũ, vậy nên chuyện hợp tác có thể coi như là đã ấn định.

Kaeya nhàm chán lấy điện thoại ra, quả nhiên đã có hồi âm.

<<Anh điên rồi.>>

<<Người ta thường thế khi thấy tiền tài từ trên trời rơi xuống mà.>>

Bên kia chỉ nhắn tới một địa chỉ và thời gian.

Trước sau đều sẽ đồng ý, còn nói nhảm làm gì không biết? Kaeya lắc đầu, cất điện thoại đi rồi lượn qua chợ. Hắn tạm không thiếu thứ gì, nhưng nghĩ tới hiện giờ đang có người ở nhà chờ mình về... Dù sao cũng nên ăn mừng chút nhỉ?

Vì là ban ngày nên hiển nhiên là chẳng có thứ gì không bình thường được đem ra bày bán. Dù bị Fatui quậy một lần, nhưng dường như tất cả mọi người đều chẳng quan tâm. Có vẻ như mệnh lệnh truyền xuống không được thống nhất, nên không ai cho rằng bọn chúng thật sự nghiêm túc. Kaeya không khỏi tự hỏi cái tên cấp trên đó đang nghĩ gì. Fatui sẽ không ngu đến mức giao chuyện này cho một tên nghiệp dư đấy chứ?

Mà thôi, lúc nào hay lúc ấy.

[Mặc cho những âm mưu phía sau, nhà giả kim thuật dần hồi phục dưới sự chăm sóc của chàng hoàng tử. Ngạc nhiên thay, hai con người không cùng sở thích hay quan điểm lại có thể hoà hợp với nhau đến thế.]

Kaeya mở cửa nhà, thoáng sửng sốt.

Tất nhiên, đó vẫn là nhà của hắn và mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Chỉ là... cảm giác có gì đó đã khác. Hắn để ý giày dép được sắp xếp gọn gàng hơn, và cái áo khoác mà hắn bỏ trên ghế sofa cũng được treo ngay ngắn trên cửa.

Mùi thức ăn thoang thoảng trong phòng bếp, khiến hắn hơi hoài niệm. Kaeya bỏ đồ lên ghế trước khi ngó vào xem.

Hắn bất chợt hiểu ra lý do vì sao người ta lại muốn lập gia đình.

Hình ảnh Albedo mặc đồ của Kaeya (chỉ là bởi vì không có gì khác để thay thôi, chứ không phải là bọn họ đã tiến tới mức đó), đeo tạp dề trắng, chăm chú vào món cá chiên, trông đảm đang không khác gì một cô vợ nhỏ.

Một người vợ nhỏ của riêng hắn. Ý tưởng này khiến tim hắn đập mạnh, dù chính hắn cũng không hiểu tại sao.

Đây là... gia đình ư?

"Tôi không nghĩ là anh về sớm như vậy." Albedo nói, giọng khẽ khàng hơn hắn nghĩ. Có thể anh vẫn còn đang— sợ? Hay là ngại ngùng? Kaeya phân vân giữa hai khả năng, nhưng dù thế nào thì cũng đáng yêu.

"Tôi không định về sớm vậy đâu, nhưng cô bán hàng nói với tôi rằng đừng để vợ ở nhà phải chờ."

"...Anh nghiêm túc đấy à?" Vành tai Albedo đỏ bừng lên.

Kaeya cười khẽ. "Hồi trước cô ấy cứ cố gắng mai mối cho tôi nên tôi mới nói rằng tôi có vợ rồi. Ai mà ngờ được có một ngày thật sự có người ở nhà nấu ăn cho tôi chứ?"

"Anh chưa dẫn bạn gái về nhà bao giờ chắc." Albedo liếc hắn một cái, đẩy đĩa cá về phía hắn. "Đến giường cũng là giường đôi."

"Cậu thật sự là người đầu tiên mà... Ý tôi là của tôi chứ không phải của cái giường, vì trước kia đã từng có một cặp đôi ở đây, họ bán lại cho tôi căn nhà này trước khi chuyển đi."

Kaeya giúp Albedo sắp xếp bàn ăn, chọn mấy chuyện linh tinh vô thưởng vô phạt kể cho anh nghe thư giãn đầu óc. Mấy hôm nay tuy bị ép phải nằm dưỡng thương nhưng Albedo vẫn không thể nào yên lòng chuyện nhiệm vụ, nên Kaeya đã cho anh mượn một cái máy tính không kết nối mạng để nghiên cứu và phân tích dữ liệu, và sau đó đã gần như hối hận ngay lập tức - vì Albedo thật sự có thể cắm mặt vào đó cả ngày.

"Anh đã giúp bọn họ trốn thoát à?" Albedo hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện.

"Có thể coi là như vậy. Đổi lại, cậu thấy đấy, họ cho tôi căn hộ này, nơi mà hai người bọn họ thường lén gặp mặt nhau trước kia. Bây giờ thì tôi cũng không rõ, nhưng chắc là họ đã ra nước ngoài rồi."

"Bỏ trốn vì tình, thật là..." Albedo lắc đầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net